Chàng Rể Siêu Cấp (Giang Thành)

Chương 97: Con chính là con của bố mẹ đây



Giang Thành thấy hình ảnh này, thiếu chút nữa là đã phun máu mũi.

Trần Dao là giáo viên dạy múa, thường xuyên khiêu vũ nên vóc người của cô rất đẹp, hiện giờ một người đẹp mới tắm xong đừng ở trước mặt mình, Giang Thành ngẩn ngơ tại chỗ.

“Cô làm gì vậy?” Giang Thành mau chóng phản ứng lại, vội vàng quay người đi.

“Bác sĩ Giang, tôi biết cuộc giải phẫu anh mới tiến hành khó khăn tới mức nào, nếu như không có anh thì dù có thận để thay đi chăng nữa, em trai tôi chắc chắn cũng sẽ chết.” Trần Dao ở sau lưng Giang Thành nghẹn ngào nói.

“Tôi chỉ còn một người em trai mà thôi, nếu như nó chết thì tôi không thể sống nổi nữa, tôi không có thứ gì đáng giá để báo đáp anh cả, chỉ có cơ thể này của tôi.” Trần Dao nói xong, từ phía sau ôm chầm lấy Giang Thành.

Giang Thành lập tức cảm nhận được hai cục thịt mềm mại ép lên lưng mình, trong lòng Giang Thành cũng bắt đầu dao động.

Hiện giờ Giang Thành mới hiểu được, chẳng trách Trần Dao bảo mình đi tới nhà, cô ấy muốn dùng cơ thể để báo đáp mình.

“Trần Dao, cô không cần làm vậy đâu, tôi đã có vợ rồi.” Giang Thành nói xong, quay người nhặt chiếc khăn tắm lên, quấn lên người Trần Dao.

“Không sao, tôi không bắt anh chịu trách nhiệm, cũng sẽ không đòi hỏi anh điều gì.” Trần Dao tưởng Giang Thành sợ mình sẽ quấn lấy anh, vội vàng giải thích.

“Ý tôi không phải như vậy, ý tôi trị bệnh cứu người là điều đương nhiên, tôi đã hứa với em gái của tôi rồi, vậy nên cô không cần phải báo đáp đâu.” Giang Thành tươi cười, nói với Trần Dao.

Trần Dao ngửa đầu lên, đôi mắt xinh đẹp nhìn vào trong đôi mắt Giang Thành. Đôi mắt anh bình tĩnh không một gợn sóng, không hề có bất kỳ ham muốn chiếm hữu mình, đây mới là một người đàn ông chân chính.

“Thế nhưng nếu như không báo đáp anh thì tôi cứ cảm thấy băn khoăn trong lòng.” Trần Dao nghẹn ngào đáp.

“Cô muốn báo đáp tôi hả, vậy thường xuyên mời tôi tới cổng trường cô ăn mì là được.” Giang Thành vừa cười vừa nói.

Trần Dao cảm thấy hình bóng Giang Thành đã tiến vào trong trái tim mình mất rồi, cô cảm kích nói với anh: “Anh tốt quá.”

“Cô cũng tốt mà, tôi đi trước nhé, tôi phải tới chỗ em gái nữa.” Giang Thành đưa tay vỗ bả vai trắng như tuyết của Trần Dao, sau đó rời khỏi nhà cô.

Trần Dao nhìn dõi theo bóng lưng Giang Thành, tâm trạng của cô có phần phức tạp. “Nếu như anh chưa kết hôn thì tốt biết bao.”

Trong lòng Trần Dao cảm thấy nuối tiếc vài phần.

Trên đường trở về, trái tim Giang Thành vẫn đập thình thịch, cô giáo dạy múa đó đúng là quá hấp dẫn rồi, nếu như ở lại đó thêm một lúc thì sợ rằng Giang Thành sẽ làm ra những hành động sai trái thật.

Vừa nghĩ tới hình ảnh tuyệt đẹp khi nãy, trong lòng Giang Thành vẫn nổi sóng gió. Anh hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, lái xe quay trở về khu biệt thự.

“Viện trưởng Thẩm, cảm ơn chị đã quan tâm tới tôi trong khoảng thời gian vừa qua.” Trần Chân nằm trên giường bệnh, nhìn Thẩm Băng, nói.

“Cậu không cần khách khí, đó là chuyện tôi nên làm, kết quả kiểm tra của cậu đều đã bình thường, chỉ cần nghỉ ngơi thêm vài ngày là xuất viện được rồi.” Thẩm Băng nói với Trần Chân.

“Vâng, chị chuyển lời cảm ơn cho bác sĩ Giang giúp tôi nhé.” Trần Chân chưa từng cảm thấy thoải mái như bây giờ.

“Không thành vấn đề, chờ cậu ta tới thì cậu có thể tự mình cảm ơn cậu ta.”

Thẩm Băng nói xong, rời khỏi phòng bệnh của Trần Chân, sau đó quay về phòng làm việc của mình. Cô cởi chiếc áo blouse trắng ra, khoác lên trên móc, để lộ chiếc áo thể thao màu trắng bên trong ra, bộ ngực căng tròn hiện rõ mồn một.

Thẩm Băng cảm thấy hơi khó chịu, đưa tay xoa ngực. Cô ngồi xuống cạnh bàn làm việc, cầm điện thoại lên bấm gọi điện thoại.

“Alo? Thẩm Băng hả? Cô gọi tới cho tôi vào lúc này chẳng lẽ là có tiến triển gì hay sao?” Một giọng nói già nua từ trong điện thoại truyền ra ngoài.

“Thích trưởng lão, Giang Thành đã chữa khỏi cho người bệnh kia rồi.” Thẩm Băng ngồi trên chiếc ghế sofa, vắt chân lên nhau, nói.

“Cậu ta bài trừ được tà cổ trùng, xem ra trên người cậu ta có linh lực.” Thích trưởng lão trầm giọng nói.

“Nói như vậy thì chỉ cần tôi chiếm được linh lực trên người cậu ta là tôi sẽ khôi phục được hay sao?”

Thẩm Băng vừa nói vừa giật chiếc áo ngực ra, chỉ thấy ở giữa bộ ngực căng tròn của cô có những đường vân thần bí, nhìn như một hình xăm vậy.

“Đúng vậy, để tôi bố trí hành động lần này.” Thích trưởng lão nói xong, lập tức cúp điện thoại.

Thẩm Băng đặt điện thoại di động xuống, sắc mặt ngưng trọng, suy nghĩ chuyện gì đó.

“Anh tới rồi à.” Giang Thành thấy Giang Thành đi xuống xe, cô nhảy chân sáo tới đón.

“Ừm, anh đã chữa xong rồi.” Giang Thành xuống xe lập tức ngửi thấy mùi thịt nướng.

“Giang Thành tới hả.” Giang Hồng Phi đang nướng thịt ở bên lò, vừa cười vừa nói với Giang Thành.

“Chú Giang đang nướng thịt à?” Giang Thành cười hỏi.

“Đúng vậy, không biết hôm nay cháu thích ăn món gì, hôm nay Giang Lai lại muốn ăn thịt xiên nướng cho nên chú làm luôn.” Giang Hồng Phi vừa cười vừa nói.

“Anh tới ngồi đây này.” Giang Lai kéo Giang Thành tới ngồi xuống bên cạnh một chiếc bàn nhỏ.

“Đến đây thử rau ngâm đi, đây đều là mấy món người nông thôn thích ăn, cháu đừng chê nhé.” Từ Phương cầm hành tây đã rửa sạch và miso lên.

“Không chê, không chê đâu ạ!”

Giang Thành liên tục nói.

Không lâu sau mọi người bắt đầu ăn uống, đã rất lâu rồi Giang Thành không được ăn cơm với người nhà. Anh nhớ trước đây bọn họ được ăn một bữa như này là khi bố mẹ mừng anh thi đỗ đại học, vậy nên mới chịu chi tiền tổ chức một bữa thịt xiên nướng.

“Anh, ăn có ngon không hả?” Giang Lai cười nói với Giang Thành.

“Ngon, ngon lắm… Khụ khụ khụ…”

Giang Thành ăn vội, không cẩn thận nên đã bị nghẹn.

“Ấy, anh ăn từ từ thôi, anh giống hệt anh trai em, ăn ngon là vội tới mức bị nghẹn.” Giang Lai vỗ lưng Giang Thành.

“Đúng vậy, nếu như anh trai con còn sống thì chắc chắn nó cũng ăn vội như vậy đó, tiếc là nó chỉ ăn được một lần duy nhất.” Từ Phương cảm thán một câu.

Vừa nhắc tới đề tài này, bầu không khí lập tức trở nên trầm lắng.

“Con xem con kìa, đang ăn cơm vui vẻ thì nhắc tới mấy chuyện đó làm gì chứ.” Giang Hồng Phi lập tức nói: “Giang Thành, không sao đâu, cháu cứ ăn thoải mái đi.”

Ngoài miệng Giang Hồng Phi nói không thèm để ý, nhưng giọng ông cũng hơi nghẹn ngào, cho dù đã qua lâu như vậy rồi nhưng gia đình họ vẫn không thể quên được Giang Thành.

Giang Thành thấy người nhà đau lòng như vậy, anh cũng cảm thấy cổ họng nghèn nghẹn, anh không muốn nhìn thấy vẻ bi thương của người nhà.

“Anh, em xin lỗi, em không nên nhắc tới chuyện đó, chỉ là lúc bên cạnh anh em luôn nhớ đến anh trai em.” Giang Lai áy náy nhìn về phía Giang Thành.

Giang Thành không muốn để người nhà đau lòng như này nữa, anh hít một hơi thật sâu, nhìn Giang Hồng Phi và Từ Phương, nói: “Bố mẹ, mọi người đừng đau lòng nữa, thật ra con vẫn chưa chết, con là con của bố mẹ, là Giang Thành đây!”