Về chuyện này, Hoàng Thiên vẫn phải hỏi cho rõ ràng.
Lúc Uông Hạc vừa đến, liền nói muốn dẫn Hoàng Thiên đi gặp một người bạn, điều này khiến Hoàng Thiên vẫn luôn nghi ngờ.
Thấy Hoàng Thiên hỏi về việc này, gương mặt Uống Hạc bỗng biển sắc, sửng sốt
một hồi lâu.
“Làm sao, không dám nói?"
Hoàng Thiên nhìn Uông Hạc hỏi.
Uông Hạc cười lạnh một trận nói: “Không phải là không dám nói, mà là nếu như cậu không có gan đi gặp người bạn đó của tôi, thì cần gì tôi phải nói cho cậu biết về người đó đâu?”
“Ồ? Ha ha, nếu như tôi muốn biết, ông có thể giấu được sao?"
Hoàng Thiên cười lạnh ha ha một trận.
“Tôi không nói, thì làm sao cậu có thể biết được?”.
Nhắc tới cái này, Uông Hạc vẫn rất gay gắt đối đầu với Hoàng Thiên, nói với
Hoàng Thiên bằng giọng điệu thách thức.
Hoàng Thiên cũng cảm thấy thật bội phục dũng khí của Uông Hạc, đều lúc này
rồi, mà lão già này vẫn kiêu ngạo phách lối như vậy!
Nhưng nghĩ lại thì cũng bình thường thôi, địa vị của Uông Hạc ở thành phố Hải Dương rất cao, nói một không hai, kiêu ngạo cũng là điều bình thường.
“Ông đừng quên, hiện tại ông đã rơi vào tay tôi rồi, nếu tôi muốn ông chết, thì ông sẽ không sống được đến rạng sáng hôm sau đâu.”