Cháo Ngọt

Chương 29: Tạm biệt có nghĩa là hẹn gặp lại lần



Đường Cơ nhìn quang cảnh xung quanh.

Không có đi nhầm, đây là Lâm gia.

Chả nhẽ ông lại hoa mắt hay sao?

Rõ ràng mấy phút trước ông thấy con dâu tương lai vẫn đang trò chuyện trên Wechat với con trai mình mà.

Hôm nay là mừng thọ lần thứ 80 của chú Đường Cơ, hai người bọn họ đang chuẩn bị qua đây ăn một bữa cơm.

Quà tặng đã sớm chuẩn bị tốt rồi, Đường Cơ mua thêm chút trái cây, hai người đi ô tô đến Lâm gia.

Hai cha con ngồi phía sau xe, Đường Tinh Chu không ngừng nhìn chằm chằm vào điện thoại.

Đường Cơ hỏi: "Đang đợi tin nhắn ai vậy?"

Đường Tinh Chu mặt không đổi sắc mà phủ nhận, "Không có."

Đường Cơ thậm chí không cần đoán cũng biết anh đây là khẩu thị tâm phi*, nhưng ông không có vạch trần.

(*là câu thành ngữ mang ý nghĩa là miệng nói một đằng nhưng trong lòng lại nghĩ một nẻo, miệng và tâm hoàn toàn trái ngược.)

Thời điểm Đan Ý trả lời tin nhắn của anh màn hình vừa vặn sáng lên, nhưng cô chỉ trả lời bằng một icon "OK", sau đó thì không viết gì nữa.

Đường Tinh Chu không tìm được chủ đề để nói tiếp, cứ viết rồi lại xóa, viết lại xóa.

Đường Cơ ngồi bên cạnh anh cũng cảm thấy sốt ruột theo, liền giành lấy điện thoại, "Để ta."

Đường Tinh Chu đột nhiên không kịp phòng bị mà bị chính ba mình giành lấy di động.

"Ba, người làm gì vậy?"

Đường Cơ mở Wechat của con trai mình ra, muốn gửi một cái icon nhưng nhận ra thằng bé này không có lấy một cái icon nào.

"Con trai, ngươi thế nhưng còn lạc hậu hơn ta, đến một cái icon cũng không có sao?"

"Không đúng, ta nên hỏi con là, con có biết icon là cái gì không?"

Đường Tinh Chu: "...."

"Trả điện thoại lại cho con."

"Ba sẽ cho con một ít phụ gia tình yêu." Đường Cơ không nghe hắn, rất khéo léo nhấp vào cửa hàng Wechat, tải xuống cả bộ icon cho hắn.

Đường Tinh Chu xem một loạt thao tác thuần thục của ông, vội vàng cầm lấy điện thoại, nhưng tay lại không cẩn thận bấm vào icon "Hôn Hôn".

Anh nhìn vào khung chat, bên cạnh ảnh đại diện của mình có môi đỏ "Hôn Hôn" còn có cả hoa hồng nữa, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Đường Cơ cũng thấy được, nhanh chóng phủi sạch quan hệ, "Đây là con tự mình gửi đấy nhá."

Đường Tinh Chu dùng ngón tay chỉ vào icon, sau đó nhanh chóng ấn "Thu hồi tin nhắn".

..... Cũng không biết cô ấy có nhìn thấy nó không.

Đường Tinh Chu bên này còn ảo não, Đường Cơ ngồi bên cạnh anh nói không chút do dự, "Con trai à, nói chuyện với con thật sự quá mệt mỏi, đến một cái icon cũng không có."

"Đặc biệt là khi tán gái thì icon là thứ không thể thiếu, chỉ toàn là chữ không thì quá lạnh lùng a."

Đường Tinh Chu: "...."

Anh nhìn chằm chằm vào hộp trò chuyện trên Wechat, vuốt lên xuống những tin nhắn trước của anh và cô, tất cả tin nhắn anh gửi đều là những con chữ khô khăn còn cô thì sẽ ngẫu hứng phát một vài icon.

Lời của ba anh nói cũng không hẳn là không đúng.

Đường Tinh Chu nghĩ nghĩ, nhấn mở khung chat với Chu Mộ Tề, nhắn một câu: 【Gửi cho tôi một vài icon.

【Chu Mộ Tề không mộ cũng không tề】:......

【Chu Mộ Tề không mộ cũng không tề】: Làm sao để chứng minh được ngươi là Đường Tinh Chu?

【Z】:......

【Chu Mộ Tề không mộ cũng không tề】: Được rồi, tôi tin cậu.

Vì thế bên kia bắt đầu oanh tạc khung chat của anh, gửi đến một loạt các icon, loại nào cũng có.

Đường Tinh Chu lướt xuống, nhìn mấy cái mà đã thấy cay mắt, vì thế nhắn một câu: 【Thôi được rồi, không cần nữa.

【Chu Mộ Tề không mộ cũng không tề】: Lão tứ, sao tính khí cậu thất thường như con gái vậy.

Đường Tinh Chu không để ý đến hắn, quay trở lại khung chat với Đan Ý, và lưu lại những icon mà cô đã gửi trước đây.

Ừm, của cô ấy vẫn là đẹp nhất.

....

Sau khi hai người xuống xe liền có người của Lâm gia ra tiếp đón, dẫn họ đi vào bên trong.

Kết qua ngay khi bước vào cửa liền trông thấy Đan Ý.

Lâm Hạ tiến lên trước liền kêu, "Bác, anh họ."

"Ừ." Đường Cơ lên tiếng, phục hồi lại tinh thần, ánh mắt như cũ vẫn dừng ở trên người Đan Ý.

Chị dâu cả Lâm gia không biết họ quen nhau, mở miệng giới thiệu, "Đây là cháu gái của bằng hữu ba tôi, hôm nay cô ấy đi cùng ông bà ngoại tới chơi."

"Nói đến cũng khéo, cô ấy là đàn em của Hạ Hạ, cùng Tinh Chu giống nhau, đều là sinh viên Thanh đại."

Đường Cơ nga một tiếng, kỹ thuật diễn xuất phi thường tự nhiên, "Có điểm ấn tượng, khó trách ta cảm thấy có chút quen, cô bé này có học ở lớp ta."

Ở đây chỉ có duy nhất chị dâu cả Lâm gia là không biết chuyện liền cảm thấy có chút ngoài ý muốn, "Có duyên quá nha."

Đường Cơ cười cười, nói ẩn ý, "Đúng vậy, có duyên quá."

Đan Ý chỉ có thể đứng đó cười gượng, ánh mặt né tránh nhìn xung quanh, không biết nên đặt ở đâu.

Đường Tinh Chu nhìn bộ dạng hơi mất tự nhiên của cô, ho khan một tiếng, nhìn ba một cái, ra hiệu để ông ấy có thể chuyển chủ đề lúc cần thiết.

Đường Cơ nhận được ám chỉ, ngay lập tức hiểu được ý anh.

Tiểu tử này, có con dâu mà quên cha đây.

Chị dâu cả Lâm gia dặn dò mọi người, "Đừng đứng đó nói chuyện nữa, mau vào trong thôi."

Đường Cơ: "A, được."

Đường Tinh Chu cũng đi vào theo, chẳng qua lúc đi ngang qua Đan Ý, anh nghiêng đầu nhìn cô một cái.

Anh còn hơi cong môi dưới, đôi mắt đen nhánh xinh đẹp kia ánh lên ý cười rõ ràng, con ngươi như vì sao sáng rực rỡ.

Đan Ý khó hiểu, ánh mắt nghi hoặc.

Anh ấy cười cái gì vậy ta?

Lâm Hạ ở một bên theo dõi sự tương tác vi diệu giữa hai người, cảm giác cô đã ngửi thấy mùi chua của tình yêu đây rồi.

/

Thời điểm ăn cơm tối, trong và ngoài nhà được bày sẵn một vài bàn, Đan Ý liền đi theo ông bà ngoại mình, xem bọn họ ngồi đâu thì cô sẽ ngồi ở đó.

Lâm Hạ đến tiếp đón và sắp xếp cho họ vào một bàn bên trong.

"Ông bà Đan, hai người ngồi ở đây đi ạ."

Bà cụ Đan: "Cảm ơn cháu Hạ Hạ."

"Không phải khách khí ạ." Lâm Hạ lộ ra nụ cười tiêu chuẩn.

Sau đó cô xoay người, giơ tay vẫy về hướng khác, "Anh Tinh Chu, ở đây còn một chỗ trống."

Không hiểu sao Đan Ý nhớ lại câu Lâm Hạ nói lúc chiều "Biết đâu hai người còn có thể ngồi cùng bàn ăn cơm với nhau ấy chứ".

Cô ấy gọi lớn một tiếng, còn có chút rõ ràng hơn.

Đường Tinh Chu nghe thấy có người gọi tên mình liền quay đầu qua, nhìn đến chỗ Lâm Hạ phía sau còn có hình bóng quen thuộc, vì thế nâng chân bước qua đó.

Anh trực tiếp ngồi xuống vị trí không có ai bên cạnh Đan Ý, ngẩng đầu đối với Lâm Hạ nói một câu: "Cảm ơn."

Một câu mà hai nghĩa.

Lâm Hạ nghe hiểu, hướng tới anh nháy mắt, hơi hơi mỉm cười, "Không khách khí."

Đồ ăn thực mau được mang ra, mọi người bắt đầu động đũa.

Đan Ý ngồi ngay ngắn, cúi đầu xới cơm trong bát của mình, bàn xoay trên bàn vừa hay dừng lại, món sườn xào chua ngọt mà cô thích đã ở ngay trước mặt nên cô nhanh chóng đưa tay ra lấy.

Chờ cô lấy xong, Đường Tinh Chu bên cạnh liền buông lỏng tay, bàn xoay đã bị những người khác xoay sang món khác.

Vừa rồi lúc anh làm bàn xoay dừng lại nhưng anh lại không lấy bất kỳ đồ ăn gì.

Tuy nhiên Đan Ý cúi đầu bận rộn ăn cơm nên không phát hiện ra điều này.

......

Sau bữa tối, mọi người chúc thọ ông cụ Lâm, lại hàn thuyên một lúc sau đó liền sôi nổi cáo từ.

Một nhà Đan Ý cũng chuẩn bị rời đi, cô đỡ bà ngoại mình ra bên ngoài.

Đường Tinh Chu cùng Đường Cơ cũng chuẩn bị trở về, vừa vặn đi theo phía sau bọn họ.

Lâm Hạ là chủ nhà nên cũng tiễn họ ra bên ngoài.

Hai nhà đi ra ngoài đón taxi, hai người Đường Tinh Chu bắt được một xe trước, Đường Cơ dùng ánh mắt ra hiệu với anh, "Để hai vị lão nhân gia ngồi trước."

Đường Tinh Chu đã hiểu, đi đến chỗ ông bà Đan bên kia, hơi khom lưng chỉ chỉ chiếc taxi đang dừng ở đó, "Hai người lên xe kia trước đi ạ."

Bà cụ Đan trong nháy mắt liền hiểu, vội xua tay, "Không cần đâu, không cần đâu....."

Lâm Hạ kịp thời giúp đỡ: "Bà nội Đan đừng khách khí, anh họ cháu với Đan Ý cũng là bạn học. Hai người họ đều quen biết nhau, không cần phải khách khí vậy đâu ạ."

Bà cụ Đan: "Phải không? Thì ra là bạn học của Ý Ý à."

Thời điểm nói những lời này, ánh mắt bà nhìn về phía nam sinh kia.

Không nhìn thì không biết, cậu nam sinh này lớn lên cũng khá đẹp mắt.

Dáng người cao dài, khuôn mặt cân đối, đôi lông mày đẹp tựa tranh vẽ, là kiểu đẹp từ trong trứng.

Ngay cả đôi mắt cũng tinh khiết, sạch sẽ.

Đường Tinh Chu khẽ gật đầu sau khi nghe được câu hỏi của bà.

Đan Ý cũng gật đầu theo.

Động tác gật đầu của hai người đồng điệu đến không ngờ, hình ảnh cực kỳ đẹp mắt.

"Vậy chúng ta liền lên xe trước, cảm ơn cháu." Bà cụ Đan cũng không thoái thác nữa.

Chủ yếu là do ông cụ Đan chân không tốt, không thể đứng lâu.

Đường Tinh Chu: "Không cần khách khí."

Đan Ý đỡ bà ngoại đến xe taxi bên kia, thời điểm bà khom lưng cúi đầu vào trong xe, Đường Tinh Chu đặt tay mình thành xe, phòng ngừa bà đụng đầu vào nó.

Thời điểm ông cụ Đan ngồi vào ghế sau, anh cũng lặp lại động tác y hệt vậy.

Chờ đến khi hai ông bà lên xe xong, anh đi về phía trước một hai bước, sau đó mở cửa ghế phụ ra.

Khi Đan Ý khom lưng ngồi vào không đủ thấp, đầu không may đụng phải thành xe, nhưng lại truyền tới cảm giác mềm mại.

Đường Tinh Chu thuận thế đè đè đầu cô xuống một chút, "Chú ý đầu."

Sau khi cô ngồi vào, anh lại cẩn thận dặn dò, "Thắt dây an toàn."

Đan Ý nghe lời mà cúi đầu thắt dây an toàn, lại nghe được anh nói một câu: "Về đến nhà nhớ nhắn tin cho tôi."

Cô theo bản năng mà đáp: "Được."

Đường Tinh Chu nhìn về phía tài xế bên cạnh cô, dặn dò: "Buổi tối đi lại khó khăn, trên xe còn có người già, làm phiền anh lái chậm một chút."

Tài xế: "Được rồi."

Sau khi nói xong anh quay đầu lại nhìn Đan Ý một cái, sờ sờ đầu cô một cách tự nhiên, sau đó mới đứng thẳng người đóng cửa xe lại.

Đan Ý nâng tay lên sờ soạng chỗ anh vừa chạm qua một chút, cúi đầu cong môi cười.

Hành động nhỏ giữa hai người đã bị bà cụ Đan ngồi ghế sau thấy được.

Bà đã nhận ra được một chút gì đó, không khỏi nhìn nam sinh ngoài xe vài lần.

Sau đó càng xem càng vừa lòng, xác thực lớn lên rất đẹp mắt.

Lâm Hạ vẫy tay chào tạm biệt trước xe: "Ý Ý, tạm biệt."

Đan Ý ý cười nơi khóe miệng còn chưa kịp thu hồi, vươn tay ra ngoài cửa sổ, vẫy vẫy, "Học tỷ, tạm biệt."

Ánh mắt cô dừng ở trên người nam sinh bên cạnh, ngữ khí mềm mại, "Tạm biệt."

Ánh trăng trắng sáng rọi vào khuôn mặt tươi cười của cô gái, làn da trắng nõn và đôi môi đỏ mọng.

Đôi mắt xinh đẹp của cô hơi hơi nheo lại, mông lung lại mờ mịt, tươi tắn sinh động, giống như một tiểu hồ ly mê hoặc lòng người.

Thiếu niên đứng cùng cô dưới ánh trăng, hắn nhướng mày, đẹp đẽ như ánh trăng sáng dịu dàng phía chân trời.

Ngay cả gió xung quanh cô cũng nhẹ nhàng, thổi giọng nói của chàng trai vào tai cô.

Đường Tinh Chu cũng đáp lại một câu, "Tạm biệt."

Tạm biệt có nghĩa là hẹn gặp lại lần sau.

Tác giả có lời muốn nói:

Đan Ý: Giống như bị bà em phát hiện mất rồi QAQ.

Đường Tinh Chu: Lão bà ngốc.