Chấp Lao (Cầm Tù)

Chương 8: Ước định



__________

Bầu không khí đang hừng hực bất giác nguội lạnh. Tưởng Hoa kinh ngạc nhìn Lục Vũ, hiển nhiên cô không ngờ lại có một người keo kiệt như vậy. " Cậu cứ ngồi tạm phía sau đi, nói chuyện với Tiểu Tranh xong tôi sẽ trả lại."

Cô đảo mắt quay sang bên cạnh Diệp Chính nói. “Ta nói, bạn học, ngươi thế chỗ của ta.”

Lục Vũ ngoài cười trong không cười cười nghiến răng nghiến lợi, cô ta dám gọi là Tiểu Tranh! Riêng chỉ mình y mới được xưng hô như vậy!

Con đàn bà vô liêm sỉ! Y ước gì mình có thể lao đến xé nát da thịt cô ra ngay lúc này.

“ Uy.. A Vũ, cậu tới rồi.” Diệp Tranh cười vẫy tay với y

Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười sán lạn của Diệp Tranh, cơn tức giận của Lục Vũ bớt đi một chút, y đáp lại bằng một nụ cười.

“ Các cậu đang àm gì vậy?” Lục Vũ bất lực liếc nhìn xung quanh, tựa hồ như người làm rơi sách vừa rồi không phải y, y thật sự cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ là lỡ tay làm rơi sách lên bàn mà thôi.

"Không có chuyện gì! Còn cậu đứng dậy trả lại chỗ cho y, tôi không muốn nhìn A Vũ phải đứng xem!" Diệp Tranh nháy mắt với Tưởng Hoa.

Vừa rồi Lục Vũ có vẻ hơi tức giận, cậu nhớ rằng Lục Vũ thường không thích người ta đụng vào đồ của mình. Diệp Tranh cũng không để ý, cậu nghĩ cô gái này chơi cùng khá tốt nên để cô ngồi vào vị trí của Lục Vũ mà nói chuyện phiếm.

"Không sao! Nếu cậu thích thì cứ để cậu ta ngồi đi, tôi sẽ ra ngoài đi dạo, hai người nói xong sẽ quay lại!" Sắc mặt Lục Vũ có chút tái nhợt, cúi đầu im lặng thu dọn đồ đạc vào.

Tưởng Hoa hài lòng gật đầu, xem ra quỷ hẹp hòi này vẫn là giận tức thời.

“ Tôi nói vậy, cậu nghe lọt à! ” Diệp Tranh tức giận trừng Tưởng Hoa, bộ dáng thực không biết xấu hổ sao? Nữ nhân ngu xuẩn này còn cười cái gì.

" Thiết! Tôi ần sau lại đến gặp cậu!" Tưởng Hoa tức giận đứng dậy, sau khi xác định Diệp Tranh không bốc hoả mà chỉ là nóng nảy như vậy, cô đứng trước cửa cười nhẹ, gửi cho cậu một nụ hôn gió.

Nguyên bản không khí dần dần nóng lên bởi vì cái hôn gió này, Phương Thịnh nhếch mép, khoác vai cậu:

" Như thế nào? đây không phải là loại hình Diệp ca thích à? Cần ngực có ngực, cần mông có mông! thật là rất giống một cái bánh nhồi thịt từ trên trời rơi xuống, đánh tới đó! "

" Tiểu Tranh không thích ăn bánh có nhân! Phải không?" Lục Vũ dùng khăn lau khử trùng lau đi lau lại cái ghế của mình, ngẩng đầu nhìn Diệp Tranh cười. Nghĩ đến nữ nhân kia vừa ngồi trên ghế này vừa nói chuyện cười đùa với Tiểu Tranh Trịnh không khỏi khiến y ghê tởm.

“Đúng vậy, tôi không thích ăn bánh có nhân!” Diệp Tranh cũng tự nhiên gật đầu. Hoàn toàn chuyển vấn đề này suy nghĩ.

Phương Thịnh:... Thực ra tôi không có ý tứ này.

Lục Vũ cau mày ngồi xuống sau khi lau ghế một lúc lâu. Diệp Tranh thầm phàn nàn về điều đó, Lục Vũ thật sự quá sạch sẽ. Y thường xuyên sẽ mang theo thứ gì đó như khăn lau khử trùng. Và mùi này tự nhiên xâm nhập vào khoang mũi của cậu, che giấu đi hương hoa thoang thoảng.

“Làm sao vậy?” Nhìn thấy Diệp Tranh đánh hơi giống chó, ngửi đi ngửi lại quanh người y, không kìm được tò mò hỏi.

"A? Không, có lẽ là tôi ngửi nhầm." Diệp Tranh sững sờ dừng động tác ngửi khắp nơi. Cậu vừa ngửi thấy một mùi hương trong không khí, dường như rất quen thuộc nhưng không thể nhớ ra, bất quá vì nó bị cuốn vào mùi của chiếc khăn lau khử trùng duy nhất, nên chẳng ngửi ra được gì cả.

Lục Vũ rũ mắt xuống, lặng lẽ đặt sách soạn lên bàn chờ vào lớp.

Nhưng Diệp Tranh lại không để ý như vậy mà đang chuyên tâm đến cái khác, đầu tiên là lời tỏ tình của Tưởng Hoa, chưa kể, cô gái này thực sự rất buồn cười, nhất là khi đấu võ mồm với cô. Điều không thể phủ nhận là trong lòng cậu đối với cô cũng nổi lên ít bọt sóng.

Lần sau nhất định sẽ gặp lại, khi đó cậu có thể nói gì để khiến cô sinh khí? Mắt Diệp Tranh dán chặt vào một điểm của bục giảng, ai có ánh mắt tinh tường cũng có thể nhận ra cậu đang xuất thần, khóe miệng không khỏi cong lên.

“Lão sư sẽ hỏi chuyện sau.” Lục Vũ không tiếng động ghé sát vào lỗ tai cậu nhẹ nhàng mà nhắc nhở.

Diệp Tranh bị những lời này làm cho tỉnh táo, theo phản xạ quay đầu lại, môi như có như không mà cọ vào môi Lục Vũ.

Cậu lúng túng muốn đẩy ra, nhưng Lục Vũ đã lùi lại trước, nhìn chằm chằm vào vị giáo viên vừa quay người lại, cùng bảng đen ghi chép.

Diệp Tranh cũng liếc thoáng lên, là giáo viên chủ nhiệm, và có lẽ giáo viên chủ nhiệm đã biết rõ tính khí của Diệp Tranh. Thời điểm đi học không quấy rối thì ngủ là chính, giáo viên luôn nhắm một mắt mở một mắt, miễn là cậu không làm ảnh hưởng đến học sinh tốt như Lục Vũ là được rồi.

Chủ nhiệm lớp hầu như không bao giờ gọi Diệp Tranh lên trả lời câu hỏi, nên cậu hay lơ là, lời nhắc nhở nhanh chóng của Lục Vũ lần này khiến cậu có chút không hiểu được, nhưng vẫn cho rằng đó là y tốt của đối phương, vì vậy cậu bắt đầu tập trung nghe giảng.

Cho dù khó đến đâu, Diệp Chính cũng ngây người nhìn đống công thức dày đặc trên bảng đen. Cậu tru miệng, nhìn mọi người đang chép bài chăm chú, nhưng Diệp Tranh không biết phải làm thế nào, chỉ có thể chống cằm chán nản nhìn Lục Vũ đang ghi.

Sổ tay của Lục Vũ rất dày, chữ viết rất ngay ngắn, ánh mắt y tập trung vào một điểm, khi viết đầu bút hơi dừng lại viết từng chữ từng chữ một, Diệp Tranh sẽ đọc lại từng cái từng cái một, và cậu đã cảm thấy được một cái gì đó bình tĩnh và thú vị.

Cách ghi chép của y không giống với cách ghi trên bảng đen, phần lớn đều là Lục Vũ tự hiểu nên rất ít khi đọc trên bảng, thuận buồm xuôi gió mà viết một cách êm tay, chờ đến khi viết xong chữ cuối cùng, Diệp Tranh vẫn ngây người nhìn chằm chằm vào vở y.

“ Tiểu Tranh, không biết ghi sao?” Lục Vũ quay đầu, vươn tay cầm lấy quyển sách chỗ bàn cậu cậu, như muốn giúp cậu viết ghi chú.

Nhưng sau khi mở nó ra, trong đó chứa đầy những hình vẽ nhân vật phản diện và phim hoạt hình kỳ quái, Diệp Tranh xấu hổ nhanh chóng giật lấy nó, và đào ra một cuốn sách chưa viết và đưa nó cho y.

“Chúng ta cùng nhau xem qua cách viết này.” Lục Vũ kéo ghế lại gần, dán gần bên cạnh cậu.

“Hả, không cần! ” Diệp Tranh muốn từ chối, đầu óc cậu thì hiểu được cái gì, cho dù có đi nữa cũng chẳng có tâm tư để hiểu, cứ để Lục Vũ giúp cậu chép lại một ít điểm thì tốt. Nhưng là dường như Lục Vũ hoàn toàn không nghe thấy lời cậu nói, đưa bút cho Diệp Tranh.

Diệp Tranh chán nản đến mức muốn đập bàn, nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của Lục Vũ vài giây, sau đó cầm lấy bút.

“Đây là điểm mấu chốt, vì vậy Tiểu Tranh phải chép trước!” Lục Vũ chỉ vào hai câu trên bảng đen, trong vở ghi lại vài câu.

Diệp Tranh không quen, cầm chặt bút viết lên giấy, nét chữ không xấu, nhưng viết quá nhanh, không giống như Lục Vũ viết rất bình tĩnh.

Nhìn thấy Diệp Tranh viết ghi chép chăm chú và chuyên tâm, giọng nói của Lục Vũ trở nên nhẹ nhàng hơn và đầy hy vọng:

“ Tiểu Tranh, chúng ta hiện đang học năm hai, và năm sau sẽ là năm ba rồi! Sẽ đến lúc thi đại học, cậu không muốn học cùng trường đại học với tôi sao?

Cậu... Học cùng trường với Lục Vũ ư? Làm thế nào nó có thể được! Diệp Tranh cũng không nâng mắt lên, thành tích của cậu gần như không đầu không cuối, nhưng thành tích của Lục Vũ lại quá xuất sắc, hai người hoàn toàn khác nhau một trời một vực.

Nếu không phải nhà cậu muốn cậu phải lên đại học, nếu không phải vậy Diệp Tranh có ý định tốt nghiệp xong cao trung thì sẽ ra ngoài hành nghề và không học nữa.

Lục Vũ đã lọt vào top nửa số người có tiềm năng có thể thi đỗ vào các trường đại học hàng đầu. Ngay cả khi ba mẹ cậu có một số cửa sau để đi qua, cũng không thể ép buộc cậu làm theo những gì cậu không muốn.

“ Cậu là số một toàn trường, Tôi là cái đuôi hạc! Chúng ta không có khả năng để học chung trường đại học được!” Diệp Tranh viết xong chữ cuối cùng, liền thẳng thắn nói.

Y không ngờ Diệp Tranh lại nói thẳng ra như vậy, Lục Vũ cảm thấy trái tim như bị một bàn tay lớn trói chặt, y và cậu không thể tách khỏi nhau!

Lục Vũ vòng một ra một đoạn khác và ra hiệu cho cậu chép lại. Thở dài, cười hờ hững: “Nếu cậu không thi đậu, tôi cũng sẽ không đậu! ”

Tiếng chuông tan học vừa vang lên, xung quanh tiếng ồn ào đã thưa thớt, mọi người đứng dậy cất sách vở và bắt đầu hoạt động giữa giờ.

“Mẹ kiếp, cậu thật ngốc!!" Diệp Tranh đặt bút cùng quyển vở xuống bàn, trầm mặc kêu.

Thấy Lục Vũ vẫn vững vàng hạ quyết tâm, cậu bực bội vò đầu.

Diệp Tranh cũng không muốn tách khỏi Lục Vũ, nhưng làm sao cậu có thể được nhận vào trường đại học S, trường đại học hàng đầu cả nước. Lục Vũ từ lâu đã được công nhận là thành viên tương lai của Đại học S rồi.

Cậu cũng không muốn coi thường bản thân, nếu ai đó nói rằng sẽ thi lấy một chuyên ngành S thì mọi người sẽ ủng hộ. Nhưng nếu câu là người nói ra câu này, đừng nói rằng mình tự ghét bỏ bản thân mình, người khác sẽ nhìn cậu như một bóng ma.

Nếu Lục Vũ thực sự có chết cũng phải bỏ tương lai vì cậu, thì Diệp Tranh liền có tội lớn. Thân là bạn tốt một. chắc chắn cậu không thể làm được điều này.

"Tôi biết Tiểu Tranh nghĩ gì, nhưng chúng ta là bạn bè, đúng không? Tôi chỉ có khoảng thời gian hạnh phúc nhất khi được làm bạn với cậu. Chỉ có một người bạn duy nhất trong trường, và không bị bắt nạt!" Lục Vũ nhìn về phía trước mê mang nói.

Diệp Tranh cũng có chút khó chịu, hẳn là có nhiều người không biết xấu hổ thấy Lục Vũ không vừa mắt, là liền tới bắt nạt, không có giúp đỡ phải tự mình chống lại nghĩ vậy lòng lại buồn bực.

"Vậy thì tôi sẽ cố gắng hết sức! Vẫn còn một năm nữa." Diệp Tranh nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy mình phải nghiêm túc, cho dù không vào được đại học S, cậu cũng có thể đi đến trường đại học tốt hơn một chút, để Lục Vũ sẽ không ngây ngốc mà theo cậu.

“Được rồi!” Lục Vũ cười cười, hai mắt cong lên, tâm tình sung sướng không thể giấu được.

Tiểu Tranh đã nguyện ý mà sẵn sàng nỗ lực vì y? Trái tim của Lục Vũ rất ngọt ngào.

Đây là một lời ước định chỉ thuộc về hai người.

__________

Tác giả có chuyện muốn nói:

Về câu hỏi tại sao Diệp Tranh và Lục Vũ lại trở thành bạn của nhau, bởi vì Diệp Tranh luôn kết thân với những kẻ thô bạo, và ba mẹ không thường xuyên chăm sóc cậu, đột nhiên có một người quan tâm đến mình thì cậu sẽ vô thức mà phụ thuộc vào. Tôi nghĩ Diệp Tranh vẫn thích hợp để được yêu thương.