Chấp Lao (Cầm Tù)

Chương 4: Tò mò



___________

Diệp Tranh yên tâm tiếp quản phòng ngủ chính. Bất quá, cuối cùng vẫn là vì Lục Vũ đã cứu cậu nên cậu mới bỏ qua hành vi lẻn lên giường lúc nửa đêm của y.

Vốn dĩ Diệp Tranh chỉ cho y chiếm diện tích nhỏ trên giường, nhưng y lại càng được một tấc lại tiến một thước, còn dám đưa móng vuốt phóng lên người cậu.

Diệp Tranh kiên nhẫn đem hai tay đặt ở bụng và eo cậu xuống dưới, nhưng lại bị Lục Vũ hư hư thực thực ngủ kiên trì quấn lấy.

Cậu xụ mặt xuống, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nghĩ về cô em gái xinh đẹp và chìm vào giấc ngủ.

Nhưng cậu không phải là một bậc thầy ôn hòa khi ngủ, thời điểm sắp sáng liền bị đồng hồ báo thức ngày thường gọi đến nửa tỉnh.

Lục Vũ một giấc này ngủ đến thập phần thoải mái, bên cạnh có một chiếc gối hình người thương, cả đêm vùi vào cổ cậu, hấp thụ hết mùi thơm của sữa tắm trên người cậu.

Mãn nguyện trong lòng như muốn trào ra, thậm chí đến không khí hít thở cũng cũng nhiễm chút tư vị ngọt ngào khiến y choáng váng.

Cũng may, trong ngày nghỉ hôm nay, Lục Vũ có thể tham lam cảm nhận được loại ấm áp này một hồi, nhưng Diệp Tranh có lẽ là bị mặt trời mọc bắt được, cho nên trong giấc ngủ có chút không an ổn.

Diệp Tranh cảm thấy toàn thân yếu ớt, như bị vướng vào thứ gì đó, cổ đau đến mức không thể xoay người.

Cảm giác cơ thể không tự chủ được và giấc ngủ không sâu này khiến cậu cau mày khó chịu vặn vẹo người.

Đây là một sự dụ hoặc chết người đối với mỗi nam nhân trong buổi sáng, đặc biệt là những thanh thiếu niên mới lớn, tràn đầy năng lượng.

Lục Vũ bị cơn đau thắt của bụng dưới đánh thức ngay lập tức, nhẹ nhàng thở dài một hơi đẩy Diệp Chính đang chuẩn bị tỉnh lại.

Y bây giờ mới hối hận việc mình nửa đêm lẻn đến ngủ với Diệp Tranh, ngọt ngào như vậy thật sự rất khó chịu.

Diệp Tranh cũng đã tỉnh lại, bởi vì ngủ không nhiều, sáng dậy tinh thần uể oải nặng, hơn nữa giường của Lục Vũ rất thoải mái, cho dù là cau cũng hoàn toàn bị mắc kẹt trong mảnh mềm mại này ngủ không sâu giấc.

Diệp Tranh duỗi thẳng eo, ngã ở trên giường lăn lộn, hoàn toàn không để ý tới Lục Vũ vẫn đang trong cơn thống khổ.

" Tiểu Tranh, cậu nói xem! chúng ta có tính là lăn lộn, trên một chiếc giường như thế này không?"

Lục Vũ đột nhiên hỏi, nhưng trong mắt y thoạt nhìn không có bất kỳ một ý nghĩ nào khác, giống như một đứa trẻ đơn giản đang hỏi những câu hỏi tò mò.

Động tác lăn của Diệp Chính Đình lập đình chỉ, bị lời nói của y gần như nghẹn chết:

" Lăn..! Lăn cái đầu cậu đó!"

Hai tên con trai lăn lộn là cái tấm gì¿nếu lăn thì cũng phải lăn cùng mỹ nữ xinh đẹp!

" Cậu thì biết lăn cái gì a? Mau mang quần áo đi giặt đi!" Diệp Tranh thản nhiên ra lệnh, đang muốn tỏ vẻ uy nghiêm, nhưng lại bị Lục Vũ đột ngột tiến tới làm giật mình.

Vẻ mặt của y có chút thần bí, nhưng rồi lại giống như một thiếu niên ngây thơ:

"Vậy thì, Tiểu Tranh có hiểu không?"

Lục Vũ mỉm cười hỏi, tựa hờ như thể chỉ là thuận miệng. Hai năm nay, y mỗi ngày đều theo dõi Diệp Tranh, làm sao có thể không biết cậu có kinh nghiệm hay không, tuy nhiên từ trước đến nay y thích nghe từ miệng Tiểu Tranh nói cậu vẫn trong sạch, chỉ có thể là thuộc về. với y chờ y đến... ngắt lấy.

" Phi! Tránh ra."

Diệp Tranh tức giận đẩy y sang, nhưng bên tai cậu lại đỏ một mảng, loại vấn đề này cũng có thể hỏi nam nhân sao?

Chẳng lẽ thằng nhóc Lục Vũ này cố tình khoe khoang với cậu?

Cũng đúng, Lục Vũ đang được nhiều cô gái theo đuổi như vậy hẳn là đang khoe với cậu!

Diệp Chính ánh mắt kỳ quái mà nhìn y, Lục Vũ lập tức đoán được trong đầu cậu nghĩ cái gì, bất đắc dĩ mà cụp mắt xuống vô tội mà đối cậu cười... y thật sự không có đâu!

" Tiểu Tranh, tôi sẽ giặt quần áo cho cậu." Y ngoan ngoãn đứng dậy, bước vào phòng tắm, lại dò nửa đầu ra ngoài:

"Thật ra tôi không hiểu nên mới hỏi cậu một chút."

Sau đó Lục Vũ giả vờ ngượng ngùng nhanh chóng thu người trở lại phòng tắm, thu dọn quần áo mà Diệp Tranh đã ném lung tung khi tắm ngày hôm qua. Y không muốn đụng chạm vào người nào khác ngoài Diệp Tranh, đều rất bẩn thỉu, dưới một mảnh da thịt đều là ý nghĩ ghê tởm. Khác hẳn với Diệp Tranh một ánh dương ấm áp. Tuy có lúc dữ dằn nhưng thật ra trong lòng ngược lại rất ôn nhu...

Hai mắt y sầm lại, ngón tay cầm tấm vải gần người Diệp Tranh xoa lên tấm vải mỏng với dục vọng thầm kín.

Bộ phận kia của y thực khó chịu, lúc này lại càng thêm cứng và đau.

Không chút do dự nắm lấy vật nóng, tưởng tượng ra niềm vui sướng mà đôi bàn tay thon dài ấy mang lại cho mình.

Mọi dây thần kinh trong cơ thể trở lên căng chặt, từ đầu đến cuối đều mang theo khoái ý dày đặc.

Diệp Tranh chỉ cách y một cánh cửa, điều này càng làm cho Lục Vũ thêm hưng phấn, y gần như không kìm được mà phát ra tiếng rên thoải mái từ cổ họng.

Mảnh vải mỏng che đi, sờ vào hơi thô ráp giúp xúc cảm được rõ ràng hơn.

Thân hình, đôi chân thon dài, cặp môi đỏ mọng và chiếc mũi cao thẳng tự động hiện ra trong tâm trí y.

Lục Vũ hơi cong người và đột ngột run lên.

Thẳng khi đến dư vin gần như biến mất, y mới cùng với khuôn mặt ửng hồng mà rửa sạch dấu vết.

" A Vũ, cậu không sao chứ!"

Diệp Tranh gõ cửa phòng tắm, trong miệng còn ngậm chiếc bánh quẩy, cậu vừa đi ra ngoài ăn sáng, sau đó lại đem quần thu dọn vào.

Nghe được giọng nói của cậu, dục vọng vừa mới được giải quyết, không ngờ lại có dấu hiệu đứng lên.

"Không sao! Buổi sáng lên tắm rửa một lát thôi!" Lục Vũ bật vòi hoa sen, để nước lạnh làm ướt người, nhịp tim hừng hực của y dần chậm lại.

"Còn không mau nhanh lên, tôi ăn hết bữa sáng của cậu giờ!" Diệp Tranh nuốt thức ăn vào miệng, phất tay rời khỏi phòng.

Cậu nghiêng đầu cân nhắc, Lục Vũ chắc là có thói quen tắm buổi sáng, mỗi lần đến nhà Lục Vũ đều thấy y đang tắm, hẳn rất thích sạch sẽ.

Diệp Tranh nghĩ ngợi có chút chuyên chú, hướng đi liền ngược.

Khi đó cậu mới thấy sâu trong tầng lầu có một cái cầu thang đi lên hướng tới một căn phòng nhỏ giống như gác xép.

Sự tò mò của Diệp Tranh ngay lập tức bị khơi dậy, thời điểm tham quan nhà y, Lục Vũ chưa có đưa cậu đến căn phòng này.

Mà cho dù thường xuyên có đến đây, cậu cũng không có phát hiện nơi này, ẩn ẩn nấp nấp như vậy càng khiến người ta muốn tìm tòi đến cùng.

Không đợi Diệp Tranh đến gần, một đôi tay lạnh lẽo chợt bưng kín mắt cậu.

Thân thể lạnh lẽo phía sau cũng gắt gạo dán sát cậu, Diệp Chính lồng ngực rắn chắc đang áp lên lưng mình, điều này vừa vặn làm cho Diệp Tranh có chút chột dạ.

"Ăn xong bữa sáng chưa?" Lục Vũ mở miệng, hấp phun nhẹ lên tai làm cậu một thân nổi da gà. Chỉ là hơi thở này lại khiến Diệp Tranh nghĩ tới một con rắn đã phun ra tin tư và chuẩn bị liếm láp cổ cậu.

"Tôi ăn xong rồi!" Diệp Chính xoay người, dễ dàng mà bắt hạ cổ tay mảnh khảnh của y.

"Vậy cậu có thể tiếp tục ăn cùng tôi." Y cười cười, trên vai còn đang vắt lên một chiếc khăn trắng với mái tóc ướt một nửa.

Lục Vũ vươn tay ôm lấy vai cậu, trên người y dường như còn mang theo hương hơi nước rất sảng khoái, vậy trùm cậu lại.

Y thuận tay đem Diệp Tranh xoay người hướng nhà bếp đi đến: " Bên kia là gian phòng chứa đồ linh tinh, chứ chẳng có gì cả!"

Diệp Tranh hất tay của y ra, khí phách mà ôm lại lấy bờ vai y.

"Tôi chưa thấy, nên hơi tò mò."

" Ừm... bởi vì trong đó có chuột, cho nên..." Lục Vũ nhìn cậu có chút nghẹn khuất.

"Con chuột!" Diệp Tranh kéo y ra khỏi phòng khách mà không thèm nhìn lại.

"Mẹ kiếp! Nhà ngươi có chuột!" Diệp Tranh trợn to hai mắt, hồi nhỏ từng bị chuột cắn nên ám ảnh tới tận bây giờ cứ nhắc đến mặt lại biến sắc,

"Đừng lo, chỉ mỗi phòng đó là có chuột thôi... nơi khác thì chắc không có đâu!"

Lục Vũ bắt đầu biện giải một cách bối rối, lúc này mới làm sắc mặt của Diệp Tranh dịu lại đôi chút.

"Nguyên lai, cậu sẽ vì chuyện này mà không đến bồi ta nữa chứ?..." Lục Vũ sắc mặt tái nhợt, khóe mắt bắt đầu đỏ lên.

" Sẽ không! Tiểu tử thúi, nghĩ đông nghĩ tây!" Diệp Chính vỗ vỗ đầu y, rồi lại mạnh mẽ để trong ngực mà xoa xoa, cậu làm có thể vì chuyện cỏn con này mà để ý.

Cha mẹ Lục Vũ luôn đi công tác nơi xa, sống một mình trong một căn nhà lớn như vậy chắc hẳn là rất cô độc.

Diệp Tranh có thể đối xử hung hăng với người khác, nhưng đối với người của mình không thể không mềm mỏng được.

" Tôi vẫn sẽ luôn ở cạnh cậu, cứ mãi như vậy đi!" Diệp Tranh ôm y trong ngực, bọn họ là huynh đệ tốt cả đời. ( vợ chồng tốt nhen..:'))

" Tiểu Tranh..." Lục Vũ đem những gì định nói ra cất trở về, làm một bộ dáng cảm động như vậy chỉ để lấy lòng Diệp Tranh.

Tiểu Tranh, đừng nói lừa gạt tôi, nếu không, tôi thật sự sẽ hủy diệt em trước, vui vẻ mà đem em giấu đến một nơi chỉ có mình tôi biết.

Bằng cách đó, y có thể nhìn cậu cả ngày lẫn đêm, chạm vào cậu, hôn cậu, cuối cùng là không kiêng nể mà áp đảo cậu.

Chỉ nghĩ đến việc có thể có được cậu đã khiến tâm Lục Vũ trướng đến phát đau, y sợ ý niệm này sẽ gãy như chẻ tre, lao ra khỏi lồng tù.

Rốt cuộc, thứ y muốn là tất cả cơ thể, tâm trí và trái tim của cậu.... là tất cả những gì y chỉ muốn.

__________

Tác giả có chuyện muốn nói:

Đã lâu không cập nhật..