Chàng Trai Và Chiếc Tạp Dề Dễ Thương

Chương 18



Cốc Tuân đưa Lôi Việt đến gặp Tô Tề, hắn từ Thượng Hải đến đây công tác nên “nhân tiện” mời cô ăn cơm thêm lần nữa. Có lẽ Cốc Tuân đang tự mình đa tình, nhưng vì lý do an toàn, cô quyết định đưa Lôi Việt theo, phòng khi Tô Tề muốn xác nhận điều bí mật gì đó.

Tô Tề thấy Lôi Việt, ngay lập tức hắn phát hiện anh không phải hình tượng nửa kia của Cốc Tuân. Lôi Việt có một đôi mắt quá mức trong sáng, không rành thế sự, chưa trải sự đời.

“Này!” Cốc Hạnh vẫy tay trước mặt Tô Tề, cắt ngang sự xuất thần của hắn, “Đây là Lôi Việt, bạn trai em.”

Tô Tề hoàn hồn: “À, chào anh, tôi là bạn của Cốc Tuân – Tô Tề. Mời ngồi.”

Ba người ngồi xuống, một người dì mặc trang phục Thái Lan đến rót trà, Lôi Việt lịch sự gật đầu: “Xin hãy cho cô ấy ly nước ấm.”

“Nghe nói anh làm đầu bếp, nhưng nhìn anh còn khá trẻ, nhất định có rất nhiều thiên phú về mặt này đúng không?”

“À, là thế này” Lôi Việt kiên nhẫn giải thích, không khoác lác cũng không quá khiêm tốn, “Từ khi còn nhỏ tôi đã tiếp xúc với nghề này, may mắn quen biết được một bậc thầy giàu kinh nghiệm, được thầy ấy chỉ dạy nên chính thức vào nghề tương đối sớm. Về phần thiên phú sao, tôi từng đoạt được mấy giải thưởng quốc tế, chỉ có thể nói là mỗi ngày không ngừng nỗ lực thôi.”

“Thì ra là như vậy, Tuân Tuân đúng là có lộc ăn.”

Hai người đàn ông nói chuyện nên Cốc Tuân không xen vào, Lôi Việt biết tính cách của cô, nói chuyện luôn chu đáo.

“Anh và Cốc Tuân học cùng đại học à? Cô ấy từ nhắc đến cách đây không lâu, anh đến đây làm việc rất bận rộn mà vẫn sẵn sàng mời chúng tôi ăn cơm, thật sự rất cảm ơn anh.”

“Không có gì, người sống dù sao cũng phải ăn cơm mà, tôi và Cốc Tuân đã lâu không gặp, ăn bữa cơm ôn lại vài kỷ niệm cũ, anh đừng nghi ngờ gì nhé.”

“Không dám, không dám, Cốc Tuân có bạn bè đáng tin cậy như vậy tôi nên yên tâm mới phải.”

Lôi Việt liếc mắt nhìn thấy đĩa thức ăn của Cốc Tuân phát hiện cô lại đẩy cà chua trong salad trái cây sang một bên, vì vậy anh duỗi nĩa ra lấy phần cô không muốn ăn: “Em đó, không ăn cà chua như vậy làm sao bổ sung được lycopene*, về nhà anh phải nghiên cứu một chút thay đổi thực đơn để làm cho em thích ăn.”

*Lycopene là một chất dinh dưỡng từ thực vật có đặc tính chống oxy hóa. Đây là một loại sắc tố trong trái cây tạo nên màu đỏ và hồng, chẳng hạn màu sắc đặc trưng của những loại quả như cà chua, dưa hấu và bưởi hồng. Lycopene có liên quan đến lợi ích bảo vệ sức khỏe của hệ tim mạch, bảo vệ da chống lại cháy nắng và một số loại ung thư.

Cốc Tuân cự tuyệt: “Đừng mà, cà chua làm thành món gì em cũng không thích ăn.”

Tô Tề có nhớ mang máng chuyện này, chỉ là thời gian đã lâu, đặc điểm nho nhỏ này hắn không nhớ rõ. Hắn tiếc nuối không thể đổi đĩa thức ăn như người kia, chưa kể hắn cũng không có thân phận và lập trường để quan tâm cô những điều nhỏ nhặt như vậy. Lôi Việt xuất hiện, sự quan tâm, ân cần của anh đối với Cốc Tuân rõ ràng làm cho Tô Tề cảm thấy tình yêu của hắn càng ngày càng hèn mọn.

“Hai người chính thức yêu nhau bao lâu rồi?” Một vấn đề mà khi bạn bè thoát FA ai cũng hỏi.

Lôi Việt thẳng thắn cười: “Cũng mới đây thôi, mới quen một tháng trước. Tôi cũng không biết cách theo đuổi, chính là…”

“Lại còn không biết cách theo đuổi? Chẳng biết ai ngày ngày đem đồ ăn ngon tới chỗ em..” Cốc Tuân lườm anh một cái, sau đó đảo mắt qua Tô Tề: “Cậu nhóc này quá ngây thơ, em không dám từ chối cậu ấy.”

“À thì ra chỉ là em không dám từ chối nên mới sống chung với anh đó hả?”

“Giờ anh mới biết sao, nếu không anh cho rằng làm sao anh hấp dẫn được em chứ, sức hút của nhân cách à?”

Lôi Việt nghe xong cũng không tức giận: “Dù sao thì em hối hận cũng đã muộn rồi.”

Tô Tề nhìn hai người anh anh em em, chết trong lòng nhiều chút. Quả nhiên, Cốc Tuân hôm nay đến đây đã có chuẩn bị trước, vừa cho hắn thấy hy vọng của hai người bọn họ, cũng là làm cho hắn tuyệt vọng.

Ẩm thực Thái Lan nặng mùi, món chính lên ăn chưa được mấy miếng Cốc Tuân đã ho khan liên tục. Tô Tề thấy vậy vội vàng rút khăn giấy, chớp mắt liền phát hiện Lôi Việt đã lấy khăn của mình lau khóe miệng cho Cốc Tuân.

“Không sao chứ? Bị sặc sao? Để anh lấy nước cho em.”

“Không sao, không sao, xin lỗi, chúng ta tiếp tục thôi.”

Lôi Việt vẫn rót cho cô một ly nước: “Đừng ăn quá gấp, cẩn thận chút.”

Tô Tề yên lặng siết chặt chiếc khăn giấy trong tay, cười khan vài tiếng: “Cốc Tuân, ăn cơm từ từ thôi, không ai tranh giành với em cả…”

Đối mặt với Lôi Việt, hắn không gọi “Tuân Tuân” nữa, vốn tưởng rằng lấy thân phận bạn bè có thể giọng khách át giọng chủ, nhưng hôm nay rõ ràng là hắn đã suy nghĩ quá xa rồi.

Sau khi vừa ăn vừa tán gẫu xong, Tô Tề đưa Lôi Việt và Cốc Tuân ra đến cửa của nhà hàng, Lôi Việt đi lấy xe trước còn Tô Tề và Cốc Tuân đứng ở bậc thềm nói chuyện phiếm.

“Cậu ấy trông khá tốt, hiền lành và chu đáo.”

“Ừ, rất hợp với em đúng không?”

“Ban đầu thì không, anh vốn cho là em thích những người mạnh mẽ trong tình yêu nhưng bây giờ nhìn lại…”

“Như thế nào?”

Tô Tề mím môi: “Có người đối xử với em bằng tất cả những gì họ có, hẳn là em rất vui vẻ. Ở trước mặt người đó em không phải gồng mình phòng bị, em thoải mái là chính mình, đây mới thật sự là em.”

Một cơn gió lạnh thổi qua, thổi tung bay làn váy trắng của Cốc Tuân, cô đăm chiêu nhìn Tô Tề cười rộ lên, hồn nhiên vui vẻ như thời đại học. Lôi Việt bước đến nắm tay Cốc Tuân: “Vậy chúng ta đi thôi?”

“Bọn em đi trước nhé Tô Tề, gặp lại sau.”

“Gặp lại sau.”

Có thể Tô Tề biết sẽ không có lần sau nữa.

Mối tình đầu đơn phương đầy bi thương và chua chát của hắn cuối cùng cũng đến hồi kết. Hắn phải thấy rõ rằng cho dù không có Lôi Việt thì Cốc Tuân chỉ cần liếc mắt là thấy được, cô chấp nhận để cho Lôi Việt xuất hiện trước mặt hắn cũng đã mang ý nghĩa từ chối.



Cẩu Tử: “Ngưng phát cơm chó, chia tay đi, tao thấy mày tốt nhất nên kết thúc sớm.”

Lôi Việt: “Tao khinh!”

Cẩu Tử: “Mày có thể quan tâm đến những trái tim cô đơn như tao được không, mỗi ngày tao đều phải nghe chuyện vặt vãnh thường ngày của mày với Tuân Tuân nhà mày, con mẹ nó tao sống không phải để cho mày chọc tức tao như vậy, tại sao mày chỉ biết tổn thương người ta mà không biết giới thiệu đối tượng cho người ta!”

Lôi Việt: “Đừng như vậy mà, xe đến núi ắt có đường đi*, tình duyên của mày kiểu gì cũng sẽ đến thôi ~”

*Xe đến núi ắt có đường đi/thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng: chuyện gì cũng sẽ có khả năng giải quyết.

Cẩu Tử: “Mày lại trả lời qua loa cho có lệ với tao.”

Lôi Việt: “…”

Cẩu Tử: “Bạn gái mày bên đó còn bạn bè nào xinh đẹp không?

Lôi Việt: “Có người nào tốt thì cũng là của cô ấy, không phải của tao.”

Cẩu Tử kiêu ngạo: “Mày phải biết linh hoạt trong từng trường hợp chứ, bạn của cô ấy chẳng phải cũng là bạn của mày hay sao!”

Hai người nhắn tin qua lại bằng wechat, Cốc Tuân tắm xong đi ra ngồi cạnh giường đắp mặt nạ, cô vừa massage mặt vừa lại gần hỏi: “Nhắn tin với ai mà vui vẻ vậy?”

Lôi Việt nhanh nhẹn trả lời: “À là Cẩu Tử, anh đang show ân ái với nó.”

Cốc Tuân ôm cổ anh: “Chớ ngược đãi cẩu độc thân.”

Lôi Việt rụt người, cười đùa: “Đừng chọc anh nhột…”

“Nhưng mà có chuyện này muốn hỏi em chút…”  Anh ôm cánh tay của Cốc Tuân, nhìn cô với ánh mắt vô hại: “Cẩu Tử muốn tìm người yêu…”

“Ừ, nên muốn em giới thiệu cho?”

“Đúng rồi nè!”

“Có hình không? Ngoại hình Cẩu Tử ra sao?”

Lôi Việt vội vàng mở vòng bạn bè ra tìm tấm hình tốt nghiệp đại học, tuy chỉ là tấm hình với dáng vẻ mờ nhạt nhưng không che được ngoại hình cao gầy của chàng trai trẻ: “Đây là Cẩu Tử!”

“Hóa ra cậu ấy cao như vậy…” Cốc Tuân suy tính một hồi sau đó lắc đầu: “Không biết mấy chị em trong văn phòng làm việc của em có thích kiểu vậy không nữa.”

Lôi Việt nghe ra ý nghĩa trong lời nói của Cốc Tuân, vội vàng thay Cẩu Tử nói tốt: “Nó là quản lý khách sạn chỗ anh làm, kiếm được cũng kha khá, thời gian làm việc ngắn, cuối tuần được nghỉ, đã có nhà cửa và xe hơi.”

“Vậy sao cậu ấy không tìm được người yêu?”

“…” Lôi Việt dừng lại: “Bởi vì…gu của nó khác người.”

Cốc Tuân hứng thú: “Khác người như thế nào? Muốn em tìm một người như Dương Thừa Lâm ấy hả?”

“Hahahaha…” Lôi Việt ôm bụng cười sằng sặc, một lúc sau mới bò dậy được, nghiêm mặt nói: “Bạn gái cũ của nó tuy không ưa nhìn nhưng cũng là một người mẫu, có đôi tay rất dài.”

“Đặc biệt mà anh nói chỉ là bề ngoài hả? Chị em trong văn phòng em đều là những người bình thường.”

“Không không không, bạn gái cũ của nó trước đây cũng bình thường, nhưng tính cách đặc biệt…hướng nội, nhút nhát, hiền lành.”

“Bạn của anh thật là khiến người khác nhìn không thấu.”

Cốc Tuân rút ra kết luận.

“Không thì như vậy đi, theo phán đoán của anh, có lẽ Thiên Thiên sẽ hợp với nó, Thiên Thiên có bạn trai chưa em?”

“Anh còn nhớ được cả Thiên Thiên?”

Cốc Tuân nhớ lần trước ăn tối cùng nhau mới là lần gặp đầu tiên.

“Đúng vậy, cô gái có má lúm đồng tiền đúng không? Đúng là đặc biệt!”

“…”

Cốc Tuân cạn lời, nói sơ qua với Thiên Thiên đôi ba câu xong đưa wechat cho Lôi Việt.

“Được hay không cũng không liên quan đến chúng ta. Chúng ta chỉ chịu trách nhiệm giới thiệu cho hai người làm quen thôi.”

“Ok.”

Buổi sáng ngày hôm sau, Cẩu tử nói rằng hắn mất ngủ thức trắng cả đêm.

Lôi Việt hỏi tại sao, hắn cảm thán một câu hắn và Thiên Thiên là thiên định tri kỷ, sau đó không nói nữa. Lôi Việt còn tưởng rằng Cẩu Tử quyết định làm tri kỷ với Thiên Thiên, kết quả mấy ngày sau nhận được thông báo Cẩu Tử thoát kiếp FA.

Lôi Việt vui mừng, muốn bốn người cùng nhau ăn cơm. Nhưng Cốc Tuân từ chối.

Cùng với trợ lý của mình hẹn hò với cặp anh em bạn tốt, cảm giác này…thật lạ lùng.

Hơn nữa cô không thể không lo lắng một ngày nào đó sẽ chia tay với Lôi Việt. Bởi vì cô biết bản thân mình muốn cái gì.

Nhưng Thiên Thiên là một cô gái tốt bụng, truyền thống, nếu thật sự kết đôi với Cẩu Tử thì chẳng phải lúc đó bốn người sẽ rất ngại ngùng hay sao. Có một khoảng thời gian Cốc Tuân vô cùng hối hận vì đã quyết định giới thiệu Thiên Thiên cho Cẩu Tử.

Một buổi tối, Lôi Việt làm một chiếc bánh kem ngàn lớp vị nấm truffle cho Cốc Tuân ăn thử, Cốc Tuân vừa mới ngửi thấy mùi thì bịt mũi chạy vào nhà vệ sinh ói, lúc đi ra mắng Lôi Việt té tát: “Trên đời này thứ em ghét nhất là nấm truffle!”

Lôi Việt vô tội: “Xin lỗi, xin lỗi, lần sau anh không làm nữa.”

Sau đó chiếc bánh ngọt này được đưa đến chỗ Cẩu Tử, Cẩu Tử lại tặng lại cho Thiên Thiên. Cốc Tuân lúc này thấy trên vòng bạn bè Thiên Thiên phát cơm chó:

“Cảm ơn anh Cẩu nửa đêm còn ship bánh ngọt đến cho em!”

Cốc Tuân chọc chọc vào người Lôi Việt đang ngủ say: “Hai anh em các người sao cách tán tỉnh gái cũng giống như như đúc vậy?”

Lôi Việt trong giấc mộng lẩm bẩm: “Anh dạy nó…”