Chàng Rể Siêu Cấp (Giang Thành)

Chương 99: Xin cô Giang hãy trách phạt



Giang Thành vừa tắm vừa hát, đột nhiên điện thoại di động của cô đổ chuông.

“Alo?”

Giang Lai vội vàng dùng khăn mặt lau khô bàn tay, sau đó nghe điện thoại.

“Cô Giang thử đoán tôi là ai đi?” Một giọng nói tinh nghịch từ trong điện thoại truyền ra.

“Tĩnh Tĩnh? Sao cậu lại gọi điện thoại cho mình vậy?” Giang Lai vui mừng nói vào trong điện thoại.

“Đương nhiên là vì nhớ cậu rồi, nếu không thì gọi điện thoại cho cậu làm gì, sao hả? Không muốn tớ gọi điện thoại cho cậu à?” Mộ Dung Tĩnh nói qua điện thoại.

“Không phải, nhưng chẳng phải là cậu ở thủ đô rất bận hay sao!”

Giang Lai vui vẻ đáp.

“Tớ xong việc rồi, tớ muốn báo với cậu là mấy ngày nữa tớ sẽ quay về Lư Dương, tớ chờ cậu đón tiếp tớ đó.” Mộ Dung Tĩnh nói.

“Ừm, tớ có nghe chị cậu nói rồi.” Giang Lai nói.

“Chị tớ? Sao cậu lại gặp chị tớ vậy? Không phải là cậu đã làm chuyện gì vi phạm pháp luật đó chứ?”

“Đâu có, anh tớ quen chị cậu mà, hơn nữa hình như quan hệ giữa hai người rất tốt thì phải.” Giang Lai trả lời.

“Trùng hợp vậy ta, xem ra tớ phải sớm quay về đó mới được.” Mộ Dung Tĩnh vui vẻ nói.

Mộ Dung Tĩnh từng theo học ở Lư Dương, thời học cấp ba, quan hệ giữa cô ta và Giang Lai rất tốt.

“Được rồi, không nói nữa, tớ còn có việc, chờ khi nào về tớ sẽ nói cho cậu biết.” Mộ Dung Tĩnh nói.

“Ừm.” Giang Lai đáp lại, sau đó cúp máy.

“Hay quá đi.” Giang Lai rất vui khi nghe tin Mộ Dung Tĩnh sắp quay về, sau khi tắm xong, cô dùng khăn tắm bao bọc cơ thể gợi cảm của mình lại, đi ra khỏi phòng tắm.

Giang Lai vừa mới đi ra khỏi phòng tắm thì phát hiện ra có vài bóng người nhảy qua ban công vào nhà.

“Ai vậy?”

Giang Lai cảnh giác hô lớn.

“Con điếm này, biết mấy anh đây sẽ tới cho nên tắm rửa đó hả?”

Triệu Đại Bưu cười đê tiện, đi ra khỏi bóng tối, dùng ánh mắt thèm khát nhìn khắp thân thể trắng như tuyết của Giang Lai.

“Là mấy người?”

Giang Lai không ngờ rằng đám người Triệu Đại Bưu còn dám quay lại, cô cảm thấy hơi sợ.

“Đúng vậy, anh trai em đi rồi, bố mẹ em cũng đã bị các anh đánh thuốc mê, hiện giờ không còn ai cứu được em nữa rồi nhỉ?” Triệu Đại Bưu vừa nói vừa tiến về phía Giang Lai.

Giang Lai cảm thấy căng thẳng, dù sao cô cũng chỉ là một cô gái, khi đối mặt với ba người đàn ông thì cô cũng không có cách nào trốn thoát.

“Nếu như các anh dám động vào tôi, anh trai tôi chắc chắn sẽ trả thù mấy người.” Giang Lai cảnh cáo Triệu Đại Bưu.

“Đó là chuyện sau này, chờ mấy anh làm thịt em rồi nói.” Triệu Đại Bưu hèn mòn nhìn bộ ngực căng tròn của Giang Lai, anh ta đã không thể kìm nén được dục vọng trong lòng nữa rồi.

Hiện giờ Giang Lai mới phản ứng lại, khi thấy mình cảnh cáo bọn chúng không có hiệu quả thì lập tức xoay người chạy trốn.

Thế nhưng Triệu Đại Bưu chạy hộc tốc tới, đuổi kịp Giang Lai, đưa tay ôm cô vào trong lòng.

“Đồ khốn! Thả tôi ra!”

Giang Lai liều mạng giãy dụa, thế nhưng Triệu Đại Bưu không hề thả tay ra.

“Cục cưng, dù sao thì em cũng đã được kẻ khác bao nuôi rồi, để anh đây sung sướng thì đã sao!”

Triệu Đại Bưu muốn sờ nắn thân thể của Giang Lai.

Dưới tình thế cấp bách, Giang Lai cắn mạnh lên cánh tay của Triệu Đại Bưu.

“Á…”

Triệu Đại Bưu kêu thảm thiết, buông Giang Lai ra. Giang Lai vội vàng trốn vào trong góc, trong lòng sợ hãi vô cùng.

“Con điếm này, nể mặt mày mà mày còn không biết điều.”

Triệu Đại Bưu nhìn dấu răng hằn sâu lên cánh tay của anh ta, lập tức nổi cơn tam bành, đi tới tóm lấy bả vai Giang Lai, ném Giang Lai lên trên giường.

“Dám cắn tao hả, chút nữa tao muốn xem mày nằm dưới người tao sẽ rên la như thế nào.” Triệu Đại Bưu đè lên người Giang Lai, hai tay định kéo chiếc khăn tắm trên người cô ra.

Giang Lai liều mạng giãy dụa, cô không muốn bị hạng người này chà đạp, thế nhưng cô không có cách gì cả.

“Anh Bưu, anh xuống đây đi.”

Một tên đàn em đè giọng nói với Triệu Đại Bưu.

“Cút đi, hôm nay tao muốn chơi chết con điếm này.” Triệu Đại Bưu không thèm để tâm tới tên đàn em của mình.

“Anh Bưu, giám đốc Bạch tới!”

Một tên đàn em khác vội vàng nói với Triệu Đại Bưu.

“Cút…” Triệu Đại Bưu vừa định chửi đổng thì đột nhiên phản ứng lại: “Giám đốc Bạch?”

Triệu Đại Bưu vội vàng xoay người lại, nhìn thấy Bạch Vệ Quốc dẫn theo hai tên vệ sĩ đang tức giận nhìn chằm chằm vào anh ta.

“Giám… giám đốc Bạch? Sao ngài lại tới đây?” Triệu Đại Bưu kinh hoàng rời khỏi thân thể Giang Lai, hỏi Bạch Vệ Quốc.

Giang Lai sợ hãi, vội vàng chạy ra sau lưng Bạch Vệ Quốc. Cô nhớ chính Bạch Vệ Quốc là người tặng căn biệt thự này cho mình, hơn nữa ông ta rất kính trọng anh trai cô.

“Đại Bưu, cậu có biết cô ấy là ai không?” Bạch Vệ Quốc hỏi Triệu Đại Bưu.

“Giám… giám đốc Bạch quen cô ta hả? Vậy… vậy chỉ là hiểu lầm thôi ấy mà, tôi không biết ngài quen cô ta.” Trong lòng Triệu Đại Bưu xuất hiện linh cảm xấu, anh ta vội vàng nói.

“Chuyện này… Xin… xin lỗi cô, khi nãy tôi chỉ đùa với cô thôi.” Triệu Đại Bưu quay đầu sang, xin lỗi Giang Lai.”

“Cô ấy là em gái của ân nhân cứu mạng tôi, Bạch Vệ Quốc này không phải là hạng người không hiểu hai chữ báo ơn.” Bạch Vệ Quốc lạnh lùng nói: “Đánh gãy hai tay, sau này vĩnh viễn không thu nhận.”

Bạch Vệ Quốc vừa dứt lời, một tên vệ sĩ lập tức đi tới giữ chặt Bạch Vệ Quốc.

“Giám đốc Bạch, chú Bạch, chú đừng làm vậy mà, bố cháu là lái xe của chú, ông ấy đã đi theo chú nhiều năm rồi, chú không thể đối xử với cháu như vậy được.” Triệu Đại Bưu nghe Bạch Vệ Quốc nói như vậy, hồn bay phách tán, hoảng sợ cầu xin đối phương tha cho.

Sở dĩ Triệu Đại Bưu dám ngang ngược ở trong khu biệt thự này như vậy chính là vì bố của anh ta là lái xe của Bạch Vệ Quốc, chính vì vậy anh ta mới không sợ gì cả, nhưng chính anh ta cũng không ngờ rằng lần này mình đã đá trúng tấm sắt.

“Cũng chính vì bố cậu là lái xe của tôi nên tôi mới nhân từ với cậu như vậy đấy, nếu không thì tôi nhất định sẽ khiến cậu chết trong đau đớn!” Bạch Vệ Quốc tức giận, quát Triệu Đại Bưu.

Bạch Vệ Quốc rất coi trọng một thần y như Giang Thành, tặng căn biệt thự này cho Giang Thành là để tạo quan hệ. Vậy mà vào ngày hôm nay, ngay trong căn biệt thự ông ta tặng, em gái của Giang Thành thiếu chút nữa đã gặp chuyện không may, vậy thì sao Bạch Vệ Quốc có thể không giận cho được.

“Chú Bạch, cháu sai rồi, cháu biết lỗi rồi mà!”

“Cô ơi, xin lỗi cô, tôi không nên ra tay với cô, cô cầu xin ông ấy giúp tôi đi, tôi biết lỗi thật rồi, tôi không dám làm vậy nữa, sau này tôi cũng không dám nữa đâu mà. Cô muốn tôi làm trâu làm ngựa cho cô cũng được…”

“Kéo ra ngoài!”

Bạch Vệ Quốc tức giận quát.

Triệu Đại Bưu còn chưa nói xong, một tên vệ sĩ của Bạch Vệ Quốc đã kéo Triệu Đại Bưu ra phía bên ngoài. Chưa bao giờ Triệu Đại Bưu cảm thấy hối hận như lúc này, thế nhưng tất cả đã quá muộn màng mất rồi.

Hai tên bảo vệ còn lại cũng đang cảm thấy run sợ, bọn họ không ngờ rằng một gia đình mà bọn họ nghĩ không hề có bối cảnh gì lại có những mối quan hệ kinh khủng như vậy, khiến giám đốc Bạch không tha cho cả con trai của lái xe của ông ta.

“Giám đốc Bạch, chúng tôi không biết gì cả, ông tha cho chúng tôi đi.” Hai tên bảo vệ vội vàng quỳ xuống đất, cầu xin tha thứ.

“Đánh gãy tay chân, vứt ra ngoài!” Bạch Vệ Quốc lạnh lùng nói.

Một tên vệ sĩ còn lại đi tới kéo hai tên bảo vệ kia đi, mặc kệ bọn chúng có cầu xin như thế nào cũng không có tác dụng gì cả.

Bạch Vệ Quốc quay người lại, cung kính khom người nói với Giang Lai: “Đã khiến cô Giang hoảng sợ rồi, tôi chết muôn lần cũng khó lòng bù đắp tội lỗi này, xin cô Giang hãy trách phạt.”