Chàng Rể Siêu Cấp (Giang Thành)

Chương 81: Giao bản thân cho cậu



Nghe Giang Thành đàn, Hỏa Linh Lung cũng chìm đắm theo, khung cảnh những ngày đầu sau khi cô và mẹ bị đuổi khỏi nhà họ Hoả ùa về trong tâm trí cô.

Cảnh tượng kia như đang diễn ra ngay trước mắt cô, cô hoàn toàn chìm trong cảm xúc bi thương ấy, đôi mắt không kiềm chế được mà rơi xuống từng giọt nước mắt.

Khi bản nhạc kết thúc, Giang Thành đứng thẳng dậy, tất cả mọi người ở phía dưới đều vô cùng khiếp sợ nhìn chằm chằm Giang Thành.

“Sao thế? Sao không ai vỗ tay thế? Tôi đánh chán lắm à?” Giang Thành kinh ngạc hỏi.

Giang Thành vừa nói xong, cả hội trường lập tức bùng nổ.

“Hay quá trời luôn, tôi chưa từng nghe đàn piano mà nhập tâm thế này, dường như những gì trước đây tôi từng trải nghiệm đều sống dậy.”

“Kỳ cục quá, sao tự dưng nước mắt tôi cứ chảy xuống thế này? Đây tuyệt đối là bản nhạc piano hay nhất mà tôi từng nghe, nó khiến trái tim tôi thổn thức không nguôi này.”

“Bảo sao cậu tôi dám nói Lăng Linh đàn không hay, thì ra là có bản lĩnh thật.”

Cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy, tại đây cũng có không ít phóng viên thời sự truyền thông, khi viên kim cương Ngôi Sao Hy Vọng không được bán đấu giá nữa, các cô vốn tưởng không còn tin tức gì để viết bài nữa, không ngờ lại xuất hiện một tin tức chấn động thế này.

“Chào anh, cho hỏi anh là học trò của bậc thầy nào thế?”

“Anh có quen tiểu thư Lăng Linh không? Anh cũng là người của gia tộc nào ở thủ đô à?”

Rất nhiều phóng viên không ngừng tìm hiểu thân thế của Giang Thành, nhưng Giang Thành chỉ nói: “Ngại quá, tôi chỉ là một người bình thường thôi.”

Nói xong, Giang Thành khẽ mỉm cười rồi đi ra sau phía sau, xuống khỏi sân khấu, Lăng Linh lập tức đi tới nói chuyện với Giang Thành: “Anh Giang, anh có thể nhận tôi làm học trò được không? Dù là tiền tài hay địa vị, chỉ cần anh tới thủ đô cùng tôi, tôi có thể cho anh tất cả.”

Lăng Linh biết, hiện nay ngày càng ít những bậc thầy chơi piano đạt tới trình độ rung động cả linh hồn như Giang Thành, thậm chí ngay cả thầy của cô cũng chưa chắc đã làm được đến mức độ này, ngoại trừ Mozart và Beethoven trước đây thì cô không biết còn có người nào khác không.

Nhưng hôm nay Lăng Linh đã gặp được một người như thế, dù thế nào đi nữa, cô cũng sẽ khiến Giang Thành phải trở thành thầy dạy của mình.

“Cái gì? Lăng Linh lại chủ động bái người thanh niên này làm thầy?”

“Quá sức tưởng tượng luôn đó, hình như địa vị của nhà họ Lăng ở thủ đô rất cao đúng không? Nếu có thể trở thành thầy dạy của cô ấy chẳng phải sẽ như một bước lên trời à?”

Lời này của Lăng Linh khiến tất cả mọi người đều sững sờ, có thể đi cùng Lăng Linh tới thủ đô chính là một vinh hạnh to lớn, dù sao nhà họ Lăng ở thủ đô cũng là một trong những gia tộc lớn, chỉ cần dựa hơi được cây đại thụ này thì tương lai sẽ rất sáng lạn.

Trong nháy mắt, trong mắt không ít người toát lên sự hâm mộ, không ai ngờ được rằng lại có một cơ hội thăng quan tiến chức đơn giản như thế.

Nhưng câu tiếp theo của Giang Thành lại khiến mọi người càng bất ngờ và kinh ngạc hơn.

“Cô không có tư cách làm học trò của tôi!”

Giang Thành nói một cách thản nhiên.

Cả hội trường chợt yên tĩnh lạ thường, tất cả mọi người đều sững sờ tại chỗ, cậu tôi dám… từ chối?

Sao có thể chứ?

Một người trẻ tuổi, chẳng những đánh bại Lăng Linh kỹ năng đàn piano cao siêu mà thậm chí còn từ chối thẳng thừng lời mời của thiên kim tiểu thư nhà họ Lăng, rốt cuộc đây là thần thánh phương nào vậy chứ?

“Đây chính là tin tức nổi bật, mau chụp ảnh lại!”

“Đúng thế, tin tức hiếm có.”

Không ít phóng viên sôi nổi chĩa thẳng camera vào Giang Thành và Lăng Linh.

“Sao lại không có chứ?”

Lăng Linh nghe thấy lời từ chối của Giang Thành, hốc mắt cô lập tức trào ra nước mắt, từ nhỏ đến lớn tất cả mọi người đều nhường nhịn cô, dù cô có yêu cầu gì đi nữa mọi người đều sẽ đồng ý với cô, hôm nay lại có người dám từ chối cô.

“Cô thật sự rất có thiên phú, nhưng cô lại quá tự phụ, kiêu căng ngạo mạn, tính tự phụ này sẽ hạn chế khả năng phát triển của cô, nếu cô có thể bỏ tính tự phụ này đi và dùng thái độ bình thường để tiếp thu ý kiến phê bình của người khác, không ngừng sửa chữa tiến bộ, có lẽ cô sẽ còn phát triển lên cao và xa hơn nữa,” Giang Thành bình thản nói với Lăng Linh.

Lời này của Giang Thành nháy mắt khiến Lăng Linh ngây ngẩn, cô như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, cô hiểu được lý do tại sao mình mãi mà không tiến bộ lên được.

“Cảm ơn sự chỉ bảo của thầy, Linh Nhi hiểu rồi!”

Lăng Linh lập tức cung kính nói với Giang Thành.

“Không cần nói cảm ơn tôi, muốn cảm ơn thì cô giúp tôi một chuyện nhỏ là được,” Giang Thành nói.

“Anh nói đi, bất kể là chuyện gì tôi cũng sẽ đồng ý với anh,” Lăng Linh được chỉ bảo, cô cảm thấy chỉ cần là chuyện mà mình giúp được cho Giang Thành thì đều là vinh hạnh lớn lao.

“Tôi không muốn ảnh mặt mình bị lộ ra bên ngoài, nếu bị lộ sẽ gây ra rất nhiều phiền phức cho tôi nên tôi muốn nhờ cô giúp,” Giang Thành nói.

Lăng Linh liếc qua mấy tay phóng viên đang chụp ảnh, cô lập tức cười và nói: “Chuyện này rất đơn giản, cứ giao cho tôi là được.”

“Được.”

“Thầy Giang, sau này thầy đến thủ đô có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào, chuyện có thể giúp tôi nhất định sẽ giúp đỡ thầy,” Lăng Linh nói liền một mạch.

“Tôi biết rồi.”

Giang Thành nói xong rồi quay về chỗ ngồi của mình, anh nhìn Hỏa Thiêu Phong nói: “Sao? Giờ đưa kim cương cho tôi được chưa?”

Lúc này, Hỏa Thiêu Phong tức đến phát điên rồi, gã vốn muốn làm khó Giang Thành, không ngờ lại thúc đẩy quan hệ giữa Giang Thành và Lăng Linh càng thêm thân thiết hơn.

Đúng là vận cứt chó.

“Đương nhiên là được,” Hỏa Thiêu Phong cố gắng đè nén cơn giận đang bùng lên trong lòng, vẫy tay với MC, nói: “Mang đồ lại đây đưa cho anh Giang.”

“Vâng thưa Hoả thiếu!”

MC trả lời, đem viên kim cương Ngôi Sao Hy Vọng tới giao cho Giang Thành, sau khi nhìn một lúc, Hỏa Linh Lung gật đầu với Giang Thành.

“Cảm ơn, chúng tôi còn có việc, xin phép đi trước,” Giang Thành dứt lời, anh đứng dậy dẫn Hỏa Linh Lung rời khỏi nơi này.

“Cậu chủ, cứ để cô ta cầm viên kim cương đi như thế sao?” MC không cam lòng nói.

“Chứ không thì sao? Lúc trước đánh cược chính là do Lăng Linh làm chứng, nếu tôi lật lọng có khả năng sẽ đắc tội với cả nhà họ Lăng,” Hỏa Thiêu Phong bực bội gào khẽ.

“Vâng, vâng, vâng!” MC nói liên mồm.

Hỏa Thiêu Phong căm tức nhìn bóng lưng Giang Thành và Hỏa Linh Lung cùng rời đi, tia lạnh lẽo trong mắt loé lên: “Chó chết, chuyện này tuyệt đối chưa xong đâu.”

Hỏa Linh Lung lái xe chở Giang Thành tới một nghĩa địa công cộng ở vùng ngoại ô.

“Mẹ, con lấy kim cương về cho mẹ rồi này,” Hỏa Linh Lung cầm viên kim cương Ngôi Sao Hy Vọng trong tay, giọng nói nghẹn ngào.

Giang Thành không nói gì, chỉ đứng bên cạnh lẳng lặng nhìn, lúc này Hỏa Linh Lung không còn dáng vẻ mạnh mẽ quyết đoán như hồi trước, dường như cô cũng chỉ như một chú chim nhỏ bé yếu ớt bất lực, giờ phút này cô chỉ muốn yên tĩnh đứng ở đây một lúc.

Một lúc lâu sau, Hỏa Linh Lung mới cúng bái xong cho mẹ mình, sau khi hai người đi ra khỏi đó một đoạn, Hỏa Linh Lung tìm được một chỗ sạch sẽ trên bãi cỏ, cô ngồi thẳng xuống.

"Cậu cũng ngồi xuống đi,” Hỏa Linh Lung vỗ vỗ vị trí bên cạnh.

Giang Thành khẽ gật đầu, anh ngồi bên cạnh Hỏa Linh Lung.

Hỏa Linh Lung dựa đầu lên vai Giang Thành, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn cậu.”

“Cảm ơn tôi cái gì?”

“Nếu không nhờ cậu, có lẽ cả đời này tôi cũng không thể đem viên kim cương này về,” Hỏa Linh Lung nhẹ giọng nói.

“Nên làm mà, chị đã tặng tôi rất nhiều rượu ngon còn gì,” Giang Thành cười nói.

“Chỉ thế thôi cậu đã thấy hài lòng rồi à?”

“Hả?”

Giang Thành sửng sốt nhìn Hỏa Linh Lung.

Hỏa Linh Lung nghe vậy cười duyên một cái, vươn tay đẩy Giang Thành ngã xuống bãi cỏ, sau đó cô xoay người cưỡi lên người Giang Thành, bàn tay mảnh khảnh luồn vào trong lớp áo sơmi của Giang Thành, ngón tay trêu chọc khuôn ngực Giang Thành, nhẹ giọng nói: "Để báo đáp cậu, chị đây nguyện ý giao bản thân cho cậu, cậu muốn làm gì chị đều được.”