3
Tống Hạc tại sao lại nói vậy với tôi nhỉ?
Rõ ràng anh ấy chưa bao giờ nghe tôi hát.
Tôi tìm không ra câu trả lời.
Nhưng không sao, tôi là một người chẳng quá để tâm về những thứ không thể hiểu được...
Vì vậy, tôi lại trở thành một chú ếch nhảy nhót vui vẻ.
Nhảy lên nhảy xuống mỗi ngày như thế.
Cho đến vài ngày sau, máy tính của thư ký Tiểu Thu gặp sự cố.
"Lâm Nhiễm à, cô có tài khoản WeChat của sếp không?"
Một câu nói như đánh thẳng vào điểm yếu của tôi.
Tôi chợt nhớ đến vòng bạn bè mà bản thân đã đăng tải.
"Cái gì cơ? Có chuyện gì sao?" - Tôi nói lắp bắp.
"Mail công ty xảy ra vấn đề, hiện tại tôi không thể kết nối vào wifi, phiền cô giúp tôi gửi một tập tài liệu cho sếp nhé."
Tôi đồng ý và bấm vào cửa sổ trò chuyện giữa tôi với Tống Hạc.
Lúc đó tôi mới phát hiện....
Cái gì gọi là xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất trốn.
||||| Truyện đề cử: Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ |||||
Tôi không ngừng lướt lên trên cùng của màn hình, không ngờ rằng bài hát “Hồi ức màu hồng phấn” lại xuất hiện. Một bài hát chia thành nhiều đoạn, video được quay lại rồi gửi cho Tống Hạc...
Tôi đeo tai nghe vào.
Giọng nói trong tai nghe đứt quãng, lạc nhịp, có thể ví như tiếng hú của ma sói...
Tống Hạc đã trả lời một dấu câu ngắn gọn sau một loạt video của tôi.
[?]
Nhưng tôi phớt lờ và nhất quyết tiếp tục chia sẻ "Âm thanh của thiên nhiên" đó cho anh.…
Không có gì bất ngờ khi anh ấy bảo tôi đừng hát nữa...
Ai mà có thể chịu được cái này cơ chứ.
Dù sao thì bây giờ tôi rất muốn chạy trốn vì xấu hổ.
(Thử đặt cược một lần)