Chàng Vợ Nghèo Của Hầu Gia Dịu Dàng

Chương 8



Mặc dù Hầu gia đã lập tức kéo thiếu niên tránh đi khi người vọt tới chắn lưỡi kiếm nhưng thế kiếm quá nhanh, cuối cùng vẫn đâm xuyên qua vai trái của cậu. Cơn đau trong dự đoán truyền đến, miệng vết thương đau nhức, hô hấp dần trở nên dồn dập, thiếu niên lại hồn nhiên không quan tâm, thậm chí khóe miệng còn nhếch lên nở nụ cười thỏa mãn.

Trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ: May mắn, may mắn cậu đến kịp, bảo vệ được người cậu muốn bảo vệ.

Đôi mắt lộ ra ngoài của hắc y nhân lóe lên tia đắc ý. Ngay từ đầu mục đích của gã đã không phải là Hầu gia, gã đang đánh cược, cược người gã muốn giết có bất chấp mạng sống mà lao đến cứu người hay không.

Song, gã không đắc ý được lâu, một cơn gió sắc bén mang đậm hơi thở tức giận không chút lưu tình đánh tới.

Hắc y nhân bất ngờ không kịp phòng thủ, trên mặt bị rạch xuất hiện vết máu, mặt nạ cũng vì thế mà rơi xuống. Gã ngẩng đầu, một thanh kiếm bỗng chốc chỉa vào tim gã, bàn tay cầm kiếm tái nhợt mảnh khảnh, vì dùng sức siết quá chặt mà mu bàn tay gồng cứng.

Hầu gia dùng một tay dịu dàng ôm thiếu niên vào lòng, một tay cầm kiếm của cậu, biểu cảm không đổi nhìn hắc y nhân, âm thanh lạnh lùng, "Là ngươi."

Trợ thủ đắc lực của Thái tử, đồng thời cũng là kẻ đứng đầu Đông cung.

Thân phận đã lộ, hắc y nhân khinh thường cười nhạo, "Là ta thì sao. Hầu gia, ngài dám động thủ không? Nếu ngài giết ta chính là đối địch với Điện hạ."

"Ngươi khiến đệ ấy bị thương, tất nhiên ta cũng muốn ngươi đền mạng." Thanh âm trong trẻo dịu dàng xưa nay bỗng lạnh lùng đến đáng sợ, như tầng băng đông kết trên mặt hồ vào mùa đông khắc nghiệt.

Hắc y nhân vốn nghĩ y sẽ không làm gì gã, nghe vậy bèn có chút bối rối, nhưng vẫn tự nhủ, "Cớ sao phải vậy, vì một tướng quân có cũng được, không có cũng không quan trọng mà phá hủy tình cảm hai mươi mấy năm của ngài và Điện hạ, chuyện này..."

Lời còn chưa dứt, gã sững người, khó có thể tin nhìn ngực của mình.

Sét đánh không kịp bưng tai, ngay trong khoảnh khắc đó, mũi kiếm không chút lưu tình đâm thẳng vào tim, máu cũng chậm hơn vài nhịp mới kịp phun ra.

Hầu gia vứt thanh kiếm nhiễm máu xuống đất, ngay cả liếc mắt cũng không thèm nhìn gã hắc y nhân chết không nhắm mắt kia, nhanh chóng ôm thiếu niên đang dần lịm đi lên.

Mất đi thủ lĩnh, đám hắc y nhân còn lại lập tức chia năm xẻ bảy, không bao lâu đã bị ám vệ bắt giữ.

"Hầu gia, xử lý những kẻ này thế nào?"

Hầu gia đang muốn ôm thiếu niên rời đi, nghe vậy bèn dừng chân, hít sâu một hơi rồi nói: "Giữ lại hai người đem thi thể này về cho chủ tử chúng xem."

"Còn lại... Giết."

Xe ngựa của Hầu phủ xưa nay chưa bao giờ huênh hoang, nay từ xa đã nghe tiếng người hét hô to danh tính khiến người đi đường cuống quít né tránh. Vó ngựa cấp tốc chạy nhanh trên đường, dùng tốc độ nhanh nhất quay về Hầu phủ.

Trong phủ, vu y chuẩn bị sẵn sàng, trước đó đã có ám vệ ra roi thúc ngựa chạy về báo tin.

Để giảm bớt xóc nảy, Hầu gia lót tấm thảm dày dưới sàn cho thiếu niên ngồi lên, vòng tay ôm người vào lòng, vừa ôm vừa không nhịn được gọi to: "Hiệt Kính, Hiệt Kính..."

Ngay cả khi ý thức đang dần trôi xa, thiếu niên nghe được tiếng gọi của Hầu gia vẫn nỗ lực mở mắt. T𝐫ờ 𝗎𝑚 𝘵𝐫𝗎𝑚 h𝗎yền 𝘵𝐫ù𝑚 ( T 𝐫 𝑈 𝑚 𝘵 𝐫 𝗎 y ệ n.𝙫n )

"Ta đây. Hầu gia, ta ở đây."

Xác nhận người trong lòng vẫn còn hơi thở, nỗi sợ hãi trong mắt Hầu gia vẫn không biến mất, y nhíu mày, nói: "Cố gắng lên, chúng ta sẽ nhanh về phủ thôi."

"Được." Thiếu niên có chút khó khăn đáp, "Ta sẽ cố gắng, ngài... Đừng quá lo lắng..."

Nói là nói thế nhưng tia sáng trong mắt thiếu niên chậm rãi biến mất, rốt cuộc vẫn không chống nổi mà hôn mê. Trước khi ánh sáng bị bóng tối nuốt chửng, vài giây trước khi ý thức hoàn toàn biến mất, thiếu niên lờ mờ nghe được vài câu nói nhỏ, tựa như xen lẫn chồng chất vô vàn tình cảm bên trong.

"Hiệt Kính, đệ vẫn chưa nghe thấy lời ta muốn nói với đệ..."

"Câu nói ấy là, lòng ta cũng như người, đời này không phụ, vĩnh viễn bên nhau."

...

Có lẽ là hồi quang phản chiếu, hoặc là do chấp niệm quá sâu mà ngay trong thời khắc hấp hối cậu mới có thể nghe thấy lời đáp mà không thể nào nhận được kia.

Thiếu niên cảm thấy bản thân như đang lẻ loi bước đi trên con đường nhỏ giữa màn đêm lạnh lẽo, bốn phía xung quanh tối đen như mực, dù có duỗi tay ra cũng không thấy ngón nào. Từ xưa đến nay cậu đều sợ lạnh, chỉ có thể chạy mãi chạy mãi không ngừng.

Bỗng có một giọng nói khàn khàn vang lên bên tai, vừa dịu dàng nỉ non, vừa không biết mệt mỏi kiên nhẫn lặp đi lặp lại.

Người ấy gọi: "Hiệt Kính, Hiệt Kính."

Âm thanh ấy thường xuyên xuất hiện, dường như luôn vang vọng bên tai, nhưng dù cậu có vươn tay muốn bắt lại chỉ chạm được vào khoảng không mà thôi.

Không biết bao lâu trôi qua, suy nghĩ hỗn loạn dần dần tìm được điểm hội tụ, giọng nói kia cũng ngày một rõ ràng hơn.

Cuối cùng thiếu niên cũng chậm rãi nhấc mí mắt, điều đầu tiên nhìn thấy chính là ngọn nến lấp lánh nhảy múa cách chỗ cậu nằm không xa, cùng với góc áo của một bộ trang phục quen thuộc. Cậu nghiêng đầu, trông thấy Hầu gia đang dựa bên đầu giường lật giở một quyển sách.

Cảm nhận được động tĩnh, Hầu gia nhanh chóng chú ý đến người trên giường, mắt đối mắt với thiếu niên. Trong ánh mắt đó có tình cảm không một chút giấu giếm, có vui sướng khi mất mà tìm lại được, cũng có cảm giác nhẹ nhõm khi trút được gánh nặng.

Sau một lúc lâu, bao cảm xúc nghẹn hóa thành một câu thăm hỏi ân cần nhẹ nhàng, "Đệ tỉnh rồi."

"Hầu gia..." Thiếu niên giãy dụa muốn ngồi dậy, nhưng vì đụng đến chỗ bị thương mà đau đến hít một ngụm khí lạnh.

"Chậm một chút." Hầu gia buông sách giúp cậu thay đổi vị trí, tiếp đó giúp cậu xếp lại gối, "Hiệt Kính, đệ hôn mê hơn nửa tháng, giờ phút này khó tránh khỏi mệt mỏi."

Hóa ra đã lâu đến thế, thiếu niên chợt nhớ đến điều gì đó, vội hỏi: "Hầu gia, gã ám sát ngài hôm đó đã tra ra là ai chưa? Liệu còn gây bất lợi cho ngài nữa không?"

Người này vẫn cứ hồn nhiên không quan tâm đến sự an toàn của mình, vừa tỉnh đã lo lắng chuyện thích khách ngày đó.

Hầu gia bỗng có chút bất đắc dĩ, lại có phần đau lòng, thở dài đáp, "Đã điều tra, đệ không cần sầu lo nữa, đợi cho vết thương lành rồi nói sau."

Thiếu niên lắc đầu, bướng bỉnh truy hỏi, "Ta không sao, ngài nói luôn bây giờ đi."

Hầu gia không có biện pháp nào đành chậm rãi giải thích mọi việc từ đầu đến cuối cho cậu.

Thích khách ngày hôm đó là người của Đông cung, do Thái tử phái đến. Thái tử, Dung An Hầu và con trai của Hữu Thừa tướng Văn Tử Duy vốn là những người bạn không thể tách rời từ nhỏ đến lớn, quan hệ cực kỳ thân thiết. Nhưng dần dần theo độ tuổi trưởng thành, lại thêm thân phận cao quý, có nhiều thứ đã không còn như trước.

Từ lúc Hầu gia nắm trong tay binh quyền gần như mỗi lần xuất trận đều là bách chiến bách thắng, liên tục lập chiến công hiển hách, từ đó cũng kéo đến không ít tin đồn. Tin đồn kết hợp với vô số kẻ đổ dầu vô lửa, dường như ngay cả Thái tử cũng cho rằng một khi binh tướng dưới tay y quá nhiều sẽ tạo thành mối họa.

Lo sợ tương lai không thể áp chế, Thái tử dần có tâm phòng bị với Hầu gia. Song Hầu gia vốn không phải người coi trọng danh lợi, hơn nữa năm xưa bị trọng thương nên mới dần dần khiến Thái tử buông bỏ nghi ngờ.

Đáng tiếc trong quân doanh lại xuất hiện một thiếu niên không biết từ đâu đến, nhân tài mới xuất hiện, chẳng mấy chốc đã vang danh.

Thật ra cũng không có chuyện gì quan trọng, ngược lại thiếu niên có thể trở thành quân cờ cân bằng với Hầu gia, nào ngờ cậu lại có xuất thân từ Hầu phủ, điều này không khác nào giúp Dung An Hầu vốn đã uy danh hiển hách như hổ thêm cánh.

Ngày tổ chức yến tiệc, tâm phúc của Văn Tử Duy trong bóng tối đã điều tra rõ ràng mối quan hệ giữa hai người. Sau khi gã nhận được tiền bèn lập tức cho người truyền tin đến Đông cung.

Đối với Hầu gia Thái tử dẫu sao vẫn không nỡ lòng giết chết, nhưng không có nghĩa gã không động thủ với người bên cạnh y.

Cho nên, chuyện xảy ra ở Hạnh Viên hôm đó, thích khách xuất hiện ngày hôm đó chính là vì cái mạng của thiếu niên mà đến.

Thiếu niên nghe xong lẳng lặng cúi đầu suy tư thật lâu, bỗng nói: "Hầu gia, là ta liên lụy đến ngài."

Vốn tưởng đối phương im lặng một lúc lâu là muốn nói điều gì đó, hóa ra là đang tự trách.

Hầu gia dở khóc dở cười, "Phải là ta khiến cho đệ gặp nguy hiểm mới đúng, sao lại đổi thành đệ liên lụy đến ta rồi? Hiệt Kính, đệ có biết không, nếu không phải khi đó may mắn vu y vẫn chưa rời đi, mạng sống của đệ e rằng khó có thể giữ được."

"Mạng của ta vốn thuộc về Hầu gia, không đáng giá. Nhưng đao kiếm không có mắt, nếu không may ngày ấy ngài bị thương, Hiệt Kính dù có chết vạn lần cũng không thể hết tội." Thiếu niên lắc đầu.

"Lại nói nhảm." Hầu gia nhíu mày, "Thôi, nếu đã như thế, ta muốn đệ hứa sau này sẽ không để bản thân bị thương nữa, đệ làm được không?"

Thiếu niên không dám hứa hẹn, dù việc tương tự có xảy ra hàng vạn lần thì chỉ cần thấy mũi kiếm hướng về phía Hầu gia, cậu vẫn không do dự lao đến thay y chắn đao.

Cậu im lặng một lúc rồi nói: "Hầu gia, sau khi thương thế của Hiệt Kính lành sẽ lập tức về phủ, sẽ không gây thêm phiền phức cho ngài nữa."

Nghe vậy, nụ cười ấm áp ôn hòa trên mặt Hầu gia nhạt đi vài phần, "Đợi khi thương thế của đệ bình phục ta cũng đã giải quyết ổn thỏa việc này, làm sao còn kéo thêm phiền phức nữa."

"Cho dù ngài đã xử lý xong thì ta cũng phải rời đi." Thiếu niên cúi đầu, âm thanh càng lúc càng nhỏ, "Hầu gia, Hiệt Kính tự thấy lương tâm cắn rứt, không thể tiếp tục ở bên cạnh ngài nữa, không thể tham lam lòng tốt của ngài."

Lời vừa dứt, nụ cười của Hầu gia lập tức biến mất.

Y duỗi tay nắm cằm thiếu niên nhẹ nhàng nâng lên để cậu nhìn thẳng vào mình, tiếp đó nửa như chua chát giận dỗi, nửa như buồn bã ảo não nói: "Hiệt Kính, ta nghĩ ta đã biểu hiện rất rõ, tại sao đệ còn nói những lời ngu ngốc đó?"

"Nếu đệ vẫn chưa nghe thấy vậy ta sẽ lặp lại lần nữa."

Lòng ta cũng như người, đời này không phụ, vĩnh viễn bên nhau.

Khoảnh khắc đối diện với ánh mắt của Hầu gia, thiếu niên cảm giác đầu óc một lần nữa rối loạn, dáng vẻ hồn bay phách lạc, như không biết phải cư xử thế nào mới đúng.

Mãi đến khi lần thứ hai nghe thấy câu nói đó, cậu mới hoảng hốt nhận ra hóa ra điều nghe được vào hôm đó trước khi hôn mê không phải là giả.

Vậy...

Thiếu niên còn chưa kịp tự hỏi câu đó có hàm nghĩa gì đã cảm thấy hô hấp nhẹ nhàng của ai kia phả trên chóp mũi, tiếp theo đó là một nụ hôn nhẹ thoáng đáp xuống môi cậu.

Nụ hôn ngắn ngủi không có mùi vị, vừa chạm vào đã lập tức tách ra. Hầu gia vẫn nắm cằm cậu như cũ, nhỏ giọng hỏi: "Hiệt Kính, đệ đã hiểu chưa?"

Đã hiểu chưa... Có lẽ là hiểu rồi.

Tầm nhìn trở nên mơ hồ, chợt hai dòng nước mắt từ khóe mắt thiếu niên chảy xuống.

Hầu gia thở dài, một lần nữa cúi người. Nụ hôn lần này kéo dài hơn trước, cũng thân mật hơn trước, mang theo vài phần trấn an, lại như ẩn chứa rất nhiều khát khao tâm sự.

Nụ hôn dịu dàng dần mãnh liệt hơn, nước mắt trên mặt thiếu niên cũng càng trở nên khó kiểm soát mà tuôn rơi.

Cậu từ nhỏ vốn đã không thích khóc, từ ngày trở thành Đại tướng quân thống lĩnh ngàn quân càng không dễ dàng rơi nước mắt. Thậm chí khi tình cảm bị phát hiện, thời điểm tuyệt vọng bất an nhất cậu cũng không khóc, trọng thương phải dạo một vòng quỷ môn quan cũng không. Nhưng chính vào lúc này, cằm bị đối phương dịu dàng nắm lấy, nghe được câu nói mà gần như không có khả năng có thể nhận được, cậu lại khóc.

Nước mắt rơi mãi, đến khi Hầu gia đã buông tay vẫn không thể dừng lại.

Y dỗ thế nào cũng không dứt, thế là y vừa giúp cậu lau, vừa vờ như lơ đãng nói: "Ta nhớ Đông Tuyết có trồng một chậu hoa hải đường, có lẽ nên để muội ấy đem chậu qua đây ngắm một lát."

"Đem... Đem qua làm gì?" Thiếu niên khó hiểu hỏi, nước mắt khó khăn lắm mới ngưng rơi.

"Hiệt Kính rơi nhiều nước mắt thế này bỏ phí thì thật đáng tiếc, ta lấy nó tưới hoa, đợi khi hải đường nở có thể nói Đông Tuyết tặng cho đệ một đóa."

Lúc bấy giờ thiếu niên vì bị trêu chọc mà hoàn toàn nín khóc, bản thân cũng cảm thấy xấu hổ. Chính bản thân cậu cũng không biết tại sao lại khóc, có lẽ là vì tình yêu đã được đáp lại, và người đáp lại ấy chính là người cậu đã trao trọn con tim từ rất lâu rồi.

Nguyện ta là sao người là trăng.

Cuối cùng cậu cũng hái được ánh trăng của cậu.