Chàng Rể Siêu Cấp (Giang Thành)

Chương 94: Giáo viên múa



“Giáo viên múa?”

Giang Thành nhíu mày lại, anh không nhớ nổi mình có quen ai là giáo viên múa cả.

“Em chọn môn tự học là múa, quan hệ giữa em và giáo viên khá tốt. Em nghe tin em trai cô ấy bị bệnh nặng, bác sĩ không chữa trị nổi vậy nên em đã tiến cử anh với cô ấy, cô ấy muốn gặp mặt anh một lần.” Giang Lai giải thích.

“Hóa ra là như vậy, đương nhiên là không có vấn đề gì rồi.” Giang Thành gật đầu đáp.

“Cô ấy đang ở trong phòng múa ở tầng ba tòa nhà nghệ thuật, một mình anh đi lên tìm cô ấy, hai người nói chuyện riêng với nhau nhé. Cô ấy không thích thảo luận bệnh tình của em trai ở trước đám đông.” Giang Lai nói.

Giang Thành gật đầu, ngẩng đầu lên thì thấy hai người đã đi tới trước tòa nhà nghệ thuật rồi.

“Ừm, em về nhà đi, sau khi anh chữa khỏi cho em trai cô ấy sẽ về nhà tìm em.” Giang Lai gật đầu, sau đó Giang Thành đi vào trong tòa nhà nghệ thuật.

Khi đi tới phòng múa ở tầng ba, Giang Thành đứng trước cửa, thông qua cửa sổ nhìn thấy một người đẹp mặc đồ múa bó sát đang múa, hình như bên trong căn phòng chỉ có mình cô ấy thì phải.

Nhìn qua thì cô ấy chừng hai mươi tuổi, do mặc chiếc quần tất bó sát màu trắng nên đôi chân của cô ấy càng thêm phần thon dài, theo những động tác nhảy múa của cô ấy, cặp mông nhô cao nổi bật trên thân người thon gọn càng khiến người khác chú ý hơn.

Nửa người trên của cô ấy mặc một chiếc áo bó màu hồng phấn khiến cặp núi đôi được phác họa thêm phần sinh động, phần cổ áo để lộ ra làn da trắng như tuyết, hơn nữa mỗi lần cô ấy cúi người xuống, những giọt mồ hôi óng ánh từ trên trán sẽ chảy theo cái cổ trắng nõn, xuống cặp núi đôi căng tròn kia, khiến cho người xem càng không thể rời mắt được.

Giang Thành sờ mũi, suy cho cùng thì cô ấy cũng học múa, khí chất hơn xa người bình thường. Vừa nghĩ tới đây, Giang Thành đã đẩy cửa đi vào trong.

“Anh là?” Nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, cô giáo dạy múa vội vàng xoay người lại, nhìn về phía Giang Thành.

Lúc này Giang Thành mới nhìn rõ gương mặt của cô giáo này, cô ấy có một mái tóc dài, đang được bó gọn ở trên đầu, gương mặt trắng nõn, sạch sẽ và rất đẹp nữa.

“Chào cô, tôi là Giang Thành, anh trai của Giang Lai.” Giang Thành đáp.

“Anh là anh trai của Giang Lai hả, tôi chờ anh đã lâu rồi.” Cô giáo kia vội vàng tươi cười, đi tới nói: “Tôi là Trần Dao, là giáo viên môn học tự chọn của cô ấy. Tôi đã làm phiền anh rồi, khiến anh dù bận rộn vẫn phải chạy sang chỗ này, mời anh ngồi.”

“Không sao cả, tôi cũng không bận gì cả.” Giang Thành vừa nói vừa ngồi xuống chiếc ghế dài, Trần Dao cũng ngồi xuống.

“Mời anh uống nước.” Trần Dao lấy hai chai nước từ dưới chiếc ghế lên.

“Tôi không khát.” Giang Thành khoát tay đáp.

“Vâng, tôi uống trước nhé, tôi sắp chết khát rồi.” Trần Dao nói xong, vặn nắp chai nước ra, ngửa đầu lên uống.

Đương nhiên rồi, cô chảy nhiều mồ hôi như vậy chắc chắn sẽ cảm thấy khát. Bởi vì cô uống quá nhanh nên có những giọt nước chảy ra từ khóe miệng, đi theo cổ chảy xuống vạt áo trước ngực, thấm ướt cả vạt áo, khiến vóc dáng hấp dẫn của cô ấy như ẩn như hiện.

“Nghe Giang Lai nói em trai của cô mắc bệnh nặng hả?” Giang Thành thấy Trần Dao đã uống cạn chai nước, lập tức hỏi.

Trần Dao thấy Giang Thành nhắc tới vấn đề này, trên gương mặt hiện lên vẻ đau thương, cô cầm chai nước, thở dài đáp: “Bố mẹ tôi mất sớm, để lại tôi và em trai sống nương tựa vào nhau, thế nhưng trời cao không hề quan tâm tới hai người chúng tôi, mấy tháng trước em trai tôi xét nghiệm, phát hiện ra đã bị nhiễm trùng tiểu đường.”

“Không tìm được thận thay thế thích hợp hả?” Giang Thành cũng giật mình, đối với gia đình bình thường thì nhiễm trùng tiểu đường là một bệnh nghiêm trọng.

“Không có.” Trần Dao lắc đầu, đáp: “Trước đó từng có một quả thận thích hợp, thế nhưng chi phí phẫu thuật quá cao, tôi không thể chi trả nổi.”

“Giang Lai nói trình độ y thuật của anh trai cô ấy rất lợi hại, vậy nên tôi mới tìm anh, anh có cách gì chữa khỏi cho em trai tôi không?” Trong đôi mắt xinh đẹp của Trần Dao đã ầng ậc nước, cô lo lắng nhìn chằm chằm vào Giang Thành, dường như sợ Giang Thành sẽ không nhận lời vậy.

Giang Thành trầm tư suy nghĩ một lúc, Trần Dao thấy Giang Thành như vậy, trái tim nguội lạnh đi quá nửa.

“Anh Giang, chỉ cần anh cứu được em trai tôi, anh muốn gì tôi cũng cho anh.” Trần Dao hoảng hốt nói với Giang Thành.

“Không, cô hiểu lầm ý tôi rồi, tôi không hề có ý đó.” Giang Thành nhìn Trần Dao, nói: “Tôi đang nghĩ căn bệnh này không khó chữa, cô không cần lo lắng đâu.”

“Thật vậy hả?”

Ngọn lửa hy vọng lập tức được dấy lên trong lòng Trần Dao.

Giang Thành gật đầu, nói: “Chắc hẳn cô đã chờ tôi ở đây rất lâu rồi nhỉ?”

“Không đâu.” Trần Dao lắc đầu.

“Cô đừng nói dối tôi, nhìn sắc mặt của cô hiện giờ là tôi biết cô đã múa trong tình trạng đói bụng khá lâu, dẫn đến máu lưu thông không kịp rồi.” Giang Thành nói.

Trong lòng Trần Dao cảm thấy kinh ngạc. Đúng vậy, cô chờ Giang Thành ở trong phòng múa khá lâu, vì sợ không gặp được Giang Thành thì không được phải phép, vậy nên đến giờ cô vẫn chưa ăn cơm trưa.

Trần Dao cắn môi, gật đầu với Giang Thành một cái.

“Đi thôi nào, giờ tôi dẫn cô đi ăn món gì ngon đã, sau đó đưa cô tới bệnh viện kiểm tra tình trạng của em trai cô.” Giang Thành đứng dậy nói.

“Không cần đâu, tôi không đói bụng, chúng ta tới bệnh viện khám cho em trai tôi trước đã.” Trần Dao vội vàng nói, hiện giờ không có chuyện gì quan trọng hơn việc cứu chữa cho em trai cô.

“Trần Dao, cô không cần phải vội, có tôi ở đây rồi, em trai cô sẽ không làm sao đâu, giờ ăn cơm trước đã.” Giang Thành nhìn thẳng vào trong đôi mắt Trần Dao, nói.

Khi thấy ánh mắt của Giang Thành, không hiểu sao Trần Dao lại cảm thấy tin tưởng anh vô cùng, đây là cảm giác chỉ một người đàn ông vô cùng tự tin mới có thể mang tới được.

Trần Dao gật đầu, đáp: “Tôi đi tắm với thay quần áo trước đã.”

Nói xong, Trần Dao chạy vào trong phòng thay đồ, không lâu sau cô đã thay xong một chiếc váy liền áo màu xanh lam nhạt, mái tóc dài đen óng cũng được xõa ra.

“Chúng ta đi thôi nào.” Trần Dao nói với Giang Thành.

Giang Thành gật đầu, sau đó sóng vai với Trần Dao, đi xuống dưới.

“Vì sao cô chưa ăn cơm mà vẫn khiêu vũ vậy?” Giang Thành hỏi Trần Dao.

“Tôi cảm thấy căng thẳng, khi căng thẳng thì tôi sẽ khiêu vũ để thư giãn.” Trần Dao nhỏ giọng đáp.

Giang Thành gật đầu, hỏi: “Gần đây có món gì ngon hay không?”

“Có một quán mì sườn khá ngon, tôi thường hay tới đó ăn.” Trần Dao nói.

“Hay lắm, tôi cũng thích ăn mì.” Giang Thành vừa cười vừa nói.

“Tôi cũng rất thích ăn mì, gần như tuần nào tôi cũng tới đó ăn một lần, đặc biệt là món mì lạnh ở đó, ngon tuyệt luôn.”

Trần Dao và Giang Thành vừa nói chuyện phiếm vừa đi về phía cửa trường học. Khi còn cách cổng trường không xa, Trần Dao đột ngột ngừng lại, sắc mặt căng thẳng nhìn về phía cổng trường.

Giang Thành tò mò nhìn về phía Trần Dao, không hiểu vì sao cô không đi tiếp.

“Chúng ta đi ra từ cửa sau của trường học nhé.” Trần Dao kéo tay Giang Thành, vội vàng nói.

“Vì sao chứ?”

Giang Thành nhíu mày, hỏi.