Chấp Lao (Cầm Tù)

Chương 2: Ở chung



_________

" Reng Reng Reng ----- "

Chuông tan học đúng giờ vang lên, đánh thức Diệp Tranh khỏi cơn ngủ gật trên bàn.

Học sinh xung quanh liền chuyển hết tâm trí ra ngoài, nhưng giáo viên trên bục giảng vẫn không chịu thua, nặng nề vỗ vào bảng đen, "Cứ yên lặng! Ngồi đây nghe giảng thêm hai phút nữa mới được đi!"

Cô giáo giận dữ quát, xoay người viết viết vẽ vẽ trên bảng đen, vẫn không quên giáo dục các học sinh trong lớp, "Các cô các cậu bây giờ đang học năm hai cấp ba, là giai đoạn chuyển tiếp quan trọng! Làm sao có thể thi vào đại học nếu ngươi không chịu nghe hiểu!"

Diệp Chính vừa bước ra khỏi lối đi, bất giác phải thu lại, ngồi tại chỗ không kiên nhẫn liền chửi thầm trong miệng.

“Mụ phù thủy hung tợn …”

Lục Vũ vẫn luôn ngồi thẳng tại chỗ, nghe xong liền không nhịn được cười: “ Tiểu Tranh, nói như vậy là không lễ phép.”

Diệp Tranh trợn tròn mắt khinh bỉ mà cố nghe xong, liền quay sang nhìn Lục Vũ với đôi mắt sáng ngời, “Lục Vũ, tối nay đưa tôi đến nhà cậu đi!” Cậu đã lâu không được ăn đồ Lục Vũ nấu, nghĩ lại mới thấy có điểm thèm thuồng.

Lục Vũ còn cầu mà không được, sao có thể để mất cơ hội này nhưng y vẫn phải thể hiện sự rụt rè của mình, hỏi lại một câu: “Cô chú lại đi công tác rồi à?”

Diệp Tranh nặng nề gật đầu, đi công tác liền đi công tác đi. Dù sao mẹ cũng nấu ăn không ngon bằng Lục Vũ với lại còn hay cấm cản cậu chơi game nữa!

Sau khi tan học, cả hai trở về nhà Lục Vũ trong tâm trạng vui vẻ.

Vì bận công việc nên mỗi tháng bố mẹ Lục Vũ chỉ về nhà vài ngày, họ thường để Lục Vũ tự túc một mình.

Diệp Tranh ngoài mặt nói sẽ thường xuyên tới bồi y, nhưng thật ra là lại thường xuyên đến ăn vạ đòi y nấu cơm hầu hạ mình. Bất quá, bộ dáng Lục Vũ thoạt nhìn lại rất hài lòng.

Vừa cởi giày ở cửa, Diệp Tranh liền phát hiện trên bàn có hai hộp trò chơi, liền lộp cộp đá giày sang một bên chạy lại.

“ Cậu mua lúc nào vậy?” Diệp Tranh trừng mắt nhìn Lục Vũ trong mắt chứa đầy ghen tị, cậu rất thích nó, nhưng giá thành lại quá chát, số lượng còn rất hiếm. Khả năng mua được nó là rất thấp, cậu đã tìm rất lâu mà chưa thấy được, thế mà y lại có được.

“Chà, tớ nghĩ cậu có thể sẽ thích nó!” Lục Vũ híp mắt cười cười, cũng cởi giày, đem nhặt đôi giày ném trên sàn lên lại, sắp xếp chỉnh tề.

“ Muốn ăn gì không?” Lục Vũ xoa xoa tóc của Diệp Tranh đang nằm trên sô pha, mặc cho đối phương đang đắm chìm trong trò chơi.

“Giết, giết... Fuck!” Diệp Tranh nhìn chằm chằm màn hình, hưng phấn bật dậy, toàn tâm trí đều triệt để nhập tâm vào trong đó.

Lục Vũ đi tới màn hình có chút khó chịu chặn ngang cậu, chỉ cần ánh mắt của Diệp Tranh luôn tập trung ở chỗ khác, y liền lập tức trở lên ghen ghét.

“ Tiểu Tranh, tôi hỏi cậu lần nữa, cậu muốn ăn gì?” Gương mặt y biểu cảm vẫn như thường, không hề có một ý xin lỗi vì đã chặn màn hình của cậu, thậm chí y căn bản còn không để ý đến Diệp Tranh đang vò đầu bức tai.

"Ăn... thịt lợn hấp và cá kho tiêu! Lục Vũ, cậu tránh ra đi!" Diệp Tranh gấp đến độ sắp tễ đến trước màn hình, Lục Vũ lúc này mới chậm rì rì đi tới phòng bếp.

“ Tiểu Tranh, lần sau tôi hỏi cậu phải trả lời luôn nha!” Y từ phòng bếp ló đầu ra bất mãn nói.

Diệp Tranh chẳng biết có nghe lọt lời của Lục Vũ không, gật đầu liên tục như gà mổ thóc.

Lục Vũ bất đắc dĩ thở dài, thụ hồi cái đầu đang thò ra lại.

Y mặc chiếc tạp dề vịt nhỏ màu vàng do Diệp Tranh chọn, rửa tay và bắt đầu chuẩn bị bữa tối cho hai người.

Mặc dù là Lục Vũ nấu cơm, nhưng phần lớn đồ ăn y nấu đều đi vào trong bụng Diệp Tranh hết.

“ Chống được. ” Diệp Tranh ghé vào sô pha ợ một hơi dài, mặc cho Lục Vũ xoa bụng, thoải mái rên hừ hừ.

“ Tôi đã nói không nên ăn nhiều như vậy!” Lục Vũ chút một chút một lại xoa xoa bụng cho cậu, một bộ dáng không hề nề hà.

“ Không phải là do cậu sao!” Diệp Tranh hợp tình hợp lý mà đáp lại một câu, nếu không ngon thì cậu sẽ không ăn nhiều như vậy, cho nên nói, tất cả lỗi đều là tại y.

Lục Vũ ngẫm một lát lại mở miệng, " Lần sau chắc phải nấu khó ăn hơn chút!

“Không được!” Diệp Tranh rống lên, cậu không muốn ăn đồ dở!

Lục Vũ cười cười, không tiếp tục nói nữa, dù sao cũng là lỗi của y, thật là một tiểu tổ tông khó hầu hạ, nhưng là y cam tâm phục vụ là được rồi.

Lục Vũ từ trong phòng lấy ra một cái chăn bông, đặt ở trên sô pha, Diệp Chính nghĩ rằng cho chính mình, Lục Vũ cất tiếng phản bác lại dòng suy nghĩ của cậu: "Đêm nay ngươi cậu ngủ phòng tôi đi!"

" Vậy còn cậu? " Diệp Tranh nhanh chóng hỏi, mà không cần hỏi cũng biết Lục Vũ chắc chắn sẽ ngủ trên sô pha. Đến ăn trực nhà người ta còn chiếm mất giường của người ta, xem ra, rất thô lỗ, phải không?

Vì vậy Diệp Tranh khó lòng mà ngượng ngùng một phen: “Thôi, cậu đừng ngủ trên sô pha.”

“Vậy cậu ngủ đi.” Lục Vũ vô tội chớp mắt, dừng lại động tác trải chăn bông trong tay.

Muốn cậu ngủ trên sofa? Ghế sô pha này hẹp như vậy rất dễ rơi ra, hẳn là không thoải mái khi ngủ, Diệp Tranh buồn bực, cậu vẫn thích chiếc giường lớn mềm mại trong phòng của Lục Vũ hơn.

Trong chốc lát, trong đầu cậu chợt lóe một tia sáng:

“ Hay là, chúng ta cùng nhau ngủ đi!”

Diệp Tranh không đành lòng để Lục Vũ chịu ủy khuất, nhưng lại càng rất luyến tiếc giường lớn, liền nghĩ ra biện pháp này sẽ tốt nhất cho cả hai bên.

Lục Vũ hít một hơi, hai mắt tối sầm lại, hai tay buông thõng hai bên khẽ nhúc nhích giật giật, tim lại bắt đầu đập loạn vì lời nói của cậu:

“ Cậu chắc chứ?”

“Đương nhiên, ngủ chung cùng đại lão ra đay còn có ý kiến gì nữa?” Chẳng lẽ lại ghét bỏ việc ngủ cùng cậu? Hừ hừ, y có tư cách gì để không thích.

Diệp Tranh tự nhiên kéo chăn bông trên ghế sô pha thành một quả bóng rồi nhét vào trong tay Lục Vũ. " Cứ vậy đi! Tối nay bổn đại gia sẽ cùng cậu ngủ! Bây giờ tôi đi tắm đây! Lấy đồ ngủ đi!"

Cậu nghênh ngang mà bước vào phòng tắm, hoàn toàn không coi đây là nhà của người khác chút nào.

Cùng Tiểu Tranh ngủ chung a....

Lục Vũ ôm chặt chăn bông trong tay, khóe miệng cong lên một độ cung vừa đầy quỷ dị vừa tràn đắc ý, nhìn chằm chằm bóng dáng mờ mịt trong phòng tắm, thiếu kiên nhẫn mà liếm liếm môi dưới.

Y xoay người quay vào phòng, gấp chăn bông tỉ mỉ cho vào tủ, lấy ra một bộ đồ ngủ màu xám.

Có muốn đi thẳng vào phòng tắm và đưa cho cậu bộ đồ ngủ của mình không? Lục Vũ cười nhẹ, dĩ nhiên là muốn rồi.....

_____________

Tác giả có điều muốn nói:

Được rồi... Ben Gong biết rằng bản cập nhật chậm với lương tâm cắn rứt. Bạn có thể đánh dấu chuyên mục được không? Nếu có bài viết mới các bạn vào xem nhé www