Chàng Sếp Của Tôi

Chương 6:




6
Tan làm, tôi chờ đợi mòn mỏi ở cổng công ty, đợi một lúc lâu mới thấy Tống Hạc đi đến.
"Sếp à, xe của tôi bị hỏng."
Tôi thật đáng thương quá mà, Tống Hạc nghi hoặc liếc nhìn tôi.
"Để tôi giúp cô xem qua."
Anh ấy còn biết sửa xe hả?
Nhưng xe của tôi không bị hỏng mà...
Khi tôi đang nghĩ xem nên viện cớ gì, một đồng nghiệp cùng bộ phận dường như đã nghe lỏm được những gì tôi nói.
"Lâm Nhiễm, để anh đưa em về, tiện đường ngày mai anh lái xe đưa em đi làm."
Là một đồng nghiệp từng tỏ tình với tôi, nhưng lại không phải mẫu người tôi thích.
Lần này phóng lao phải theo lao rồi...
"Cô sống ở đâu?"
Tống Hạc nhìn chằm chằm đồng nghiệp nam một hồi, đột nhiên quay đầu lại hỏi tôi.
"Sống trong khu dân cư xx..."
Tôi không chút nghĩ ngợi đáp lời.
Trong mắt Tống Hạc lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng chỉ là thoáng qua, nhanh đến mức giống như là tôi nhìn lầm vậy.
"Tôi tiện đường."
Nói xong, anh ấy rảo bước về phía xe của mình, tôi cũng vội vã chạy theo sau, không quên lịch sự cảm ơn đồng nghiệp nam.
Trong lúc thắt dây an toàn, tôi thuận miệng hỏi Tống Hạc
"Sếp à, anh sống ở đâu thế?"
Tống Hạc khởi động xe, mắt nhìn phía trước, khẽ mở đôi môi mỏng.
"Nếu như là bên ngoài công ty, cứ gọi tôi bằng tên, không cần gọi là sếp."
Tống Hạc mím chặt môi, ánh mắt nhàn nhạt, không thể nhìn ra cảm xúc.
Hóa ra sếp tôi dễ gần y như người bình thường...
Có được thông tin mới này, tôi lại vui vẻ hơn nữa rồi.
"Tôi có thể mở nhạc được không?"
Tôi được nước làm tới, điên cuồng thử thăm dò giới hạn cuối cùng của Tống Hạc.
Tống Hạc không trả lời tôi, tay lại vươn về phía trước, sau vài giây, radio bắt đầu phát các bản nhạc, đều là một số bản nhạc cổ điển, cứ nghe như vậy làm tôi cảm thấy bầu không khí lại biến nghiêm túc rồi,.
"Sếp à, con ếch nhỏ nhảy, anh nghe qua chưa?"
Tôi đoán anh ấy chưa nghe qua, vì vậy mới tiếp tục nói mà không đợi anh ấy trả lời:
"Nghe rồi có thể trở nên vui vẻ đấy."
Tống Hạc rũ mắt, một lúc sau mới thấp giọng "Ừm" một tiếng.
Có thể thấy được rằng, Tống Hạc không muốn nói chuyện với tôi cho lắm, tôi liền tự mình nghịch điện thoại, chưa được một lúc đã ngủ thiếp đi.
Khi tôi tỉnh dậy, xe của Tống Hạc đã đậu trước cổng khu tôi ở, nhạc trong xe không biết đã nhấn dừng từ bao giờ.
Tống Hạc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt có chút buồn bực, chẳng biết đang suy nghĩ điều gì.
Tôi nhìn đồng hồ, c.h.ế.t tiệt! Đã hơn bảy giờ rồi...
Năm giờ tan làm, theo thời gian lái xe thông thường cộng với tắc đường, đáng lẽ năm giờ rưỡi tôi đã đến nơi, mặc dù hôm nay tôi đã lãng phí rất nhiều thời gian chờ Tống Hạc ở cổng, nhưng dù có đợi thế nào đi nữa, muộn lắm là sáu giờ đã phải đến nhà rồi...
Tôi thật sự đã khiến sếp của mình đợi hơn một tiếng.
"Sếp…Vì sao anh không gọi tôi dậy?"
Bất chợt thay đổi xưng hộ gọi tên của anh ấy khiến tôi không nói ra được, quan hệ giữa cấp trên cấp dưới không phải nói biến mất liền biến mất, nhưng anh ấy bảo tôi không được gọi anh là sếp. Xoắn xuýt hết nửa ngày, gọi sếp không được, gọi Tống Hạc cũng không xong, khi mở miệng thì chẳng rõ do đâu mà gọi thành lão…Tống….
Còn không bằng...trực tiếp gọi Tống Hạc vậy
May mắn thay, anh ấy chỉ nhìn tôi chằm chằm một lúc chứ không nói gì.
"Đi lên đi."
Tôi mỉm cười với anh ấy.
"Tại sao anh lại tốt như vậy!"
Tôi mong chờ được nhìn thấy vành tai ửng đỏ của anh ấy, chờ đợi nhìn thấy nét xuân xuất hiện trên gương mặt lạnh lùng nghiêm túc của anh ấy. Nhưng anh ấy vẫn như thường lệ, im lặng không nói lời nào, chỉ gật đầu rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Giống như là, vẻ ngại ngùng trước đó của anh ấy chỉ là tưởng tượng của tôi mà thôi.
Không hiểu tại sao, tôi rõ ràng chỉ muốn trêu chọc anh ấy, nhưng bản thân đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.