Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 55: Đừng ép tôi ra tay (Phần 1)



Tần Chi Thành cực kỳ tức giận, cái tên súc sinh này có thể nói từ ăn chơi nhậu nhẹt đến gái gú, cờ bạc đều hội tụ đủ cả. Cũng vì chuyện này ông mới cắt đứt nguồn cung cấp kinh tế của Tân Lâm Văn, không ngờ tên này lại đi đánh bạc, thua một lần đã hết 50 triệu. Chỉ riêng khoản tiền này đã đủ cho tập đoàn Tân thị kiểm thêm vài nghìn tỷ. "Ông nội bớt giận." Tần Liên Tâm có thể nhìn ra lần này ông nội thật sự muốn động tay chân bèn vội vàng khuyên nhủ: “Việc này giao cho con và Diệp Thiên giải quyết đi, ông cử ở nhà đợi là được.

Cô cũng rất bực mình, nhưng nhìn thái độ tối hôm qua của Tân Lâm Văn cũng không tôi, còn biết đau lòng cho chị gái, nên cô mới quyết định ra tay cứu đứa em trai này một lần. "Không được phép lấy tiền xử lí, mang độc dược về đây, còn để thắng súc sinh kia làm công từ từ mà trả nợ cho Trần Thiếu Vũ. Tần Chí Thành nói.

Tân Liên Tâm: "

Để cho cậu ta đi làm công, chỉ sợ cả đời này cũng không trả hết được. "Ông nội "Không được thay tên súc sinh kia cầu xin, ông sẽ cho Võng Ngân theo dõi cháu, nếu cháu giúp tên kia trả nốt 20 triệu, ông sẽ làm theo đám người đó đánh gãy chân tên súc sinh kia!" Tần Chỉ Thành lạnh lùng nói.

Tần Liên Tâm lập tức nhìn Diệp Thiên, dùng ánh mắt cầu xin Diếp Trần nhận được suy nghĩ qua ánh mắt của Tần Liên Tâm giúp đỡ. nói: “Ông nội, nếu cháu không tổn chút tiền nào mà vẫn mang Lâm

Văn về, người còn muốn đánh gãy chân cậu ta không?" "Thế nào, cậu lại muốn sử dụng quan hệ?” Tần Chí Thành lắc đầu thất vọng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Quan hệ là thứ mình dùng một lần thì ít đi một lần. Dùng mối quan hệ cho sự việc hỗn loạn này chỉ khiến người khác xem thường cậu, xem thường nhà họ Tân, sau này cậu có chuyện gì đi tìm thường khác, bọn họ sẽ lo cho cậu sao? Mặt mũi là do chính mình kiếm được, không phải do người khác cho mình

Ông cho rằng Đỗ Đức Trọng và Vũ Thiên Trường biết ơn Diệp Thiên là do y thuật của cậu ta, vì vậy tối hôm qua ông ta mới ra mặt hỗ trợ cho Diệp Thiên. Nhưng loại quan hệ này cũng không chắc chắn, người ta sẽ giúp Diệp Thiên được mấy lần, thép dù tốt đến thế nào cũng không bằng dùng lưỡi dao sắc, không nên dùng đến quan hệ cho việc không đáng này. “Cháu không đụng đến quan hệ cũng không đụng đến tiền. Diệp Thiên nói.

Tần Chi Thành im lặng cười giễu cợt: "Nhà họ Trần bây giờ như mặt trời giữa trưa, cậu không cho người ta tiền, người ta sẽ thả Lâm Văn? Còn nói không dùng đến quan hệ, cậu cho rằng mặt mũi của câu lớn đến đâu” “Đúng là cháu không có mặt mũi lớn như vậy, nhưng cháu không dùng tiền không dùng quan hệ cũng có thể đưa Lâm Văn về. Đến lúc ấy ông có thể măng cậu ta vài câu để xả giận, nhưng đừng đánh gãy chân cậu ta là được." “Được, tôi đồng ý với cậu, tôi muốn nhìn xem cậu có tài cán gì mà không dùng tiền, không dùng quan hệ lại có thể đem tên súc sinh kia về đây.

Đây là cơ hội để kiểm tra năng lực của Diệp Thiên, lẽ dĩ nhiên anh chắc chắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.

Vì vậy, Diệp Thiên đi cùng Tần Liên Tâm ra ngoài. Lúc này, câu lạc bộ chọi gà Giang Thành.

Đây là nơi dành cho đám con cháu trong giới thượng lưu ở Giang Thành vui chơi giải trí. Nếu đảm con cháu này trong nhà không có nổi 3 tỷ cũng không được vào câu lạc bộ này. Trên bãi đỗ xe, Tân Lâm Văn mặt đỏ tại hồng nói với một người thanh niên: “Trần Thiếu Vũ, anh đừng có ép người quá đáng, anh thả cho tôi vài ngày nữa tôi sẽ đem đủ 20 triệu đến trả cho anh!"

Trần Thiếu Vũ cười mỉa mai: “Tôi sợ có thư thả cho cậu vài ngày, đến lúc đấy lãi lại tăng thêm, đến độc được cũng không đủ để trả, cho nên cậu hoặc là trước mười hai giờ đưa 20 triệu cho tôi, hoặc là độc dược là của tôi.” “Anh mẹ nó." Tân Lâm Văn sắp điện rồi: "Nhưng độc dược này cũng không phải của tôi có được không?” "Dù sao tôi cũng không quan tâm, trước mười hai giờ nếu tôi không nhìn thấy tiền thì độc dược này đều là của tôi. Đến lúc đó cậu tự đi giải thích với chủ nhân của chiếc xe này" Trần Thiếu Vũ đúng là ngang ngược.

Hãn ta đã ngầm trúng thứ độc dược dù có tiên cũng khó mua được này, được nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội chiếm lấy nó. Cho dù chủ nhân chiếc xe này có tìm tới cửa hắn ta cũng có lý do chính đáng, phải không?

Tần Lâm Văn tức đến sắp khóc, trong khoảng thời gian ngắn như này, cậu ta đào đầu ra 20 triệu trả cho anh ta?

Nếu như tìm ông nội chính là đi tìm chết, tìm chị gái cũng là tìm chết, mà tìm anh rể càng nhất định là tìm chết. “Con mẹ nó chọi gà, làm ông đây thảm hại như thế này!” Tân Lâm Văn tức giận giậm chân, cuối cùng mang theo vẻ mặt đầy bất lực và tuyệt vọng ngồi trên mặt đất.

Mấy ngày trước Diệp Thiên cho cậu ta hơn 60 triệu, cậu ta đã lấy 30 triệu đi cầm cố trước, còn lại 30 triệu cầm đi chọi gà lại thua bằng sạch, làm gì còn mặt mũi đòi tiền nữa.

Cần phải biết rằng anh ta mà bắt đầu ra tay, còn tàn nhẫn hơn ông nội, cậu ta vẫn nhớ lần đó mặt của cậu ta bị sung đỏ lên. "Hahaha!"

Nhìn bộ dạng Tân Lâm Văn chật vật khiến không ít thành viên trong câu lạc bộ cười to "Vẫn còn hai mươi phút nữa, quá thời hạn, độc dược sẽ thuộc về tôi rồi." Trần Thiếu Vũ sâu sắc nhìn đồng hồ nam mặt của mình nói.

Tích tích...

Đúng lúc này, truyền đến tiếng còi xe.

Mọi người theo tiếng âm thanh nhìn lại, chỉ thấy một chiếc xe lớn có chữ G lao vun vút về phía này, sau đó liền dừng lại bên cạnh đạm con cháu làm tiền. “Hay lam, nhìn G lớn này đi, nhấn cái gì cũng tốt hơn với cái còi này, không biết bãi đậu xe này toàn là siêu xe hơn 600 triệu sao?" Trần Thiếu Vũ dừng lại trước xe G lớn tức giận mắng chửi “Ông đây lái một chiếc Ferrari hơn 1 tỷ cũng không ngang ngược như vậy, lái một chiếc G lớn thì có gì đặc biệt hơn người, có giả bộ uy hiếp cũng nên xem lại tình huống đi. "Cút xuống ra khỏi đây rồi xin lỗi, bảng không ta phá nát cái G lớn của người!" nói. Những người giàu có dù già hay trẻ ở đây cũng sôi nổi bất mãn

Chỗ của bọn họ là xã hội thượng lưu, là đẳng cấp công tử trong mắt mọi người, dùng G lớn chỉ là loại sợi tơ con kén mà thôi.

Trong giây tiếp theo, Diệp Thiên từ trên ghế lái nhảy xuống. “Mấy chiếc siêu xe này có cái gì mà nói, ông đây chỉ cần 1 liều độc dược nhỏ đã có thể nổ chết các người rồi." Ngay khi câu nói phát ra, những công tử thiếu gia này đều thấy đau cả mặt.

Chẳng trách người ta đi G lớn giả vờ bức ép như vậy, hóa ra là chủ nhân của chiếc xe độc dược kia

Thế mà bọn họ lại xem anh ta như mảnh vải?

Bẽ mặt Quả bề mặt

Phải biết rằng nếu có thể mua được độc dược, trong nhà nhất định rất cường ngạnh. Bởi nếu không, dù có tiền cũng không mua được.

Nhưng Tân Lâm Văn nghe thấy giọng nói này ngay lập tức lên tinh thần.

Ngoài anh rể của cậu ra còn có thể là ai? "Chi... Anh Thiên, sao anh lại đến đây?" Tần Lâm Văn từ trên mặt đất đứng dậy, kinh ngạc kêu lên. Cậu ta muốn gọi điện cho anh rể, nhưng nghĩ đến ông nội đã nói trước khi Diệp Thiên và Tân Liên Tâm kết hôn không được gọi anh rể ở bên ngoài, vậy nên nhanh chóng sửa lại.

Không nghĩ tới, vừa mới nghe thấy giọng nói của cậu ta, một giọng nói tức giận như muốn đâm thủng màng nhĩ của cậu dội tới. "Tân Lâm Văn, mày đúng là một tên phá nhà phá của, xem chị mày hôm nay có đánh chết máy không

Chỉ nhìn thấy Tần Liên Tâm tức giận lao ra khỏi ghế lái phụ, túm lấy Tân Lâm Văn đánh đấm Trân Thiều Vũ và đảm con ông cháu cha mất trợn tròn, nhìn thắng.

Kia không phải Tần Liên Tâm sao?

Sao chỉ qua một thời gian không gặp đã xinh đẹp như vậy? Giây tiếp theo, ánh mắt của bọn họ đều đồng loạt dừng trên người Diệp Thiên.

Không lẽ anh ta chính là thiếu gia nhà giàu được nhà họ Tân tuyển chọn làm con rể, rồi sau đó khiến cho Tân Liên Tâm trở thành người xinh đẹp như thế này? “Anh là?" Trần Thiếu Vũ tò mò hỏi. "Đừng hỏi tôi là ai, người muốn độc chiếm lấy độc dược của tôi là anh à?" “Là tôi.” Trần Thiếu Vũ nói: “Nhưng mà nói độc chiếm có hơi không thích hợp. Tân Lâm Văn thiếu của tôi 20 triệu, cậu ta không trả tiền cho tôi, đương nhiên tôi không thể trả xe cho cậu ta rời đi được." Tần Liên Tâm nghe xong tức giận nói với Tân Lâm Văn: "Máy đã đấu thua 30 triệu, sao còn đi vay tiền tiếp tục đánh hả?” “Em không vay, là anh ta nói có thể thiếu tiền, sau đấy em mới cùng anh ta chơi hai ván. Sau đó thua anh ta bắt em lập tức đưa tiền, nếu em không có tiền trả thì anh ta sẽ không cho em lái xe đi." Tân Lâm Văn phẫn nộ nói thẳng mặt Trần Thiếu Vũ

Tần Liên Tâm và Diệp Thiên xem như cũng đã hiểu, Trần Thiếu Vũ đang có ý lừa lấy số độc dược này. “Trần Thiếu Vũ, cậu lừa gạt em trai tôi như vậy có hợp lý không?" Tần Liên Tâm cả gương mặt đều lạnh xuống, tức giận nói. “Thiếu nợ thì trả nợ là việc hình đáng, không có tiền thì có thể lấy đồ vật ra thế chấp, sao gọi là không hợp lí?" Trần Thiếu Vũ hỏi ngược lại. Nhà họ Trần của anh ta cũng là một trong bốn đại gia tộc lớn nhất ở Giang Thành này, cho nên cũng không sợ nhà họ Tân.

Sau đó, anh ta lại nói: "Nếu như cô đã đến đây, vậy thì trả hết tiền nợ, độc được cho các người mang đi. Nếu không xóa nợ, ai cũng đừng nghĩ đến việc mang độc dược rời khỏi " “Anh

Diệp Thiên giữ chặt Tần Liên Tâm, nói với Trần Thiếu Vũ: "Độc dược này giá gần 50 triệu, cậu ta chỉ thiếu cậu 20 triệu. Vậy đi, chúng ta đến đánh một trận, nếu tôi thắng, món nợ của Tân Lâm Văn coi như thanh toán xong, còn nếu cậu thắng thì độc dược là của cậu. "Được! Tôi đồng ý! Một ngàn lần đồng ý!” Trần Thiếu Vũ mừng rỡ như điên, chỉ cảm thấy Diệp Thiên chính là một con chó ngu ngốc, đây rõ ràng muốn đưa độc dược cho anh ta sao? "Diệp Thiên, anh đừng làm loạn!" Tần Liên Tâm lập tức quát “Không được đánh

Bây giờ cô mới hiểu, tại sao Diệp Thiên lại nói có thể đưa Tân Lâm Văn về nhà mà không tốn tiền, im hơi lặng tiếng hóa ra là muốn đánh nhau với Trần Thiếu Vũ.

Việc này chẳng khác nào mặc kệ thắng hay thua đều có thể đưa Tân Lâm Văn về, nhưng cũng đồng nghĩa với việc chấp tay dâng độc dược cho Trần Thiếu Vũ. Phải biết rằng câu lạc bộ chọi gà này do Trần Thiếu Vũ quản lý, anh ta tùy tiện dùng một chút thủ đoạn nhỏ đều có thể khiến người ta thua con số trên trời. Mà chỉ có tên em trai ngu ngốc của cô mới có thể cùng Trần Thiếu Vũ chơi chọi gà. “Trần thiếu gia, khó trách tôi nhìn cậu ta quen mắt, hóa ra cậu ta tên là Diệp Thiên. Trước đây cậu ta là chồng cũ của Lưu Thiếu Khải, là một con rùa trong khi dân cư. Bây giờ cậu ta mở một hiệu thuốc, công việc làm ăn có vẻ cũng không tệ. Tôi có thể đảm bảo độc dược kia không phải của cậu ta mà là mượn của người khác. Nói không chừng là muốn che giấu với Tần Liên Tâm nên mới đem cho Tân Lâm Văn. Chính vì không làm ra tiền trả nợ cho Tân Lâm Văn nên mới nghĩ chơi với anh một vấn như tượng trưng, xem ra cậu ta cì muốn làm vui lòng Tân Liên Tâm mà chuyện gì cũng làm được." Một người trong đám con ông cháu cha nói. “Thật sao?” “Cực kì chính xác, ngày cậu ta khai trương hiệu thuốc tôi cũng ở đây, nhưng cậu ta lại quen biết Kim Thiện Hùng" "Hahaha!"

Trần Thiếu Vũ cười lớn một tiếng nói: "Cậu ta quen biết Kim Thiên Hùng, chẳng lẽ tao không quen biết sao?"

Nói xong, anh ta nhìn về phía Tần Liên Tâm nói: "Anh ta không lấy nổi tiền trả tôi, cô không cho anh ta với tôi một ván, vậy thì cô đưa tiền trả cho tôi là được. Nhưng mà, để tôi nhắc cho cô nhớ, nếu cô để ông nội cô biết chuyện thì em trai cô coi như bỏ đi rồi, tôi cũng đã sớm biết ông nội cô muốn thu thập em trai cô lâu lắm rồi." "Anh!” Tân Liên Tâm bị chọc trúng điểm yếu, lập tức không biết nên làm sao cho phải.

Diệp Thiên mim cười với cô, nói: "Anh còn là tổ tiên của chơi chọi gà, đảm bảo có thể thắng cậu ta.

Vừa dứt lời đã có một trận cười to "Mày điên rồi, người đi ra từ khu bình dân như mày còn dám nói là tổ tiên của chơi chọi gà. Mày tưởng mày chơi Tần Liên Tâm thì còn nghe được. Dù sao cô ta cũng xinh đẹp như vậy, tao đây mẹ nó cũng muốn chơi, nhưng mẹ nó tán gái là tán gái, mày có thể đừng nói khoác ở trước mặt tạo có được không?” Trần Thiếu Vũ đỏ khóc dở cười nói. “Tôi có nói khoác hay không đầu một ván anh sẽ biết." Diệp Thiên nhún vai “Được, chúng ta đến câu lạc bộ chọi gà, cho mày nhìn một cái thế nào là đẳng cấp của chọi gà, cường hãn đến thế nào!” Trần Thiếu Vũ nói xong xoay người đi lên. “Đừng ép tôi phải và mặt anh thật. Diệp Thiên cũng đi lên theo. "Haha! Tao yêu cầu là đánh vào mặt, quan trọng là xem mày có khả năng đẩy hay không."