Chào Anh, Đồng Chí Trung Tá!

Chương 40



Thật ra chuyện này không phải đột nhiên Cố Hoài Ninh nghĩ ra.

Lúc sáng anh lái xe vào bệnh viện thăm Chính uỷ Trương. Ông bị bệnh đã gần một năm nay, có lúc hồi phục được đôi chút, nhưng cũng chẳng được bao lâu sức khoẻ lại sa sút như cũ, đi lại không tiện, do vậy ông cùng gia đình viết báo cáo lên cấp trên, xin không quay về Quân khu B để công tác nữa mà muốn ở lại thành phố C dưỡng bệnh.

Cố Hoài Ninh cũng đã có một thời gian không vào thăm ông. Nay vừa nhìn thấy ông anh sửng sốt một lúc không thể tin vào mắt mình. Trước khi bị bệnh Chính uỷ Trương là người mập mạp nhất nhì trong Phòng Hoá đoàn, nhìn thấy ai ông cũng cười thật tươi trông như Phật Di Lặc. Nhưng bây giờ ông gầy trơ xương trơ cốt, xương gò má nhô hẳn ra. Cố Hoài Ninh gọi vợ ông là Lâm Nhiên ra ngoài hỏi riêng mới biết, ông bị nhiễm trùng đường tiểu, cứ vài ngày lại phải thẩm tách ( lọc máu ) một lần.

Cố Hoài Ninh bàng hoàng, giấy điều lệnh trong tay bị anh siết chặt tới mức gần như nát một góc giấy, cảm thấy khó có thể tin được chuyện này. "Bệnh tình của chú ấy như thế đơn vị có biết không hả cô?"

"Ông ấy không cho tôi nói, có mỗi Cố Chính uỷ ở Tổng Quân khu xuống thăm mấy lần nên biết, còn lại những người khác không ai biết gì cả." Giọng bà bình tĩnh, còn an ủi anh "Cố đoàn trưởng, lát nữa lúc gặp ông ấy cậu đừng nhắc chuyện tới chuyện này, mấy hôm nay ông ấy vẫn còn lải nhải, nói mình không sống được bao lâu nữa, cũng giống như cái giường bệnh phía đối diện kia." Lâm Nhiên nói đến đây thì kìm nén không được mà khóc.

Tầm mắt Cố Hoài Ninh nhìn về chiếc giường đối diện, từ lúc bà ngoại cô mất đi đến giờ, anh đã yêu cầu với bệnh viện đừng cho người nào vào nằm ở đó nữa. Thứ nhất là vì tiện cho việc dưỡng bệnh của Chính uỷ Trương, hai nữa vì nơi đó bà ngoại cô từng nằm, những điều có liên quan tới cô anh muốn giữ gìn cẩn thận.

Sau khi kết hôn với Lương Hoà anh có đến đây một lần, dặn bệnh viện sửa sang căn phòng này lại một chút, tiện cho việc Lâm Nhiên chăm sóc Chính uỷ Trương được dễ dàng hơn, nhưng vẫn giữ lại chiếc giường đối diện đó. Lúc đó anh suy nghĩ rối rắm phức tạp, mãi anh vẫn không quên được dáng vẻ thẫn thờ khi bà ngoại mất của cô. Tuy rằng anh chưa lần nào nói cho cô biết điều này, anh sợ sẽ gợi lên quá khứ đau buồn của Lương Hoà.

Ánh mắt Cố Hoài Ninh loé lên, hình như Chính uỷ Trương vừa hơi cựa mình. Anh nói khẽ với Lâm Nhiên "Vào thôi cô, chú ấy tỉnh rồi. Cô yên tâm, cháu biết phải làm gì mà."

Ông Trương thấy anh thì rất vui vẻ, biết chuyện Hoài Ninh đã kết hôn thì rất muốn được gặp vợ anh, nhưng nghĩ lại gặp ở bệnh viện thì không được tiện lắm đành thôi. Cố Hoài Ninh nghe vậy thì mỉm cười không nói, kéo chăn đắp lại cẩn thận cho ông. Ngồi được một lát ông liền đuổi vợ đi ra ngoài, Lâm Nhiên không muốn một chút nào nhưng cũng đành đi ra.

Cố Hoài Ninh cười, "Nói chuyện gì mà lại kiêng dè cô ấy vậy chu?"

Sắc mặt Chính uỷ Trương tái nhợt, cười yếu ớt, "Từ hồi tôi bị bệnh nằm viện đến bây giờ, người đơn vị đến thăm tôi trừ cậu ra chỉ còn có Chính uỷ Cố. Cậu đừng có giấu, tôi đã biết quan hệ của hai người từ lâu rồi."

Anh vẫn tiếp tục cười, ra hiệu cho ông nói tiếp.

"Sức khoẻ của tôi tôi là người biết rõ nhất, Cố chính uỷ cũng biết chuyện này. Cấp trên đã hết sức tạo điều kiện cho tôi chữa trị bệnh, cũng đã lo chu đáo cho mẹ con bà ấy, đơn vị cũng đã cấp cho hai mẹ con một nhà ở, còn hứa sẽ nuôi con gái tôi cho tới năm nó mười tám tuổi, thế thôi tôi cũng yên tâm rồi."

Cố Hoài Ninh nhíu mày "Chú Trương, đừng nói gở như vậy."

Ông khoát tay, nụ cười lại nở trên môi, "Tôi còn chưa nói đến cậu, sau này hai mẹ con bà ấy đến Kinh Sơn, còn phải nhờ cậu quan tâm chiếu cố, tốt nhất là đưa cả vợ cậu cùng đến đó luôn, đỡ phải để cô ấy ở đây cô độc một mình. Đàn ông chúng ta tham gia quân ngũ, quanh năm suốt tháng không ở nhà, cảm thấy có lỗi nhất là với họ, những người luôn chờ đợi chúng ta."

Mùa đông đã bắt đầu từ lâu, bên ngoài cửa sổ phòng bệnh một nhành hoa mai vừa nở, bông hoa mai với sáu cánh màu hồng nhạt xinh đẹp lạ thường. Anh lặng nhìn một lát, sau đó nhẹ trả lời đồng ý với ông.

o-------------------o

Cố Hoài Ninh dứt khỏi dòng suy nghĩ, dời mắt nhìn sang Lương Hoà. Mắt cô vẫn còn ướt, trên má còn vương vài giọt lệ, sững sờ đứng ngẩn ra trước mặt anh. Thở một hơi thật dài, anh nói: “Không muốn từ chức thì thôi, anh không ép buộc em làm điều em không muốn."

Nói xong anh xoay người cầm ly đi rửa, Lương Hoà vội vàng túm lấy áo anh kéo lại. Đôi mắt cô kích động, vừa khóc xong còn nguyên một vẻ long lanh.

"Không phải là em không muốn nghỉ việc." Giọng khan khan, Lương Hoà hít hít mũi, nhìn anh "Mà là mẹ sẽ không đồng ý như vậy đâu."

Anh nói thật chậm: “Anh sẽ nói với mẹ, em không cần phải lo."

Nếu đơn giản như anh nói thì tốt quá rồi. Lương Hoà ủ rũ cúi đầu, giọng uể oải, "Mẹ luôn muốn anh về lại đây, bây giờ làm sao có thể đồng ý như vậy được." Lương Hoà ngẩng đầu lên nhìn theo bàn tay anh đang lau mấy cái ly, hỏi nhẹ: “Anh quay về đây được không?"

Động tác của anh hơi dừng lại một chút nhưng vẫn không quay đầu, hỏi, "Đây là ý của mẹ phải không?"

"Đúng vậy!"

Anh xếp ly vào giá nghe "cách cách", Cố Hoài Ninh quay lại, hai tay nắm lấy bả vai cô, hỏi "Em đồng ý với mẹ những chuyện gì rồi?"

Lương Hoà bị đôi mắt anh nhìn chăm chú làm cho sợ hãi, suy nghĩ loạn cả lên, nói lắp bắp "Em.. em có cái gì để đồng ý với mẹ chứ?"

Anh cười nhạo, vạch trần "Đừng nói dối!"

Bị anh không nể mặt nói thẳng như vậy Lương Hoà lập tức cúi đầu xuống, cằm lại bị anh dùng ngón tay nâng lên, bị bắt đối diện với anh, Lương Hoà hoảng lên đảo mắt trốn tránh.

"Mẹ muốn anh về rất nhiều lần rồi nhưng không được, không ngờ lần này lại dùng em để ép buộc anh, nói đi, mẹ đã nói với em những gì?" Giọng noi tuy cứng rắn nhưng vẻ mặt anh lại rất dịu dàng.

Cô xong rồi, bị cả hai mẹ con anh chèn ép, chẳng nhẽ không thoát được ai hay sao?

Lương Hoà ấp úng trả lời: “Mẹ không nói cái gì cả."

"Vẫn muốn giấu anh có phải không?"

Lương Hoà không quen nói dối, nếu có nói sẽ dễ dàng bị người ta phát hiện ra, nếu bị phát hiện ra lại rất thành khẩn nhận lỗi, hoặc là cô sẽ không dám nói gì. Chỉ có điều bây giờ cô không muốn cho anh biết. Giữa hai người vốn đã chênh lệch nhau nhiều lắm rồi, nếu chuyện này lộ ra,cô lại càng không xứng với anh nữa. Ngẫm nghĩ một lát, Lương Hoà quyết định, cười gượng gạo nói "Em nói ra nhưng anh đừng kể lại với mẹ, nhé?"

Anh lườm cô một cái làm Lương Hoà rụt đầu sợ hãi, "Mẹ nói là..nói là em nên nhanh chóng sinh cháu nội cho mẹ, còn nói, ba mẹ già rồi cần phải có con cháu ở gần để bầu bạn, cho nên... làm sao mẹ có thể đồng ý chuyện em đi theo anh được."

Nói xong cô xấu hổ cười cười, nhưng anh lại tỏ vẻ không tin, nhìn mặt cô chăm chú. Lương Hoà kéo ống tay áo anh giật nhẹ, hỏi "Sao vậy? Anh không tin hả?"

Cố Hoài Ninh nhếch môi cười khẽ, nắm cổ tay cô: “Sao có thể không tin chứ? Nhưng mà có điều, ngay kia anh đã phải đi rồi, nếu em muốn sinh cháu nội cho mẹ thì có phải là bây giờ nên cố gắng một chút không?"

Lương Hoà kinh ngạc mở tròn mắt nhìn anh, chưa kịp nói gì đã bị anh túm tay kéo vào trong phòng ngủ.

"Hoài Ninh! Cố Hoài Ninh.. anh.. anh định làm gì?"

Anh không trả lời, dùng gót chân đạp cửa phòng đóng lại, tay thì bận rộn cởi quần áo của cô. Lương Hoà chưa từng thấy anh không kìm chế được như vậy, bây giờ nhìn thấy thì bị doạ sợ chết khiếp, cứ túm chặt lấy vai anh không bỏ ra. Anh rất mạnh, cô căn bản không phải đối thủ của anh, không phản kháng được. Quần áo cũng không mặc nhiều, anh vung tay mấy cái đã cởi đi mất quá nửa.

"Cố Hoài Ninh!" Cô hét lên, ghé vào trên vai anh cắn một cái thật mạnh, nước mắt rơi như mưa trên khuôn mặt, thấm ướt vào trên vai áo anh, chỉ phút chốc anh liền cảm thấy lạnh lẽo.

Bàn tay anh cứng đờ dừng lại, buông lỏng cô ra, hơi thở anh dồn dập hỗn loạn. Nhìn cô, anh hạ giọng hỏi: “Em không muốn có đúng không? Đã nói dối còn muốn che giấu sự thật?"

Lương Hoà tựa đầu lên vai anh, không lên tiếng trả lời, nước mắt cô rơi thấm qua lớp vải áo, thấm vào da thịt anh. Anh nâng cằm cô lên, nghiêng đầu xuống nhìn, khẽ dỗ dành:“Lương Hoà, có chuyện gì mà không thể nói cho anh biết vậy?"

Câu nói của anh khiến cô giật mình rũ mắt xuống không dám nhìn thẳng anh: “Nếu anh biết thì sẽ chán ghét em cho mà xem."

Vẻ mặt Cố Hoài Ninh sửng sốt, rồi nói thật chậm, như dỗ cô: “Kể cả như vậy anh cũng muốn được biết."

Lương Hoà ngẩng đầu lên nhìn vào ánh mắt của anh. Đôi mắt rất đẹp, đầy vẻ nam tính, sâu thăm thẳm, phía đuôi mắt hơi cao luôn luôn khiến người khác nhìn vào là không tự chủ được, như cô vậy, bị mê hoặc mà tới gần. Ngay từ lúc đầu tiên nhìn thấy anh, cho tới bây giờ vẫn không thể tự thoát ra được. Cô khẽ nói "Ba em là tội phạm tham nhũng."

"Tham nhũng?" Anh nhíu mày hỏi lại.

"Tuy ông ấy mất đã ba năm rồi. Ba với mẹ sống với nhau vốn không được hoàn thuận, nhưng ba lại rất yêu thương em, lúc nào đi làm về cũng phải ôm em trước rồi mới làm việc khác, em không thể tưởng tượng được ba sẽ là một người như vậy."

"Nhưng dù sao ba cũng đã qua đời rồi, bây giờ còn nhắc tới mấy chuyện này làm gì?"

"Đó là mẹ anh nói em mới biết, kể cả lệnh truy nã mẹ đều đưa cho em xem, đó đều là những chứng cớ xác thực." Nói xong Lương Hoà ngẩng đầu nhìn anh, "Có phải anh thấy mình như bị lừa phải không?"

Anh đang nhíu mày phân tích phấn đề, đột nhiên bị cô hỏi một câu như vậy thì dở khóc dở cười hỏi: “Tại sao lại phải như thế?"

Cô ủ rũ: “Đó là sự thật mà, anh vốn nghĩ hoàn cảnh gia đình em trong sạch, không có họ hàng nào phiền toái cho nên mới kết hôn với em, bây giờ đột nhiên lại phát hiện ra chuyện này, ngay cả em còn không thể tin được, huống gì là anh."

Anh có bao giờ suy nghĩ giống như cô nói đâu nhỉ? Cố Hoài Ninh nghĩ một chút rồi nói: “Mẹ đem chuyện này ra để ép buộc em phải không?". Thật buồn cười. "Nhưng mấu chốt của vấn đề này không phải là anh nghĩ như thế nào, mà là em có để ý hay không."

Anh nói điều này là hoàn toàn đúng.

"Lương Hoà, ba đã qua đời rồi, không nên phán thêm một lần tội danh nữa cho người đã khuất. Cứ hãy nhớ tới một người ba tốt như vậy thôi, đừng tự làm khổ chính bản thân mình." Dừng một lát, anh nói tiếp: “Cũng không cần đem chuyện này làm khổ người khác."

Mọi chuyện có thể đơn giản nhẹ nhàng như lời anh nói được sao? Cô rối rắm do dự trăm ngàn lần, băn khoăn buồn rầu mấy chục bận vì chuyện này, tại sao vào tay anh lại trở thành đơn giản như vậy? Anh chỉ nói hai ba câu liền có thể an ủi được cô một cách dễ dàng. Lương Hoà ấp úng nói: “Em lại nghĩ là anh sẽ để ý."

Cố Hoài Ninh cười nhẹ, nâng mặt cô lên nhìn thẳng vào mình nói khẽ: “Anh không thích quan tâm tới những việc vặt vãnh ở xung quanh, thời gian của anh có hạn, anh muốn dùng khoảng thời gian ít ỏi đó cùng em tạo dựng một cuộc sống tốt đẹp hơn, chứ không phải dùng cuộc đời của anh để đi tìm một người tốt hơn khác. Cho nên anh không muốn ép buộc chính mình, cũng không ép buộc em. Em hiểu không?"

Cuộc sống tốt đẹp hơn. Cô bị cụm từ hoàn mỹ này mê hoặc, ngốc nghếch gật đầu.

"Vậy, em có nguyện ý đi theo anh không?"

Cô cười, tươi như một hoá hoa lê trắng ngần, "Em theo anh!"