Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 1023: “Thực sự rất cảm ơn ông!”



Mang một đồng nghi hoặc trong đầu, Hoàng Thiên bám theo sau lưng của ông lão, dần dần tiến vào hướng trung tâm của hang động. 

Nhóm Anh Phó bọn họ cũng đi theo, bọn họ đối với Hoàng Thiên chính là cực kỳ ngưỡng mộ. 

Trước đây, Hoàng Thiên gần như chỉ đơn độc hành độc, đem sáu tên thuộc hạ mà Ruslin đưa theo đều giết hết. 

Mặc dù để cho Ruslin chạy thoát, nhưng đó thực sự là không còn cách nào khác nữa, bởi ả đàn bà người nước ngoài đấy chạy cũng quá nhanh rồi. 

Ông lão đi lại khá vất vả, ông ta trước đây bị đánh cũng không nhẹ, hơn nữa đã từng này tuổi rồi, đúng là có chút không chịu được. 

Nhưng Phan Thanh Linh là đệ tử của ông ấy, kể từ lúc Hoàng Thiên được Phan Thanh Linh giới thiệu qua đây, ông ấy luôn sẵn sàng giúp đỡ Hoàng Thiên. 

Sau khi đến phía giữa của hang động, ông lão tự tay gỡ ra trên vách hàng một tảng đá lớn. 

Đọc tiếp tại TАмliπh247.me nhé!

Phí trước đột nhiên xuất hiện một cái rãnh, trong cái rãnh này lại có vô vàn các loại thảo dược. 

Chỉ thấy ông lão dẹp hết mấy khóm thảo dược qua một bên, sau đó đi thẳng vào phía trong, lấy ra một loại thảo dược vô cùng kỳ quái. 

Loại thảo mộc này trông giống như một con rắn, cực kỳ quái dị. 

“Này nhóc. Đây chính là Mân Trùng Thảo, chỉ có ở nơi núi Thanh Mai mới có mà thôi, xem như là cháu tốt số đấy.” 

Ông lão vừa nói vừa đặt cây Mân Trùng Thảo vào tay của Hoàng Thiên. 

Hoàng Thiên hào hứng nhận lấy cây Mân Trùng Thảo. Còn về làm sao mà sử dụng loại cây này thì không cần ông lão hướng dẫn nữa, cứ đưa về cho Phan Thanh Linh là biết rồi. 

“Thực sự rất cảm ơn ông!” 

Hoàng Thiên cúi đầu cảm tạ ông lão, bày tỏ sự biết ơn từ tận đáy lòng. 

Cây Mân Trùng Thảo này có thể cứu mạng của con gái, Hoàng Thiên làm sao có thể không biết ơn cơ chứ? 

“Đừng khách sáo, Thanh Linh là học trò ông quý nhất, cháu là bạn con bé, nên ông giúp cháu cũng là đương nhiên thôi.” 

Ông lão bùi ngùi mà nói. 

“Cảm ơn”. 

Hoàng Thiên cảm động đáp lại. 

“Này nhóc, ông thấy cháu cũng không phải là một người bình thường, sau này cháu hãy cố gắng đối đãi tốt với Thanh Linh, nếu nó có khó khăn gì, cháu nhất định phải giúp nó được không?” 

Ông già rất nhìn Hoàng Thiên đầy mong đợi, vỗ vỗ vào vai Hoàng Thiên mà nói. 

Cho dù ông ấy không dặn dò, Hoàng Thiên cũng biết rõ phải đối xử với Phan Thanh Linh thật tốt. 

Kỳ thực trong lòng của Hoàng Thiên đã sớm xem Thanh Phương Linh như là em gái của mình rồi. 

Em gái Hoàng Linh, cùng với Phan Thanh Linh xấp xỉ tuổi nhau, tính cách cũng không khác biệt nhau là mấy, tên cũng đều có một chữ Linh. 

Có lẽ đây cũng là sự sắp đặt của duyên phận. 

“Ông yên tâm, cháu sẽ đối tốt với cô ấy như là em gái ruột vậy” 

Hoàng Thiên trấn an ông lão. 

Mắt nhìn người của lão là rất chuẩn, chỉ nhìn qua là biết được Hoàng Thiên là người như thế nào. 

Vì vậy nên ông cũng biết, Hoàng Thiên tuyệt đối không phải là người thuận miệng hứa đại, người thiếu niên này, nói gì sẽ quyết làm đó. 

“Tốt. Quá tốt rồi! Này nhóc, cháu nhanh quay về đi, cứu người quan trọng.”