Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 928: "Cậu còn dám miệng bản sao? Quỳ xuống!" 



Ngô Vũ Đình sợ rằng thiên hạ chưa đủ hỗn loạn, lẩm bẩm thêm dầu vào lửa sau lưng Trần Bảo Lượng. 

"Mẹ nó! Tụi bây xông lên hết cho tao, không làm chết được Hoàng Thiên, tụi bây đều cuốn gói ra khỏi nhà họ Trần cho tao!" 

Trần Bảo Lượng hét lên với mấy tên côn đồ. 

Những tên côn đồ đó đang ở thể tiến thoái lưỡng nan, cầm dao trên tay, không biết phải làm sao thì mới tốt. 

"Đều ngơ ra ở đó làm gì hả? Hoặc là cùng nhau xông lên hoặc là cút ra ngoài ngay lập tức." 

Hoàng Thiên hét lên với mấy tên côn đồ đứng đó. 

"Được rồi người đứng đầu nhà họ Hoàng, chúng tôi liền rời đi, chuyện giữa các người các người tự mình giải quyết đi." 

Tên côn đồ vừa nãy lên tiếng nói chuyện với Hoàng Thiên, sau đó ra hiệu cho những người khác nhấc Thành Hổ lên và đưa 

Trong đám côn đồ này thì hắn ta cũng được xem là khá có uy tín, đám côn đồ còn lại ngay lập tức chạy tới, nhấc bổng Thành Hổ đang bất tỉnh lên, đi ra khỏi nhà hàng. 

"Đứng lại đó cho tao! Đồ khốn nạn tụi bây!" 

Trần Bảo Lượng tức giận trực tiếp mắng. 

Nhưng không có ai nghe anh ta nói, Hoàng Thiên vừa nãy mới phát ra uy lực như vậy, liền kinh động đến những người này. 

Hơn nữa, nhà họ Hoàng tài thể đều kinh người, không ai dám chọc giận vào nhà họ Hoàng. Cho nên họ chẳng thà không ăn bát cơm này, thì cũng phải tự bảo toàn tính mạng này của mình. 

Nhìn thấy đám côn đồ bỏ chạy hết rồi, Trần Bảo Lượng rốt cuộc nhịn không được, nhăn mặt. 

"Cậu không kêu nữa hay sao? Sợ rồi à?" 

Hoàng Thiên cười mỉa mai hỏi Trần Bảo Lượng. 

"Tao sợ con mẹ nó! Hoàng Thiên, hôm nay chuyện này còn chưa kết thúc đâu, mày nhớ kỹ cho tao!". 

Trần Bảo Lượng chửi rủa, sau đó anh ta chuẩn bị kéo Ngô Vũ Đình rời khỏi nhà hàng. 

Thằng nhóc này cũng muốn kiếm lại chút thể diện. Nhưng anh ta quá là không hiểu Hoàng Thiên, dám mắng Hoàng Thiên như vậy, anh ta còn muốn rời đi hay sao hả? 

"Đứng lại, tôi cho cậu đi rồi sao?" 

Hoàng Thiên nói xong một hơi. 

Trần Bảo Lượng bị dọa đến mức đứng lại, gần như là phản xạ tự nhiên vậy. 

"Hoàng Thiên, anh còn muốn như thế nào nữa hả?" 

Trần Bảo Lượng quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Hoàng Thiên. 

"Cậu còn dám miệng bản sao? Quỳ xuống!" 

Hoàng Thiên lạnh giọng hét lên với Trần Bảo Lượng. 

Hoàng Thiên bây giờ thật sự cảm thấy anh ta thật sự quá phiền phức rồi, anh phát hiện ra những người ở Hà Nội này đối với người kế nhiệm mới của nhà họ Hoàng là anh đây một chút cũng không kính sợ. 

Nhà họ Hoàng, một gia nghiệp lớn như vậy, thân là người đứng đầu nhà họ Hoàng nếu như không có chút uy nghiêm thì sau này loại phiền phức như thế này sẽ mãi không dứt được. 

Nếu đã như vậy thì không bằng bây giờ lấy Trần Bảo Lượng này xuống tay trước, để cả Hà Nội này đều biết rằng Hoàng Thiên anh là người không phải muốn chọc là chọc vào được. 

Hoàng Thiên có kế hoạch như vậy, nên sẽ không dễ dàng gì bỏ qua cho Trần Bảo Lượng. 

“Cha à, con đang ở nhà hàng Tứ Phương. Cha nhanh qua đây một chuyến đi, có người không cho con đi, còn dám đánh 

con"