Chàng Trai Tôi Thầm Mến, Vừa Hay Cậu Ấy Cũng Thích Tôi

Chương 5



[25]

Vương Nam vừa nói đùa mấy câu đã khiến Tôn Nhiên ngượng ngùng chỉ biết cười trừ, nhưng sau đó đã nhanh chóng đưa tay chỉ về phía người mà cậu ta thích.

Tôi không ngước nhìn lên, nhưng có thể nghe được giọng nói đầy kinh ngạc của Vương Nam:「Sao cậu lại có thể thích cậu ấy được?」

Cũng ngay lúc đó, cô bạn thân của tôi kinh ngạc mà khẽ hô lên như thể vừa nghe được một bí mật động trời nào đó.

Quay sang nhìn cô ấy, tôi tò mò hỏi:「Vừa rồi tớ không để ý, cậu bạn đó nói mình thích ai vậy?」

Cô bạn thân của tôi mở to mắt, đáp lại:「Không quan trọng người đó là ai, nhưng tớ chắc chắn rằng đoạn tình cảm này của cậu ta sẽ không có kết quả tốt đâu.」

Sau đó tôi thấy Vương Nam đi theo sát phía sau, lắc đầu, khẽ thở dài rồi vỗ vỗ vai của Tôn Nhiên, nói:「Bạn hiền, cậu nên chuyển đối tượng khác đi. Người này đó hả, cậu hết cơ hội rồi.」

Chuyện này lại càng khiến tôi tò mò hơn.

「Nói cho tớ biết đi mà.」

Cô bạn thân của tôi còn chưa kịp mở miệng thì Châu Thư Bạch đang ngồi ở bàn trên đột nhiên ngồi thẳng lưng lại.

Được rồi, vậy thì thôi.

Nếu không phải là chuyện quan trọng thì tôi cũng không nhất thiết cần phải biết làm gì.

[26]

Bỗng dưng Châu Thư Bạch quay lại, hỏi tôi đã giải đề xong chưa.

Tôi cúi đầu, thở dài đáp:「Vẫn chưa, mấy câu hỏi này khó quá, tớ không giải được.」

Cậu ấy nhanh chóng đứng dậy, đi đến bên cạnh tôi, hơi cúi người, bắt đầu giảng bài cho tôi.

Trong lúc giảng bài, khuôn mặt của cậu kề sát bên cạnh mặt tôi, thậm chí tôi có thể cảm nhận được hơi ấm từ làn da của người bên cạnh mình.

Khoảng cách này thật sự quá gần rồi.

Gần đến mức khiến tôi thấy căng thẳng, đến hô hấp cũng khó khăn hơn.

「Đã hiểu chưa?」

Châu Thư Bạch giảng bài rất nhanh, căn bản tôi không nghe được chữ nào hết, nhưng vẫn cố tỏ ra rằng mình đã hiểu rồi.

Tôi không muốn cậu ấy phát hiện ra là tôi đang mất tập trung.

Cũng không muốn làm cậu thất vọng.

[27]

Sau khi giảng bài xong, Châu Thư Bạch liền quay về chỗ ngồi của mình.

Khi quay sang, tôi thấy cô bạn thân đang chống cằm nhìn tôi, vẻ mặt đầy thương cảm.

「Có chuyện gì vậy?」, tôi hỏi.

Cô ấy chỉ thở dài, ra hiệu cho tôi nhìn về hướng cửa lớp.

Đưa mắt nhìn theo, tôi thấy Tôn Nhiên đang chăm chú nhìn mình với vẻ mặt u ám.

Ánh nhìn đó khiến người khác rợn hết da gà.

Ngay khi tầm mắt chúng tôi đối diện nhau, cậu ta lập tức quay người bỏ chạy mà không hề ngoảnh đầu lại.

Tôi sững người, quay sang hỏi cô bạn thân:「Người đó bị làm sao vậy? Tớ đã đắc tội cậu ta sao?」

Nhưng cô ấy chỉ ờ một tiếng đáp lại, sau đó thì lắc đầu.

「Từ hôm nay thế giới lại có thêm một người đau khổ vì tình rồi.」

Tôi:...

Lại định chơi chữ với tôi nữa hả?

[28]

Kể từ sau ngày hôm đó, tôi không còn thấy Tôn Nhiên đứng trước cửa lớp chúng tôi ngó nghiêng nhìn vào bên trong nữa, nó khiến tôi gần như quên mất đi sự tồn tại của người này.

Kết quả là cho đến một hôm, khi tôi cùng cô bạn thân từ sân thể dục quay trở về lớp, nhìn thấy Tôn Nhiên cùng mấy nam sinh học cùng lớp cậu ta đang đứng tụ tập trước lối đi chỗ cầu thang, mà chúng tôi muốn về lớp bắt buộc phải đi qua chỗ này.

Nếu muốn đi qua thì phải chen ngang vào giữa bọn họ.

Cả tôi và cô bạn thân đều ngượng ngùng, tôi bèn chụp lấy tay của cô ấy, cúi đầu chuẩn bị định chen ngang, nhưng khi đến càng gần, đột nhiên nghe thấy có một giọng nam vang lên:「Đây không phải là chị dâu hay sao?」

Tôi quay sang nhìn cô bạn thân, nhưng cô ấy lập tức lắc đầu phủ nhận.

「Không phải tớ, không liên quan gì đến tớ đâu nha.」

Tôi lại quay sang nhìn nhóm người kia, hỏi:

「Mọi người đang nói về ai vậy?」

Ngay sau đó, người kia trả lời tôi:「Nói cậu đó, chị dâu.」

Tôi cạn lời luôn, tại sao cậu lại gọi tôi là chị dâu kia chứ.

「Thế anh trai của cậu là ai?」, tôi lại hỏi.

Anh trai của cậu ta không thể nào là Châu Thư Bạch được.

Cậu bạn kia đẩy Tôn Nhiên về phía tôi, nói:

「Là cậu ta.」

Không kịp tránh đi, Tôn Nhiên cứ như vậy mà nhoài người về hướng tôi.

Cô bạn thân của tôi tránh sang một bên, còn tôi thì lùi lại phía sau vài bước, sau đó thì ngã vào vòng tay của Châu Thư Bạch, cũng không biết là cậu ấy đã đứng phía sau chúng tôi từ khi nào.

Tôi:...

Nói chuyện đàng hoàng không được sao, làm gì mà phải động tay động chân...

Tôn Nhiên cười cười, mắng cậu bạn đã xô mình, sau đó định đưa tay kéo tôi.

Nhưng có vẻ như Châu Thư Bạch lại không có ý muốn buông tay có, ngược lại còn thản nhiên khoác tay qua vai tôi, thuận thế dẫn tôi đi vòng qua chỗ Tôn Nhiên đang đứng.

Sau đó cậu ấy gần như đẩy tôi về hướng lớp học, không chịu buông tay ra.

Động tác lưu loát như nước chảy mây trôi.

Chúng tôi đi về lớp, để lại sau lưng là Tôn Nhiên cùng nhóm bạn của cậu ta đứng ngơ ngác nhìn theo.

[29]

Cả người tôi cứng đờ, bị Châu Thư Bạch kéo đi.

Mãi cho đến tận khi trở về lớp, cậu ấy mới buông tay tôi ra, im lặng quay về chỗ ngồi.

Mà khuôn mặt tôi lúc này đỏ bừng như quả cà chua chín vậy, trong đầu chỉ quanh quẩn duy nhất một suy nghĩ: [Châu Thư Bạch cứ như vậy mà thản nhiên ôm mình!]

Nhưng xem sắc mặt thì có vẻ như tâm trạng của cậu ấy không được vui lắm.

Tôi mơ hồ đoán được, hình như cậu đã nghe thấy hết những gì mà nhóm bạn của Tôn Nhiên nói.

Đây còn không phải là đang ghen hay sao.

Lúc này cô bạn thân của tôi mới quay trở lại lớp, vội vàng đi đến nhắc nhở tôi:「Còn không mau đi dỗ người ta đi, Châu Thư Bạch nhà cậu đang ghen đấy.」

「Tớ biết rồi, tớ biết rồi!」

Tôi lập tức kéo chiếc ghế lên ngồi bên cạnh Châu Thư Bạch, nhỏ giọng giải thích:「Tớ không quen biết gì với người tên Tôn Nhiên kia cả, cậu đừng nghe mấy lời linh tinh mà bạn bè của cậu ta nói. Gì mà chị dâu gì đó, tuyệt đối không có liên quan đến tớ đâu.」

Châu Thư Bạch vội quay sang nhìn tôi.

Tôi mỉm cười với cậu, hỏi:「Vừa nãy cậu ôm tớ đúng không?」

Cậu ấy không đáp lại.

Tôi lại hỏi:「Cậu đang ghen đúng không?」

Châu Thư Bạch mím mím môi, nhưng vẫn nhất mực giữ im lặng.không chịu nói lời nào.

Thở dài một hơi, tôi nghiêng đầu nhìn cậu, nói:「Đến khi nào thì cậu mới chịu thừa nhận là cậu thích tớ đây, đồ ngốc.」

...

Tôi nghĩ tối nay mình sẽ có một giấc mơ rất đẹp.

Bởi vì ngay khi tôi vừa nói xong, giây tiếp theo, Châu Thư Bạch nghiêm túc nhìn tôi, sau đó mỉm cười, cầm tay tôi mà xoa xoa rồi nói:

「Ừ, tớ thích cậu.」

[30]

Tay của Châu Thư Bạch vẫn nắm chặt tay tôi.

Quay lại nhìn về phía cô bạn thân của mình, tôi nói:「Nhanh, tát tớ một cái đi.」

Như ngầm hiểu ý, cô ấy đưa tay véo mặt tôi, hỏi:「Có đau không?」

Tôi [uiii] một tiếng, khẽ kêu lên:「Đau!」

「Vậy là tớ không có nằm mơ!」

Tôi vui vẻ quay lại, nắm chặt tay của Châu Thư Bạch hơn.

「Cậu có thể nói lại lần nữa không.」

Cậu ấy cúi đầu, mỉm cười nói:

「Tớ thích cậu.」

「Tớ thích cậu, Phó Hoan.」

(Hoàn chính văn)