Chanh Vỏ Xanh

Chương 3-4



3.

Yến tiệc tổ chức long trọng cực kỳ.

Mà vở kịch cũng thú vị không kém.

Trác lão gia trong tối ngoài sáng muốn mượn sức Thương Minh, đóng một cọc hôn sự, tiếc là Thương Minh ngoài mặt thì cười cười, bình tĩnh nói chuyện với ông cụ, tỉnh bơ từ chối tất cả. Trác lão gia chán nản vô cùng, không nghĩ tới oắt con Thương gia này có năng lực đến thế, lại không thể biểu hiện ra ngoài trước mặt nhiều khách khứa đến thế, chỉ đành hướng về phía đương sự Trác nhị thiếu Trác Nghị nháy mắt, tiếc là Trác Nghị không thấy, ám chỉ này nọ một hồi đều tan vào không khí, tức đến mức suýt thì hẹo, cuối cùng vẫn là con cả Trác Huân đi ra khuyên nhủ, sắc mặt ông cụ Trác mới dịu đi một chút.

Một hồi sóng ngầm cuồn cuộn chìm hẳn, yến tiệc đã sắp kết thúc.

"Thật không biết ông cụ Trác nghĩ gì, vào ngày sinh nhật mà cứ thích chuốc bực vào người, hai đứa con của ông ấy cũng chẳng mắt cao hơn đầu tự cho mình siêu phàm như vậy, xem ra thời thế Trác gia sắp đổi rồi." Tư Bình Đào kề tai cậu nói nhỏ.

Tiêu Ngôn nuốt miếng bánh chocolate, vừa định cắn thêm một miếng, một ánh mắt ở đâu dừng trên người cậu, mang theo chút ý tứ không rõ ràng, tiện đà đảo qua tư thế thân mật của cậu và Tư Bình Đào, lần này ý tứ rõ ràng hơn, là cảnh cáo. Đều là Alpha, làm sao có thể không nhận ra cảm giác áp bức mạnh mẽ kia từ đâu mà đến, Tư Bình Đào theo bản năng ngồi thẳng lưng.

Đến khi bình tĩnh lại, nhìn sang, thấy thần sắc Thương Minh như thường, đang nói chuyện với Trác Huân, nhìn như không hề lơ đãng.

Alpha trời sinh hiếu kỳ, Tư Bình Đào lại thò móng vuốt sang, nhưng lần này không gần như trước: "Tao hỏi tý, Tiểu Ngôn mày có quen Thương Minh không đấy?"

"Quen." Tiêu Ngôn không hiểu ánh mắt Thương Minh có ý gì, còn đương suy nghĩ, "Anh ta tới tiệm bánh Lời thầm thì mua vài lần." Tiệm bánh Lời thầm thì chính là nơi cậu làm thêm.

Vậy mày có biết thế đếch nào mà Thương Minh cứ nhìn tao như có thù cướp vợ ấy nhỉ?

Chuyện này vừa nói ra, toàn thân Tư Bình Đào run rẩy, không thể nào không thể nào đâu. Lại nghe Tiêu Ngôn nói tiếp: "Cái bánh ngọt vài ngày trước mày ăn, là anh ta tặng đấy."

Vãi chưởng.

Tư Bình Đào cảm thấy như vừa bị dội cả xô nước lạnh lên đầu, hắn biết Tiêu Ngôn chưa bao giờ nhận đồ này nọ của người không quen biết, đã nhận thì hẳn quan hệ phải tốt đến độ nhất định rồi, mà vốn hắn sợ thân phận của Tiêu Ngôn bại lộ, nên cậu ấy mới dự tiệc cùng hắn dưới danh nghĩa một đôi, này chẳng khác nào hiểu lầm to rồi.

Tư Bình Đào run lẩy bẩy đứng lên, tin tức này quá lớn, hắn cần thời gian để tiêu hóa. Tiêu Ngôn nhìn hắn kỳ quái nói: "Mày định đi đâu đấy?"

"WC." Nói xong, Tư Bình Đào nhanh chân lẹ bước chạy ra ngoài.

Tiêu Ngôn chẳng nghĩ nhiều, đúng lúc cậu ở đại sảnh cũng chán đến phát ngấy, dứt khoát đứng dậy, chuẩn bị đi ra sau vườn hoa Trác gia dạo bộ.

Ngoài vườn hoa lác đác thưa thớt vài người, Tiêu Ngôn đi lòng vòng, bỗng lọt vào tai tiếng nói chuyện ồn ào, là Trác Nghị đang nói chuyện, cùng Thương Minh.

Một người là nhân tài mới nổi Trác nhị thiếu, một bên là người cầm quyền đương nhiệm của Thương gia.

Một A một O, vốn đã làm cho người ta suy nghĩ miên man, hơn nữa dường như Trác gia còn đang có ý kết giao với Thương gia, càng làm nảy sinh vài suy nghĩ bậy bạ.

Tiêu Ngôn không ngờ trong sảnh tiệc là drama, ở ngoài này vẫn cứ là drama, cậu không có hứng nghe, bèn đi vào sâu trong vườn.

Vườn hoa Trác gia thiết kế đúng thật là tinh xảo vô cùng, bên này đình đài thủy tạ, bên kia non xanh nước biếc, phong cảnh đẹp cực kỳ, trong không khí còn phảng phất hương hoa mai như có như không, tuy rằng không hẳn cậu thích hoa mai, nhưng hẳn là người thiết kế phí không ít công sức, không biết mùi hương kia bay tới từ chỗ nào.

Ven hồ đều trồng một loại hoa không biết tên, có vài đóa hoa còn đương độ nở rộ đẹp đẽ,Tiêu Ngôn đang muốn đến gần nhìn thử, chỉ thấy quang cảnh trước mắt đột nhiên hẫng một cái, lòng bàn chân dẫm phải tảng đá rêu trơn trượt, trực tiếp ngã xuống.

Vừa may dưới chân là hồ nước, không tới mức ngã đập đầu.

Một bàn tay ở đâu vươn tới túm lấy lưng áo cậu, dùng sức kéo cậu lại.

"Cảm ơn nhé." Tiêu Ngôn đưa lưng về phía đối phương, áp chế pheromone suýt thì tràn ra ngoài, đến khi đối phương buông tay mới xoay người, nhìn rõ ràng người vừa tới -- Là Trác Nghị.

Tuy nói Trác Nghị trong yến hội xuất hiện mấy lần trên sân khấu, nhưng lực chú ý của cậu đều dồn cả vào Thương Minh đầu bên kia, tự nhiên không nhìn kĩ xem Trác Nghị nhìn như thế nào, giờ mới nhìn kỹ, thấy khóe mắt đối phương hơi rũ xuống, đôi mắt hoa đào đa tình như nước, nhu hòa thật sự.

Chỉ là đối với góc nhìn của một Omega thì Trác Nghị thật sự rất cao, suýt thì cao bằng cậu.

Trác Nghị cong môi: "Không cần cảm ơn."

"Vì sao nãy cậu lại giữ tôi lại thế?" Tiêu Ngôn hỏi, cậu không hiẻu lắm, "Cậu mà yếu sức thì lại ngã cùng tôi mất." Sáng suốt nhất là khoanh tay đứng nhìn như người khác, chẳng tội gì phải cứu một người xa lạ mà mạo hiểm.

Trác Nghị nghe xong có chút ngoài ý muốn, mà người hỏi cái này vẻ mặt còn cực kỳ nghiêm túc như thật sự chờ đợi câu trả lời. Cậu ta tùy ý cười cười, cũng nghiêm túc đáp: "Vậy thì cứ cùng nhau ngã xuống thôi."

Nghĩ đi nghĩ lại cũng không nghĩ đến đáp án này. Tiêu Ngôn hơi sững sờ, Trác Nghị đúng thật là chẳng giống bọn họ.

Từ nãy đến giờ hương hoa mai ngày càng nồng hơn, cậu có ngốc nghếch thế nào cũng ý thức được mùi hương này là từ ai.

Mà ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu cậu là kỳ dịch cảm của cậu có lẽ sắp đến rồi. Ấn tượng của cậu với Omega này không tồi, cũng không bài xích tiếp xúc với cậu ta, có lẽ cậu nên thử theo đuổi đối phương một chút.

Thương Minh đang bước chầm chậm trên cầu đá cách đó không xa, thu hết hành động của hai người vào đáy mắt.

Tiêu Ngôn không bị thương, trái tim của anh cũng từ từ bình ổn lại, chỉ là.....

Ánh mắt anh rơi xuống người trong lòng, thấy vẻ lạnh lẽo giữa đôi lông mày cậu dần dần tan ra, chút xíu mềm mại cũng theo đó trôi ra ngoài, nhưng lại chẳng phải với anh.

Chậc.

4.

Yến tiệc kết thúc, hôm sau nên đi làm thì vẫn đi làm.

Hôm nay không phải cuối tuần, trong quán hơi vắng vẻ, nhàn rỗi đến không có việc gì. Tiêu Ngôn ngồi phát ngốc ở trong quầy thanh toán.

Cậu muốn hỏi phương thức liên lạc của Trác Nghị, nhưng cậu độc thân từ bé đến nay, giờ chẳng biết tán người ta như thế nào.

Người ta nói theo đuổi người ta thì làm gì nhỉ? Tặng hoa à? Hay mời trà sữa? Hay mời đi ăn mời xem phim?

Cảm giác cẩm nang tán giai mười bí quyết yêu đương cậu xem được trên mạng chẳng có gì khác nhau, đều là để vun đắp tình cảm.

Thế thì cần cả hai người cùng làm không nhỉ?

Ngày hôm qua về nhà, cậu nói cậu muốn theo đuổi Trác Nghị với Tư Bình Đào, vẻ mặt cậu ta bèn chết lặng.

Tư Bình Đào hỏi lại cậu, mày muốn theo đuổi thì cứ làm thôi, hỏi cậu nghĩ khi yêu đương thì muốn làm gì?

Cậu đáp, ở chung thấy hợp.

Tư Bình Đào rất muốn nói không phải tất cả chuyện yêu đương đều trịnh trọng như mày nghĩ đâu, nhưng cậu ta lại chẳng muốn can thiệp vào chuyện tình cảm của Tiêu Ngôn, cho nên cậu ta hỏi, mày thích Trác Nghị không? Nhất kiến chung tình à?

Cậu lắc đầu, nói, khi nào tán được giai rồi cậu sẽ trả lời sau.

Trong chuyện tình cảm cậu ngây thơ như trang giấy trắng, suy nghĩ rất đơn giản, cảm thấy có cảm tình là gốc rễ, làm gì có yêu từ cái nhìn đầu tiên các thứ.

Đúng lúc này chuông cửa leng keng leng keng, báo hiệu có khách đến.

Tiêu Ngôn thu hồi mấy suy nghĩ linh tinh trong đầu, ngẩng mặt lên, nhìn thấy một đôi mắt đen như mực.

Là Thương Minh.

Anh mặc quần áo thường ngày, so với lễ phục tối qua thì kém xa, mặt mày đầy ý cười, lại thiếu vẻ xa cách vạn dặm, là Thương tiên sinh cậu quen.

Nhưng trực giác cậu đang mách bảo, Thương Minh tối qua mới là dáng vẻ bình thường của anh.

Thương Minh không có thẻ hội viên ở đây, thế nên cậu cũng không biết họ tên Thương Minh, chỉ nghĩ Thương Minh là khách hàng ít khi ghé, vậy mà từ khi cậu bắt đầu làm ở đây, Thương Minh gần như ngày nào cũng đến, đều như vắt tranh. Thường xuyên gặp mặt, hai người họ dần dần thân thiết hơn.

Sau này Thương Minh chủ động nói cho cậu biết anh họ Thương, cho nên Tiêu Ngôn cũng sửa miệng gọi anh Thương tiên sinh, dù vậy, cậu cũng không ngờ được Thương tiên sinh chính là Thương Minh của Thương gia.

Cậu coi Thương tiên sinh là bạn, giờ Thương tiên sinh là biến thành Thương Minh, còn có thể làm besto friendo nữa không nhỉ?

Dù cho mặt Tiêu Ngôn vẫn lạnh nhạt như thường, nhưng vừa nhìn ánh mắt kia còn đang phân tâm, Thương Minh biết Tiêu Ngôn lại đang thất thần, anh đi đến trước, nhéo nhéo mặt cậu: "Em đang nghĩ gì thế?"

Từ chuyện lần trước, người này lúc nào cũng thích động tay động chân với cậu. Tiêu Ngôn gạt đôi tay trên mặt ra, nhìn vào mắt Thương Minh, bên trong ấn chứa cảm xúc nồng nàn khiến cậu không khỏi run rẩy, cậu khó hiểu quay mặt đi: "Không có gì."

Thương Minh bắt lấy tay cậu, hỏi: "Giờ em có rảnh không? Anh muốn nói chuyện với em."

Nói chuyện gì?

Tiêu Ngôn nghĩ nghĩ, vừa đúng lúc thay ca, cậu chào mọi người trong quán rồi dắt Thương Minh vào phòng nghỉ.

Bình thường phòng nghỉ đều là phòng chung, nhưng Tiêu Ngôn đi cửa sau, nên cậu có riêng một phòng.

"Chuyện lần trước ấy, cảm ơn anh nhiều." Tiêu Ngôn nhớ lại chuyện lần trước còn chưa kịp cảm ơn đàng hoàng, bèn cướp lời Thương Minh nói trước.

Thương Minh đương nhiên biết chuyện lần trước là chuyện gì. Kỳ dịch cảm của Tiêu Ngôn tự nhiên bộc phát, anh vốn luôn nhìn chằm chằm Tiêu Ngôn, lập tức cảm thấy cậu có gì đó không đúng, bèn nhanh tay lẹ mắt đỡ người đang lung lay sắp đổ, dìu đến phòng nghỉ, lại tiêm thuốc ức chế, cuối cùng còn mua cho cậu một cái bánh ngọt vị chanh vỏ xanh để che giấu.

Cũng may có cớ che đậy, nếu không anh có mua cái gì cũng chẳng tặng được, Thương Minh nghĩ.

Trên hết, may ghê có kỳ dịch cảm, Thương Minh nhớ ngày đó Tiêu Ngôn nước mắt lưng tròng níu góc áo mình, cực kỳ hối hận không thừa cơ chụp vài cái ảnh lưu lại.

Tiêu Ngôn mà nghe được tiếng lòng của Thương Minh, cậu phản bác ngay, làm gì có nước mắt lưng tròng, cùng lắm là đỏ hốc mắt vì cảm xúc dâng trào do kỳ dịch cảm mà thôi.

"Anh muốn nói gì với em thế?" Một lúc sau vẫn không nghe thấy Thương Minh nói gì, Tiêu Ngôn nghi hoặc nghiêng đầu. Chắc không phải bàn chuyện làm ăn đâu nhỉ, cậu còn chả phải chủ tiệm.

Đúng là Thương Minh không đến bàn chuyện làm ăn: "Sức khỏe em thế nào? Tiệc tối hôm qua thấy sắc mặt em không tốt lắm."

Tiêu Ngôn không ngờ Thương Minh quan sát mình kỹ như vậy, cậu nghĩ bản thân giả vờ rất tốt, dù sao cả Tư Bình Đào cũng chẳng nhận ra. Cậu ậm ờ nói: "Cũng tốt."

Thương Minh cao hơn cậu một chút, lúc nhìn cậu. ánh mắt hơi cụp xuống, nghe vậy cũng không tỏ vẻ tin hay không tin. Khóe miệng anh cong cong tựa như đang nói, anh muốn cùng em qua kỳ dịch cảm.

Chưa kể hai người họ mới quen nhau được một tháng, không bàn đến thích hay không, hai người bọn họ đều là alpha, điều đó là không thể nào.

Tiêu Ngôn không muốn ganh đua với Thương Minh xem ai kiên nhẫn hơn, bèn hỏi: "Anh còn chuyện gì khác không đấy?"

Thương Minh như còn đương do dự, đắn đo nói: "Anh nghe nói hôm qua em add contact với Trác Nghị, em với cậu ta lúc đó còn nói gì nữa không?" Anh nhớ hôm qua nhìn mặt Tiêu Ngôn vui vẻ lắm, vẻ mặt ấy đến giờ cậu còn chưa từng thể hiện cho anh thấy. Ham muốn độc chiếm từ đáy lòng anh cuồn cuộn lên, kêu gào sôi sục, lại bị anh áp xuống.

Giọng điệu thay đổi, Tiêu Ngôn nhanh nhạy nhận thấy có gì đó kỳ lạ, xem ra đây mới là trọng tâm Thương Minh muốn nói với cậu hôm nay.

Cậu tỉ mỉ suy nghĩ về điều Thương Minh muốn nói, cậu sửng sốt, lẽ nào ông cụ Trác chưa mất hết hy vọng, vẫn muốn cùng Thương gia cầm một nhành hoa, nói cách khác, rất có thể Thương Minh là vị hôn phu tương lai của Trác gia, thế nên giọng điệu thanh niên này mới thay đổi một trăm tám mươi độ à? Ghen với Alpha tỏ vẻ thân cận với Trác Nghị đấy á?

Đúng là tình địch thì nên cạnh tranh công bằng, vì thế cậu thoải mái thừa nhận: "Em muốn theo đuổi cậu ấy."

Ý cười treo trên khóe miệng Thương Minh biến mất, ánh mắt anh lạnh lẽo, quả thực khiến cho người khác sợ hãi vô cùng, cho tới giờ cậu chưa từng thấy Thương Minh thất lễ như vậy.

Chỉ nghe Thương Minh lặp đi lặp lại từng chữ một: "Em phải theo đuổi cậu ta?"

Cái này đúng là suy nghĩ của cậu, cậu là một Alpha, ít nhiều mang tư tưởng nổi loạn, giờ phút này gặp Thương Minh như thế, cũng lạnh lùng đáp: "Đúng vậy."

Ham muốn chiếm hữu điên cuồng giờ hoàn toàn không kìm lại được.

Giây tiếp theo, cậu đã bị Thương Minh đè chặt xuống ghế, bóng của anh đổ xuống, trùm lên người cậu, quanh thân vấn vít mùi gỗ đàn hương, vô thanh vô thức quẫy nhiễu suy nghĩ của cậu, làm cậu không thể không thả pheromone ra chống cự.

(Chống cự là bụng bự đấy giai ơi:))))

Thương Minh nắm cằm cậu nâng lên, cậu bị anh ép ngửa đầu, đôi mắt sáng như ánh sao in hình bản mặt đẹp giai lai láng của Thương Minh. Mày kiếm mắt phượng, vốn vẻ ngoài anh rất lạnh lùng nghiêm nghị, nhưng bời vì Thương Minh thường xuyên cười cười, làm cho người ta vô thức không chú ý đến.

"Anh sẽ không buông tay đâu."

Một cái hôn tùy tiện rơi xuống, nhẹ nhàng, lạnh lẽo. Tiêu Ngôn không thể tin được trợn tròn mắt nhìn.

"Tiêu Tiêu."

Suy nghĩ của tác giả:

Tiêu Ngôn coi thằng cha ngày nào cũng đến mua bánh ngọt mà không chịu làm thẻ khách hàng thân thiết aka Thương Minh: đồ con ông cháu cha không biết tiết kiệm.

Thực ra mỗi ngày là thằng cha đội trưởng đội có hiếu với giai aka Thương Minh tan làm là lại chạy đến đón đầu Tiêu Ngôn.:)