Chàng Trai Và Chiếc Tạp Dề Dễ Thương

Chương 4



Editor: Leur | Beta: Mướp.

Sáng sớm hôm sau, Cốc Tuân thu dọn đồ đạc về quê thăm họ hàng. Lần gần đây nhất trở về là vào kỳ nghỉ đông, mẹ cô ngày nào cũng nói với cô chuyện kết hôn khiến cô phát sầu. Mấy ngày nữa cô sẽ về lại Thượng Hải. 

Lần trở về này, cô đã sẵn sàng lại bị bao vây thúc giục kết hôn, nhưng lại không ngờ rằng đây lại là lần đầu tiên bố mẹ cô đem hết sự chú ý đặt lên người Cốc Sách.

Cha Cốc và mẹ Cốc nhốt Cốc Sách trong phòng sách để tra hỏi, chỉ cách một cánh cửa, Cốc Tuân nghe thấy giọng cha nghiêm khắc cực kỳ, ông rất gắt, không để ý đến cả tầng trên lẫn dưới đều nghe thấy. Cô không dám đi vào, một lúc sau mẹ cô đi ra, cô liền kéo bà sang một bên nhỏ giọng hỏi: “Nó lại làm ra chuyện lớn gì sao mẹ?”

Mẹ Cốc lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ bất lực: “Nó vừa ý con gái của chú Biên, cha con đang dạy dỗ nó.”

“Thật sao?”

Cốc Tuân không mặn không nhạt hỏi, trước khi trở về, cô đã âm thầm xác nhận với chủ nhiệm lớp của em trai. Chỉ là không nghĩ tới Cốc Sách luôn kín kẽ lần này lại sơ hở nhanh như vậy.

“Con mau tới giúp em trai con một chút.” Mẹ Cốc bất lực, chỉ có thể hy vọng vào cô con gái lớn.

Cốc Tuân không biết phải làm sao, đành phải giả vờ như không biết gì, gọi to: “Cha! Cha đang ở đâu thế, con về rồi này!”

Cha Cốc trong phòng nghe được tiếng gọi của cô con gái đã lâu không gặp, ho khan một tiếng, nói với con trai: “Sau này ta sẽ xử lý con sau!”

“Cha, cha đang làm gì trong phòng sách vậy?” Cốc Tuân vừa chào cha, vừa nháy mắt với thằng nhóc mặt thối đang đi theo sau nhanh chóng trở về phòng.

Mẹ Cốc dịu dàng nói: “Trưa nay mấy cha con muốn ăn gì, mẹ lập tức đi làm.”

“Nấu canh cá trích đi,Tuân Tuân thích ăn.”

“Ồ!”

Cốc Tuân nhân cơ lôi kéo cha đến ghế sô pha, vừa xem tivi vừa khoe khoang, cha cô quan tâm nhất vẫn là sự nghiệp và tình hình tài chính của cô, Cốc Tuân nói: “Cha, cha không biết đâu, hiện tại con đang phải thuê một văn phòng ở trung tâm thành phố, trong tay không có mấy trăm ngàn thì cực kỳ khó tìm, may là sáu tháng đầu năm công ty có lợi nhuận nên cũng đủ sống qua ngày. Sáu tháng cuối năm con phải cố gắng tranh thủ kiếm tiền thuê nhà cho năm sau...”

Cha Cốc ngắt lời cô: “Cha nghe nói, Đinh Vũ Thành đã rời khỏi thủ đô?”

Cốc Tuân: “...”

Cha cũng biết nhiều thông tin ngầm quá ha.

Vốn dĩ đang rất vui vẻ, nhưng khi nhắc đến người này, tâm trạng Cốc Tuân như rơi xuống từ vách núi. Đinh Vũ Thành, mối tình đầu của cô, cũng kiêm luôn cộng sự. Thời gian đầu lập nghiệp, Cốc Tuân đã tỏ tình với hắn, nhưng Đinh Vũ Thành dường như chỉ coi cô như em gái, sau này hắn tìm được một cô gái ngoan hiền, liền lấy vợ sinh con, là một người thành công trong cuộc sống.

“Rời đi cũng tốt, con trai hắn cũng đã mấy tuổi, cũng đến lúc tìm một công việc ổn định nuôi sống gia đình, tránh cho lại xuất hiện trước mặt nhau.” Cha Cốc vừa vỗ vỗ vai vừa an ủi con gái: “Con cũng nên tìm đối tượng rồi!”

“Con không muốn tìm đối tượng không phải là vì Đinh Vũ Thành!” Cốc Tuân cố chấp nói, “Con đã sớm chỉ coi hắn là cộng sự góp vốn thuần túy. Con là người như thế nào, không phải cha không biết.”

Cha Cốc gật đầu, ông rất chắc chắn về tính cách của con gái mình, nhưng chẳng qua chuyện này với việc tìm đối tượng cũng không liên quan nhiều lắm: “Lần này cha sẽ giới thiệu con với con trai của một đồng đội cũ, thế nào? Người ta sinh ra để bảo vệ tổ quốc, thành tích học tập xuất sắc, cái gì cũng đều rất ưu tú!”

Cha Cốc giơ ngón tay cái lên đung đưa trước mặt con gái.

Nhưng Cốc Tuân lại nghĩ: Ưu tú sẽ để ý đến con sao? Cha, cha cũng không rõ con gái cha nặng bao nhiêu rồi.

Cốc Tuân để tay lên ngực tự nhủ, ngoại hình cô không xấu, công việc cũng không tồi, nhưng xét về tính cách, quả thật không thể nói là tốt.

Khéo léo trong công việc là do hoàn cảnh bắt ép, nhưng từ trong đáy lòng, cô rất phản cảm với việc gặp gỡ những người bạn mới, người đàn ông mới. Cô không muốn trả giá bằng những tình cảm không cần thiết để được hồi báo một phần tình cảm tương xứng, bởi nó lãng phí tâm sức quá nhiều, thà dùng chút sức lực ấy để kiếm tiền. Sống 28 năm, có thể tự lập đã là rất tốt rồi, cô chỉ muốn gắn bó với cái vòng bạn bè đơn giản này thôi, nhỏ cũng không sao, dù sao tất cả đều là tốt nhất.

Nói khó nghe một chút, đó chính là sự ích kỷ và tự cô lập, không muốn thể hiện cảm xúc thật.

“Cha”, Cốc Tuân thân mật ôm cánh tay cha, hỏi, “Nếu như con cả đời không kết hôn, cha sẽ như thế nào?”

“Vớ vẩn! Làm sao mà không kết hôn cả đời được!”

Phản ứng gay gắt của cha cô đã cho cô đáp án.

Nhưng cô không cam tâm: “Dù sao có thằng Sách rồi, cha cũng không sợ không có cháu trai mà!”

“Cháu trai…” Cha Cốc tức giận không có chỗ phát tiết, “Con với em trai con chính là hai thái cực!”

Còn không phải sao, Cốc Tuân cười trộm.

Mẹ Cốc cầm giỏ đi ra ngoài mua thức ăn, Cốc Tuân đi vào phòng của em trai, Cốc Sách đang ngồi trên bàn máy tính, nghiện chơi game không cách nào kiềm chế.

Cô nhớ lần trước dáng vẻ em trai cô muốn giết cô như thế nào khi cô rút phích cắm điện, hôm nay cũng không dám coi thường mà hành động dại dột như vậy.

“Sao thế?” Cô ngồi xuống bàn máy tính trước mặt thằng em, một tay chống xuống che khuất thanh tiến trình giao diện trò chơi của Cốc Sách.

“Chị phiền quá đấy!”

Cốc Sách đẩy bà chị ra, đeo tai nghe lên.

Cốc Tuân chợt nhớ tới một câu chuyện cười trên mạng: Tôi không đeo tai nghe, tôi cô đơn; Tôi không đeo tai nghe, đó là một thế giới khác …

“Mày và Tiêu Tiêu có chuyện gì vậy? Con bé chỉ mới lên cấp ba mà, còn mày bây giờ đã là học sinh cuối cấp ba rồi, không cảm thấy như vậy rất tội lỗi sao?!”

Cốc Sách lắc lắc tóc mái cắt ngang trán, vẻ mặt u ám nhìn bà chị cả: “Ngươi tình ta nguyện chị cản được sao?”

Cốc Tuân vừa định nói thêm gì đó, Cốc Sách đã mở mic lên, nói với đối phương với thái độ không quá tốt: “Anh đưa em đi, đừng sợ, đợi lát nữa anh nói cái gì em cứ làm cái đó.”

Cậu có lẽ là một người đàn ông ấm áp, nhưng chỉ ấm áp đối với một người. Cốc Tuân nghĩ thầm. Mặc dù cậu yêu sớm, nhưng khẳng định cậu không phải người xấu.

Cô thực sự có lòng tin này.

Trong bữa cơm sum họp, mọi người xì mũi nhìn nhau trầm mặc, mẹ Cốc gắp cho con gái một miếng thịt viên hầm, nói: “Khó lắm con mới về được một lần, cũng đã lâu lắm rồi chưa ăn thịt viên hầm, phải không?”

A? Cốc Tuân dùng sức gật đầu thật mạnh. Thật ra mấy ngày hôm trước cô vừa mới ăn, chẳng qua là ăn ở tiệm cơm. Phải nói là thức ăn ở bất cứ đâu cũng ngon hơn ở nhà, mẹ cô thích đồ ăn thanh đạm, ghét nhất là đủ các loại gia vị, ăn cơm ở nhà họ Cốc, cô căn bản cũng không nếm được mùi vị gì.

Cốc Sách ăn chưa được hai miếng đã no, đặt đũa xuống vội vàng trở về phòng, cứ như sợ người khác không biết cậu muốn chơi game.

Cốc Tuân quan sát nét mặt của cha – sấm sét mưa rơi chỉ sợ là chuyện sớm chiều.

Cũng may thay, nể mặt con gái, cha Cốc thả cho con trai đi, điều chỉnh lại tâm trạng, buổi chiều đưa Cốc Tuân đi dạo phiên chợ, cũng trùng hợp hôm nay là rằm tháng Giêng, thói quen đi chợ ở vùng nông thôn vẫn được duy trì rất tốt.

Cốc Tuân chở cha đến đó bằng chiếc BMW, thời tiết cực kỳ nóng nực, vừa xuống xe, một luồng khí nóng đập thẳng vào trán. Cốc Tuân nhanh chóng tìm một cửa hàng tạp hóa mua hai cái mũ che nắng, một cái cho mình một cái cho cha.

Phiên chợ chạy từ Bắc đến Nam, từ Đông sang Tây đủ hàng, từ hàng hóa phổ thông hàng ngày đến quần áo, mũ nón. Ngoài ra cũng có một số cửa hàng kiểu dân tộc bán các mặt hàng đặc sản, nhưng điều hấp dẫn Cốc Tuân nhất chính là trò chơi ném vòng. Một tệ đổi được năm cái vòng trúc, ném tới phía trước, trên mặt đất bày đồ trang trí, ném vòng trúng cái nào, cái đó sẽ thuộc về người chơi.

Gặp phải cửa hàng như vậy, cô sẽ không chịu được mà ngứa tay ngứa chân, cho dù cùng chơi với cô là một đám học sinh tiểu học trung học, cô cũng phải chơi đến mười tám tệ mới vui vẻ thỏa mãn. Cốc Tuân nắm trong tay một nắm vòng trúc lớn, hai mắt khóa chặt ống tiết kiệm ở tại vị trí xa nhất trên cùng.

Cha Cốc ở một bên quấy rối, thỉnh thoảng lại chọc vào bàn tay háo hức của con gái, làm vòng trúc run rơi trên mặt đất cho vui.

“Cha, đừng chạm vào con, hôm nay con nhất định phải lấy được nó! Heo đất Peppa!”

Cha Cốc không biết tính cố chấp bướng bỉnh của con gái từ đâu mà ra, lại phải tốn mười tệ để mua một cái mới.

“Bên trong!”

Một vòng tròn bay ra ngoài, mắt thấy nó sắp trúng hồng tâm, kết quả nửa đường lại bị tên Trình Giảo Kim hất văng.

Trình Giảo Kim không chỉ có đánh bay chiếc vòng của cô, còn vững vàng hạ cánh trên bé heo Peppa, che lấy đầu ống tiết kiệm.

“Ôii!” Cốc Tuân chán nản, nhìn về phía tên Trình Giảo Kim xuất hiện, hai gã đàn ông cao lớn đang vỗ tay chúc mừng hắn.

“Thực ra tớ muốn bộ mèo thần tài để đặt trước cửa nhà cho may mắn, nhưng cái bé heo Peppa này cũng không tệ.” Lôi Việt giải thích với Cẩu Tử, không chú ý tới ánh mắt ác liệt đến từ phía Cốc Tuân.

Cẩu Tử huých cánh tay Lôi Việt: “Này, có một mỹ nữ đang nhìn chằm chằm cậu kìa!”

“Mỹ nữ? Mỹ nữ ở đâu ra..” Lôi Việt quay đầu lại, “A, mỹ nữ...”

Khi nhìn thấy khuôn mặt Lôi Việt, Cốc Tuân có chút kinh ngạc, tuy nói thành phố Tô Châu không lớn, nhưng khả năng gặp phải ở đây cũng quá cao, trong phiên chợ toàn người lớn tuổi như vậy, anh ta còn cướp đi ống tiết kiệm mà cô nhìn trúng!

“Xin chào, xin chào!” Lôi Việt chủ động đi tới chào hỏi, trong tay cầm ống tiết kiệm, cười vô hại.

Cốc Tuân “Ừm” một tiếng, vô cùng thất vọng kéo cha muốn đi. Nếu như đối phương là người xa lạ, cô có khả năng sẽ hỏi một chút “Tại sao lại đánh vào vòng của tôi!”. Nhưng hiện tại vẫn là quên đi, cậu trai này sinh hoạt hẳn cũng không dễ dàng gì.

“Ai vậy?”, cha Cốc tò mò hỏi.

“Không ai cả.” Cốc Tuân qua loa.

Cẩu Tử hai mắt đầy hoa đào, không ngừng ghé vào gáy Lôi Việt hỏi: “Cô gái này là ai vậy, thật xinh đẹp! Cô ấy mặc quần áo thể thao trông cũng thật đẹp!”

“Là của tớ.”

Lôi Việt nở một nụ cười, nhìn Cốc Tuân đi xa.

Hai ngày sau, Cốc Tuân lại gọi thức ăn ngoài, phát hiện túi thức ăn lớn hơn một vòng, trước ánh mắt mong đợi của Lôi Việt, cô mở gói thức ăn ra, trông thấy đó là bé heo Peppa mà mình luôn tâm tâm niệm niệm.

Cô nhận ra cậu trai này rất có tâm, không nói đến thức ăn mỗi lần đưa tới đều là nóng nhất tươi mới nhất, vậy mà còn nhớ rõ bộ dạng tiếc nuối vì không có được ống tiết kiệm con heo kia của cô.

“Lần trước thấy cô có vẻ thích nên tôi tặng nó cho cô. Hi vọng cô dùng nó vui vẻ.” Tờ giấy dính bên trong nói như vậy.

Cốc Tuân nhíu nhíu mày, đây có coi như một món quà không? Lý do tặng quà là gì? Vì cô là hội viên siêu Vip của Xuân Lôi Tiểu Quán sao?

Trở lại phòng, cô mở đồ ăn ra là một chiếc bánh kếp có vẽ những hình trái tim trên đó, lần này là vẽ liền một lượt, hết lớp này đến lớp khác.

Cốc Tuân nhịn không được hỏi trên Wechat: “Thức ăn mang tới rất ngon, nhưng có phải cửa hàng cho hơi nhiều rồi không?”

Lôi Việt: “(cười ngây ngô) Chị gái nhỏ vui vẻ là được rồi.”

Lúc ấy Cẩu Tử đang trong Xuân Lôi Tiểu Quán, nhìn thấy Lôi Việt vừa trở về cửa hàng chưa kịp tháo mũ bảo hiểm đã nhìn điện thoại cười ngây ngô, liền nhổm người tới xem trộm. Nhìn thấy đoạn đối thoại giả tạo trong khung chat của Lôi Việt, hắn không khỏi cảm thấy bất bình: “Cậu mới nên gọi là cẩu tử, chó săn!”