Chấp Niệm Của Hôn Phu Lại Thích Tôi

Chương 10



17.

Có khá nhiều người xếp hàng vào buổi tối, họ cầm vé đợi mười lăm phút để có được một chỗ ngồi. Tiếng ồn ào trên mặt đất, bên dưới chỉ còn lại một biển ánh sáng lãng mạn.

Tôi nhìn Trần Gia Hân đang nằm cạnh cửa sổ ngắm cảnh đêm, đột nhiên hỏi một câu khá nhàm chán: “Em có từng nằm mơ không?”

“Sao chị lại hỏi cái này?” Cô ấy quay lại nhìn tôi.

"Chị chỉ tùy tiện hỏi một chút, nếu không muốn, cứ coi như chị chưa hỏi gì đi."

“Dĩ nhiên là có”, cô ấy trả lời ngay, “Em tất nhiên là có những giấc mơ”.

Hồ nước nhân tạo của công viên dần cách xa tôi, tôi chưa kịp chiêm ngưỡng xong thì đã bị Trần Gia Hân ở phía sau ôm lấy cổ tôi.

“Đừng gây rắc rối.” Tôi đẩy tay cô ấy ra khỏi cổ mình.

“Chị đã nghĩ về tương lai chưa?” Cô ấy hỏi.

Tôi khó hiểu nhìn cô ấy, sờ trán cô ấy, cũng không có gì không ổn, tại sao cô ấy lại hỏi một câu còn kì lạ hơn cả của tôi?

"Chưa từng."

Cô ấy hiển nhiên không hài lòng với câu trả lời này, nửa tin nửa ngờ hỏi: “Chị thật sự không nghĩ tới sao?”

Thật sao?

Đúng vậy, nhưng người ta nói rằng những câu hỏi không có câu trả lời thường khiến mọi người phải suy nghĩ.

“Không.” Tôi nói chắc nịch.

Thấy tôi muốn quay mặt đi, cô ấy đưa tay còn lại nâng cằm tôi lên, khi đôi mắt nâu ấy chạm vào mắt tôi, có một cảm xúc gì đó mà tôi không thể nhìn rõ.

"Nhưng em đã nghĩ về nó."

18.

Em trai tôi sắp trở về Trung Quốc, bố mẹ tôi vội vàng mua vé máy bay về để tổ chức tiệc sinh nhật cho cậu ấy.

Khi nói về vấn đề này, Trần Gia Hân không ngẩng đầu lên và tiếp tục nhìn vào máy tính để thể hiện sự không quan tâm của cô ấy, nhưng khi cô ấy nghe nói rằng cha mẹ tôi định giao công ty cho em trai tôi trong tương lai, cô ấy đột nhiên dừng lại và nhìn tôi với vẻ hoài nghi.

Cô đứng dậy quá đột ngột, còn làm đổ cả ly nước khiến mọi người xung quanh quán đổ dồn ánh mắt về phía bàn chúng tôi.

"Chị không thể để người khác lợi dụng như thế được." Cô ấy đi vòng qua và ngồi xuống bên cạnh tôi, uống một ngụm nước chanh của tôi và nói.

"Lợi dụng gì chứ?"

Tôi giật lại ly nước từ tay cô ấy, và cô ấy càng lo lắng hơn khi thấy tôi không quan tâm.

"Chị nghĩ xem, một mình chị đã gồng gánh cả công ty bao lâu nay. Giờ công ty ngày càng phát triển, chị nỡ lòng nào sang tay cho người khác? Em xem phim truyền hình thấy mấy đứa con đều chăm chăm vào tài sản của bố mẹ sợ bị người ta cướp đi, ngay cả em trai cũng phải đề phòng, chị sao lại ngốc như vậy?!" Trần Gia Hân tức giận đập bàn, ly nước trên bàn cũng rung lên.

Tôi không nói gì, bố mẹ tôi có lẽ là người hiểu con mình muốn gì nhất.

“Đừng nhẫn nhịn nữa, chị nghĩ cách giành lấy thứ gì đó cho mình đi.” Cô ấy thở dài nói.

Tôi ra hiệu cho cô ấy đừng quá kích động: "Em yên tâm, em trai chị lúc đầu học kinh doanh, sau đó giấu bố mẹ mà chuyển sang học thiết kế. Em ấy bây giờ hình như rất có tiếng trong giới thiết kế trang sức, và em ấy không có ý định thừa kế tài sản của gia đình đâu."

Thấy cô ấy nửa tin nửa ngờ, tôi tiếp tục giải thích: “Nếu bố mẹ biết em ấy lén đổi chuyên ngành, nhất định sẽ tức giận đến huyết áp tăng cao mà phải vào bệnh viện. Dù sao thì, cho đến bây giờ, chị vẫn luôn giúp em ấy che giấu nó. Ngụy Gia Huân vẫn còn trẻ, vẫn còn nhiều triển vọng. Nhưng đổi lại, cổ phần của em ấy về cơ bản là của chị ”.

"Vậy thì sao?"

"Cho nên, từ lúc bố mẹ rời khỏi công ty, bọn họ cái gì cũng đều không tính."

Khóe môi tôi bất giác nhếch lên, bố mẹ tôi ban đầu thực sự nghĩ rất tốt, nếu tôi cưới Cố Đình, tiện thể tôi cũng có thể mở đường cho Ngụy Gia Huân, khi cậu ấy học xong, vừa vặn sẽ có thể tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình. Nhưng người tính không bằng trời tính mà.

Trần Gia Hân ghé sát vào, nhìn chằm chằm mặt tôi một lúc, giống như đang suy nghĩ xem tôi có nói dối hay không, “Rốt cuộc là do em sao?"

Tôi không trả lời, nhưng ngầm thừa nhận.

“Bà chủ, bà chủ, chị cảm thấy gần đây có thể tăng lương không?” Cô ấy lập tức thay đổi vẻ mặt nghiêm túc, nở nụ cười vô cùng nịnh nọt.

Uh, Trần Gia Hân rất giỏi nịnh nọt.

“Đợi đã, bỏ dao xuống trước, rồi nói chuyện..” Tôi nuốt nước bọt, dè dặt nói.

Cô ấy nhìn con dao ăn sáng bóng trên tay và mỉm cười tinh nghịch.

Nhưng không thể phủ nhận rằng sự xuất hiện của cô ấy quả thực đã giải quyết được rất nhiều rắc rối của tôi, chưa kể báo cáo gần đây của công ty rất tốt.

"Chị không phải nói ngay từ đầu luôn có người bất mãn với địa vị của chị sao? Rốt cuộc là ai?" Trần Gia Hân đột nhiên nhớ tới, hỏi tôi.

Tôi cười đầy ẩn ý, "Đoán xem?"

Cô ấy chống cằm suy nghĩ một chút, lẩm bẩm nói: "Em đoán là chị cho quá nhiều..."