Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 258: Có tôi ở đây



Nghe lời nói mê hoặc của Lâm Ngọc, mọi người im lặng không lên tiếng.

Cậu Trần lắc đầu nói: “Dù chỉ có lãi không có lỗ, nhưng mảnh đất kia Tập đoàn Đông Vương đã cướp đi từ nhà họ Tống. Ha ha, chúng tôi cũng không dám mạo hiểm đắc tội với nhà họ Tống, đi hợp tác với Tập đoàn Đông Vương!”

“Tiền ở đâu cũng có thể kiếm, nhưng nếu đắc tội nhà họ Tống, thì có tiền cũng không dám cầm.”

“Đúng thế đúng thế, muốn chúng tôi vì kiếm tiền mà đắc tội với nhà họ Tống thì rõ ràng là mất nhiều hơn được!” Cậu Lý cũng cười khinh bỉ.

Đa số những người còn lại cũng đều gật đầu, không dám đắc tội với nhà họ Tống.

Đương nhiên Nghiêm Thuỵ Văn cũng đã đoán trước được điều này.

Sắc mặt Lâm Ngọc rất khó coi, hy vọng trong lòng tan biến. Dù cô ta biết nhà họ Tống rất lớn mạnh, nhưng không ngờ rằng oai phong của họ lại lớn đến mức này!

Vì để không đắc tội nhà họ Tống, ngay cả giao dịch chỉ có lãi không có lỗ mà bọn họ cũng không dám làm!

Cậu Lý chợt cười xấu xa: “Nhưng chuyện này cũng không phải hoàn toàn không thể thương lượng! Nếu cô Lâm chịu đi với tôi một đêm, tôi có thể suy xét đến chuyện đầu tư cho Tập đoàn Đông Vương!”

“Ha ha, nếu cô Lâm chịu đi với tôi một đêm, tôi cũng sẵn lòng đầu tư!” Một thanh niên khác cũng nói.

“Tôi, tôi cũng thế, tôi không ngại làm cùng với cậu Lý đâu!”

“Ha ha…”

Người ở khu nghỉ ngơi cười như điên, mấy cô gái ngồi bên cạnh bọn họ đều nhìn Lâm Ngọc bằng ánh mắt vô cùng khinh bỉ.

Sắc mặt Nghiêm Thuỵ Văn không thay đổi, nhưng trong mắt lại lộ vẻ đắc ý vì trả được thù.

Lâm Ngọc tức đến mức đỏ bừng mặt, cô đã nhìn ra những người này rõ ràng đang trêu đùa cô.

“Vô liêm sỉ!”

Lâm Ngọc tức giận xoay người, chuẩn bị bỏ đi.

“Đừng đi!” Cậu Lý ở gần Lâm Ngọc nhất chợt đứng lên, chặn trước mặt cô ta.

“Cô Lâm, nếu đã tới thì uống với mọi người một ly đi!” Cậu Lý vừa cười xấu xa vừa nói.

Những người còn lại cũng ồn ào theo: “Đúng thế, uống một ly đi!”

Lâm Ngọc lạnh lùng quát: “Tránh ra!”

Cậu Lý ngẩng đầu uống cạn ly rượu trong tay, nhìn chằm chằm Lâm Ngọc bằng ánh mắt nóng bỏng: “Cô Lâm, bản thiếu gia đã chán mấy cô ngây thơ, quyến rũ kia rồi. Nhưng kiểu phụ nữ mạnh mẽ trên thương trường như cô, tôi còn chưa được thử.”

“Dù sao Tập đoàn Đông Vương cũng sắp phá sản rồi, không bằng cô đi theo tôi, tôi bao nuôi cô!”

Nói xong, cậu Lý giơ tay sờ lên khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Ngọc.

Lâm Ngọc vừa định tránh đi thì Trình Kiêu bên cạnh đã chặn trước mặt cô ta, nắm lấy tay cậu Lý.

“Nếu anh còn dám vô lễ với chị Lâm Ngọc, tôi sẽ tát chết anh.”

“Đau, buông ra!” Cậu Lý đau đến mức co người lại, nét mặt đau đớn.

“Ranh con, cậu làm gì đó! Không mau buông tay ra!” Mấy người nhóm cậu Trần xung quanh thay đổi sắc mặt, lạnh lùng quát Trình Kiêu.

Nghiêm Thuỵ Văn cúi đầu đứng một bên, trong mắt lộ vẻ hưng phấn.

“Ranh con, quả nhiên cậu không thể giữ bình tĩnh. Kế hoạch của ba đúng là cao siêu, mượn dao giết người! Không cần mình phí công vẫn có người xử lý cậu ta.”

“Buông ra, cậu muốn chết à?” Cậu Lý sắp ngồi xổm xuống đất đến nơi, anh ta cảm thấy nếu còn kéo dài một lúc nữa, cổ tay của anh ta sẽ bị Trình Kiêu bẻ gãy.

Lâm Ngọc nhìn đám con nhà giàu vội vàng đứng dậy ở xung quanh, nhẹ giọng nói: “Trình Kiêu, buông anh ta ra!”

Trình Kiêu cũng không lập tức buông cậu Lý ra, anh lạnh lùng nói: “Chị Lâm Ngọc, chị không cần lo. Có tôi ở đây, những người này đều như một lũ kiến mà thôi! Chị muốn làm gì thì cứ làm, những chuyện khác đều giao cho tôi!”

Lâm Ngọc tức giận trừng Trình Kiêu, nhỏ giọng nói: “Buông anh ta ra, tôi đến để kêu gọi đầu tư, không phải để đắc tội người khác!”

Trình Kiêu bất đắc dĩ buông cậu Lý ra.

“Chúng ta đi thôi!” Lâm Ngọc nói.

Cậu Lý giữa cổ tay, nói với vẻ mặt dữ tợn: “Muốn đi à? Nằm mơ đi!

“Chặn đường bọn họ!” Cậu Lý hô to.

Bốn năm thanh niên ăn không ngồi rồi bên cạnh lập tức chạy tới, chặn Lâm Ngọc và Trình Kiêu lại.

Lâm Ngọc sa sầm mặt, tức giận trừng Trình Kiêu, như đang muốn nói: “Cậu lại gây chuyện rồi.”

Trình Kiêu nhún vai, tỏ vẻ không để tâm.

Cậu Lý độc ác trợn mắt nhìn Trình Kiêu: “Ranh con, cậu là ai?”

Trình Kiêu nhìn anh ta, hờ hững đáp: “Anh còn chưa có tư cách được biết.”

Nghiêm Thuỵ Văn cười khẽ nói: “Cậu ta là vệ sĩ cô Lâm thuê! Dựa vào việc bản thân có chút võ công nên không coi ai ra gì! Vết thương trên mặt tôi cũng do cậu ta ban cho đấy!”

Lúc Nghiêm Thuỵ Văn đi vào, mọi người đã nhìn thấy vết thương trên mặt Nghiêm Thuỵ Văn, nhưng vì thể diện, nếu anh ta không chủ động nhắc đến, bọn họ cũng không tiện hỏi.

Bây giờ nghe Nghiêm Thuỵ Văn tự mình nói ra, mọi người lập tức kinh ngạc.

“Cậu Nghiêm, một vệ sĩ như cậu ta lại dám đánh cậu ư?” Cậu Trần tỏ vẻ khó tin.

“Đúng thế, với tính cách của cậu Nghiêm, sao cậu có thể nuốt trôi cơn giận này vậy?” Một thanh niên khác cười hỏi.

Mọi người đều không tin, một người có thể đến tham gia hội nghị thượng đỉnh nhỏ lại bị một vệ sĩ đánh, chuyện này đồn ra ngoài không khiến người ta cười rụng răng mới sợ!

Nghiêm Thuỵ Văn cười khổ: “Đương nhiên ta không nuốt trôi cơn giận này! Nhưng có câu đánh chó cũng phải nể mặt chủ, tôi là nể mặt cô Lâm nên mới nén giận thôi!”

“Ồ, thì ra là như thế! Cậu Nghiêm đúng là phong độ lịch sự, vì mỹ nhân mà cam lòng chịu nỗi nhục lớn đến thế! Nếu là tôi, chắc chắn tôi sẽ không chịu được!” Cậu Trần tỏ vẻ khâm phục, tâng bốc qua lại với Nghiêm Thuỵ Văn.

“Hừ, tôi cũng không phong độ lịch sự được như cậu Nghiêm, một vệ sĩ lại dám ra tay với tôi. Tôi muốn hỏi xem chủ nhân của con chó này dắt chó ra ngoài, chẳng lẽ không biết rọ mõm lại sao?” Cậu Lý cười độc ác.

“Ha ha, cậu Lý hỏi hay lắm! Dắt chó không đeo rọ mõm, còn thả chó cắn bậy, đánh chết chó trước, sau đó xử lý chủ của chó!” Đám con nhà giàu cười ầm lên.

Lâm Ngọc tức đến mức đỏ bừng mặt, những tên cậu chủ nhà giàu này thật sự quá ghê tởm!

“Đều tại cậu, đã nói là cậu đừng kích động rồi, nếu cậu nghe lời thì đâu có nhiều chuyện xảy ra như thế!” Lâm Ngọc liếc Trần Ngọc, nói với vẻ trách móc.

Trình Kiêu vẫn rất bình tĩnh, nhìn cậu Lý đang cười to, anh chợt di chuyển, biến mất khỏi vị trí ban đầu.

Chát!

Một tiếng tát vang lên, vô cùng rõ ràng, dù là tiếng cười to của mọi người cũng không thể lấn át đi được.

Cậu Lý bay người ra xa, đập lên trên một cái bàn.

Xung quanh trở nên yên tĩnh!

Mấy cậu chủ nhà giàu trợn mắt há mồm, một lúc lâu vẫn không thể khép miệng lại được.

“Fuck, không ngờ tên ranh này lại dám đánh cậu Lý! Tôi không nhìn nhầm chứ!”

“Cậu ta điên rồi sao? Chỉ là một vệ sĩ lại dám ra tay trong câu lạc bộ Hoàng Triều!”

“Điên rồi, tên này điên rồi, dám ra tay ở đây, rõ ràng là không coi cậu Tống ra gì!”

Cậu Lý vừa bị đánh cũng không lập tức bảo đàn em xông lên trả thù Trình Kiêu, mà lại che mắt cố nhịn đau chạy tới, chỉ vào Trình Kiêu cười to: “Ranh con, mày chết chắc rồi! Mày dám làm trái với quy định của cậu Tống, mày chết chắc rồi!”

Nhìn thấy nét mặt kỳ lạ của mọi người, Lâm Ngọc hơi bối rối.

“Nghiêm Thuỵ Văn, nơi này có quy định gì?” Lâm Ngọc căng thẳng hỏi.

Lúc này, Nghiêm Thuỵ Văn đắc ý cười nhạt, nhìn Trình Kiêu như đang nhìn người sắp chết, cười to nói: “Trợ lý Lâm, thậm chí quy định của nơi này mà cô cũng không biết ư? Vậy mà cô cũng dám đến đây!”

“Rốt cuộc nơi này có quy định gì?” Lâm Ngọc nôn nóng hỏi.

Nghiêm Thuỵ Văn nói với giọng điệu khó chịu: “Cậu Tống có đặt ra quy định, không được đánh nhau trong câu lạc bộ! Ai dám ra tay ở đây chính là đối đầu với cậu Tống!”

“Vệ sĩ này của cô ngay cả cậu Tống cũng không sợ, trợ lý Lâm, rốt cuộc cô tìm thấy tên ngốc này ở đâu vậy?”