Chàng Rể Siêu Cấp (Giang Thành)

Chương 92: Ngốc chết đi được



Hứa Tình cảm nhận được hành động của Giang Thành, nhưng cô không nhúc nhích, cứ nằm yên như thế, ý là cô cũng muốn Giang Thành thay đồ ngủ giúp mình.

Lúc này, nhịp tim của Hứa Tình tăng nhanh, bàn tay nhỏ bé của cô siết chặt, khi tay Giang Thành bắt đầu cởi móc áo lót của cô, khuôn mặt cô có chút đỏ lên.

Nhưng tay của Giang Thành đặt sau lưng cô rất lâu cũng cũng không cởi móc áo ngực ra.

"Ừm... cởi cái này kiểu gì nhỉ," Giang Trừng có chút xấu hổ bỏ tay ra.

“Ngốc chết đi được!”

Hứa Tình vẫn luôn nhắm mắt đành bất đắc dĩ mở mắt ra, ánh mắt cô hơi oán trách nhìn Giang Thành đang ngồi thẳng dậy.

Giang Thành xấu hổ gãi đầu, quả thật anh chưa từng cởi áo lót bao giờ, lúc trước là Mộ Dung Tuyết tự mình giật hỏng, nếu không Giang Thành còn phải nghiên cứu một chút mới cởi được.

Hơn nữa nếu vừa rồi Giang Thành thật sự cởi ra, bộ ngực đầy đặn của Hứa Tình sẽ hoàn toàn lộ ra trước mắt anh, nghĩ đến cảnh đó, anh có hơi căng thẳng.

“Em đi tắm,” Hứa Tình nói rồi trực tiếp đi vào phòng tắm.

Giang Thành vốn muốn lên mạng học cách cởi áo lót nhưng đúng lúc này di động của anh lại vang lên.

“Giang Lai,” Giang Thành nhìn Hứa Tình đi vào phòng tắm, nghe điện thoại.

“Anh, đã muộn thế này, em không quấy rầy anh với chị dâu làm việc chứ?” Giang Lai cười hì hì nói.

“Không quấy rầy, có chuyện gì sao?”

“Ngày mai, trường học bọn em có buổi liên hoan hữu nghị dành cho phụ huynh, em muốn anh đến dự,” Giang Lai nói.

“Được, không thành vấn đề,” Giang Thành đồng ý luôn.

“Ok, mai gặp,” Giang Lai nói xong thì cúp máy.

Đã lâu Giang Thành không đến trường học của Giang Lai, cũng nên đi xem xem tình hình thế nào.

Giang Thành nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, nhất thời hối hận, vừa rồi Hứa Tình bảo anh cởi quần áo, ám chỉ rõ là anh có thể làm loại chuyện đó, nhưng bởi anh không cởi được áo lót nên đã bỏ lỡ cơ hội tốt.

“Vợ ơi, có cần anh kỳ lưng cho em không?” Giang Thành đứng ở cửa phòng tắm nói vọng vào bên trong, anh muốn xem thử xem có cơ hội sửa chữa sai lầm không.

“Không cần!”

Giọng nói lạnh lùng của Hứa Tình truyền ra.

“Ồ, được rồi,” Giang Thành có phần thất vọng quay lại mép giường ngồi xuống.

“Bảo anh không vào thì anh không vào luôn à? Cửa cũng có khoá đâu! Đúng là không hiểu phong tình!”

Hứa Tình lẩm bẩm dưới vòi hoa sen, dòng nước ấm từ từ chảy qua người cô, đôi tay cô lướt qua cơ thể mình, trong lòng cũng căng thẳng.

Nếu vừa rồi Giang Thành thật sự cởi được áo lót, có lẽ cô sẽ làm cùng Giang Thành thật, nhưng vì Giang Thành nhất thời sai lầm, Hứa Tình mới bình tĩnh lại, vội vàng đi tắm.

Cô cảm thấy từ khi cô tiếp xúc với Giang Thành tới giờ, cô không còn quá chán ghét việc tiếp xúc với đàn ông nữa, nhưng có lẽ cô chưa sẵn sàng làm loại chuyện đó, trong lòng cô cảm thấy hơi lo lắng.

Hứa Tình lau khô người rồi đứng trước gương trong phòng tắm, cô nhìn thân hình gần như hoàn hảo của mình trong gương, lại cho anh thêm một cơ hội nữa, cô cũng hít một hơi thật sâu, quấn khăn tắm rồi bước ra ngoài.

Khi Hứa Tình đi ra, cô nhận ra Giang Thành đã ngủ rồi. “Khốn kiếp, đừng bảo là em chưa từng cho anh cơ hội!"

Hừ lạnh một tiếng, Hứa Tình trực tiếp cởi khăn tắm, cầm đồ ngủ lên thay, nếu Giang Thành còn tỉnh chắc chắn có thể thưởng thức cảnh đẹp có một không hai này, nhưng rất đáng tiếc là anh đã ngủ mất đi.

"Vợ ơi, hôm nay em tự đi làm nhé, anh đến trường Giang Lai một chuyến."

Ăn sáng xong, Giang Thành nhìn Hứa Tình nói.

“Ừ,” Hứa Tình dửng dưng đồng ý rồi dẫm giày cao gót bước ra ngoài.

Giang Thành thấy Hứa Tình lạnh nhạt như thế, trong lòng anh có chút hụt hẫng, tâm tư của phụ nữ thật là khó đoán.

Giang Lai đứng ở cổng trường, từ xa cô đã nhìn thấy xe của Giang Trừng đang lái tới.

“Anh, ở đây,” Giang Lai vui vẻ vẫy tay với Giang Thành.

Giang Thành đỗ xe xong, anh xuống xe đi tới chỗ Giang Lai, hôm nay Giang Lai mặc váy voan màu xanh lam, cả người lộ ra vẻ đáng yêu hoạt bát.

“Chị dâu của em đâu? Sao anh không dẫn chị dâu đi cùng?” Giang Lai nhìn Giang Thành hỏi.

“Cô ấy còn phải đi làm, anh đến một mình thôi.” Giang Thành cười nói.

Giang Lai mỉm cười, cô thân mật ôm lấy cánh tay Giang Thành, hai người cùng nhau đi vào sảnh tiệc được trang bị đầy đủ tiện nghi trong khách sạn cạnh trường học.

“Giang Lai, em đến rồi, hoa này tặng em,” Một thanh niên trông thấy Giang Lai bèn vội bước tới chào hỏi.

“Đinh Lực, anh đừng tốn tiền cho tôi nữa, chúng ta không thể đến với nhau được đâu, tôi có bạn trai rồi,” Giang Lai bất đắc dĩ nói với Đinh Lực.

Giang Thành nhìn thằng nhóc bừng bừng sức sống này, hiển nhiên đây cũng là một trong những người theo đuổi Giang Lai, quả nhiên những bé gái xinh đẹp không bao giờ thiếu người theo đuổi.

Nghe thấy Giang Lai nói, Đinh Lực lập tức nhíu mày nhìn về phía Giang Thành.

“Anh là bạn trai của Giang Lai?” Đinh Lực hỏi.

“Ừ, có vấn đề gì sao?” Giang Thành thản nhiên hỏi.

Đinh Lực thấy hình như Giang Thành rất ghê gớm, cậu không dám nói gì thêm mà nhìn về phía Giang Lai nói: “Giang Lai, sao em có thể đưa bạn trai tới đây vào dịp này? Hơn nữa em nhìn cách anh ta ăn mặc xem, anh ta hoàn toàn không xứng với em.”

“Liên quan gì đến anh, bạn trai cũng tính là người lớn trong nhà,” Giang Lai nói rồi kéo Giang Thành ngồi vào bàn tiệc.

“Em gái, sức quyến rũ của em lớn thật đấy.”

Giang Thành có chút buồn cười ghé sát tai Giang Lai nói.

“Đúng lúc có anh đến chắn giúp em,” Giang Lai cũng ghé sát vào tai Giang Thành thì thầm.

Đinh Lực trông thấy Giang Thành và Giang Lai kề tai thân mật thì thầm lập tức nổi máu ghen, nhưng cậu vẫn ngồi nghiêm chỉnh cạnh Giang Lai.

“Người anh em, anh tên gì?”

Đinh Lực vẻ mặt bất thiện nhìn Giang Thành hỏi.

“Tôi họ Tô, tên là Tô Thành,” Giang Thành đổi họ để tránh thằng nhãi này nghi ngờ, nếu không anh và Giang Lai cùng họ Giang, bị nghi ngờ là anh em thì còn diễn gì nữa.

“Họ Tô, nhìn bộ đồ anh mặc trên người xem, chắc cả người anh cũng không đến một nghìn tệ đi? Anh cảm thấy anh có tư cách gì mà ở bên Giang Lai?” Đinh Lực lạnh lùng nhìn Giang Thành.

“Bởi vì yêu!”

Giang Thành cười nhạt đáp.

“Anh ——”

Đinh Lực không biết nên phản bác lời này của Giang Thành như thế nào, chỉ có thể căm giận trừng mắt nhìn.

“Giang Lai, em đã đọc tin tức hai ngày trước chưa?” Đinh Lực quay qua nhìn Giang Lai hỏi.

“Tin tức gì, tôi không xem tin tức.” Giang Lai lạnh lùng nói.

“Cách đây không lâu, có một buổi đấu giá từ thiện, tin tức giải trí đều đưa tin, nói một thiếu gia nhà giàu thần bí đã đến Lư Dương của chúng ta,” Đinh Lực nhìn Giang Lai nghiêm túc giải thích.

“Hình như có nghe nói qua, thì sao?”

Giang Lai bất đắc dĩ trả lời.

Đinh Lực ghé sát vào Giang Lai, muốn nói chuyện bên tai cô nhóc, nhưng Giang Lai trực tiếp né ra, nói: “Anh làm gì đấy, có gì thì nói thẳng đi.”

“Được rồi, anh nói, em tuyệt đối đừng nói cho người khác,” Đinh Lực thần bí nhìn Giang Lai nói: "Vị thiếu gia giàu có bí ẩn kia thật ra là anh họ anh, anh họ ruột của anh!"