Chấp Niệm Của Hôn Phu Lại Thích Tôi

Chương 13



22.

Lúc này, cửa đại sảnh lại mở ra, một nam một nữ trung niên đi vào. Người phụ nữ tóc trên trán cùng thái dương có xen lẫn một chút tóc bạc. Người đàn ông khuôn mặt tuấn tú, không còn trẻ, tóc đã hơi bạc, nhưng khí thế vẫn còn hừng hực.

Không chỉ có bố mẹ của tôi đi vào, mà còn có Cố Đình.

Khi Cố Đình bước vào, anh đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, quả nhiên dù đứng ở đâu anh cũng có thể nổi bật với vẻ ngoài và khí chất xuất chúng.

Bố mẹ tôi đang nói chuyện vui vẻ với Cố Đình, khi họ nhìn thấy Ngụy Gia Huân, trong giây lát họ càng vui vẻ hơn, kéo cậu lại để hỏi chuyện, khi được hỏi việc học của cậu thế nào, vẻ mặt cậu đông cứng lại.

Trong lúc tôi đang chờ xem thằng nhóc này sẽ giải quyết thế nào, nó lại chỉ thẳng vào mặt tôi: "Bố mẹ đừng tức giận, hai người vẫn là nên để ý chị gái của con hơn."

Tôi:... Thằng nhóc này, nó có biết nó đang nói gì không?

Có vẻ nó chán sống rồi đây?!

Do ở đây có quá đông người, Cố Đình cũng ở đó, bố mẹ tôi không thể tức giận nên chỉ có thể chuyển chủ đề sang tôi và hỏi về tôi với Cố Đình.

Mẹ tôi vẫn không thể tin được điều này, kiên quyết nói: "Chắc chắn là có hiểu lầm gì đó. Chẳng phải trước đây hai đứa con rất hợp nhau sao?"

“Mẹ, không có hiểu lầm gì đâu, mẹ đừng suy nghĩ nhiều.” Tôi bất đắc dĩ nói.

Ngụy Gia Huân muốn nói điều gì đó, nhưng tôi đã ngăn cậu ta lại bằng một cái nhìn.

"Dì, con và Giai Giai tự nguyện chia tay. Thật sự không có hiểu lầm gì, sau này bọn con vẫn là bạn." Cố Đình lễ phép nói, và họ không thể tìm ra được sai sót nào trong câu trả lời của anh ấy.

Đôi khi tôi phải công nhận rằng với dáng người cao thẳng và nét mặt hơi nghiêm túc, những lời anh ấy nói ra khiến người khác không thể nghi ngờ.

"Bọn con đã thảo luận và sẽ công khai vấn đề này trong tương lai. Hai công ty vẫn sẽ tiếp tục hợp tác." Cố Đình lịch sự nói.

"Đằng nào cũng công khai sao không chọn hôm nay luôn đi. Dù sao bây giờ, cả hai gia đình đều ở đây." Ngụy Gia Huân cười nói.

Sau khi tôi nghe những lời của thằng nhóc đó, trong đầu tôi chỉ có vài dòng:

EQ cao: Cuộc đời ngắn ngủi, Ngụy Gia Huân muốn đi đường tắt.

EQ thấp: Ngụy Gia Huân đang tìm đến cái chết.

Thằng nhóc này thật sự muốn thêm dầu vào lửa, chẳng lẽ nó sợ lửa trong lòng mẹ nó không đủ mạnh sao?

Mẹ tôi liên tục lườm thằng nhóc đó, nhưng đáng tiếc là nó không quan tâm.

"Được." Cố Đình hợp tác gật đầu.

Có lẽ Cố Đình đã đồng ý quá nhanh và dễ dàng, ngay cả vẻ mặt bình tĩnh của bố tôi cũng hiện lên nét kinh ngạc, bởi vì ông ấy biết rằng một khi nó được công khai, mọi chuyện sẽ không thể nào cứu vãn được nữa.

Nhưng ông ấy còn chưa kịp ngăn cản, Ngụy Gia Huân đã vọt lên sân khấu, động tác uyển chuyển chỉnh tề, cầm micro lên, giọng nói trong trẻo vui vẻ.

"Hôm nay hiếm khi mọi người đông đủ như vậy, và tôi, Ngụy Gia Huân, cũng nhân tiện tuyên bố hai điều."

Hai?

Ánh mắt của mọi người ngay lập tức tập trung vào sân khấu, trong khi một số người lại hướng ánh mắt về phía bố mẹ tôi.

“Thì ra đây không phải là tiệc sinh nhật, mà là mở đầu cho việc Ngụy thiếu gia trở về kế thừa gia nghiệp.” Cách đó không xa có người trêu chọc nói.

“Đúng vậy, lão Ngụy đã về hưu mấy năm nay, chuyện này nhất định là đã quyết định xong.” Người bên cạnh đáp.

Tôi nghĩ, Ngụy Gia Huân nói rằng cậu ấy sẽ ra ngoài nghiên cứu sau vài ngày nữa, nhưng có lẽ nó muốn tận dụng thời gian hiếm hoi trở về lần này, để giải quyết tất cả những điều nên xử lý, để tránh mọi chuyện thêm phiền phức. Thứ hai, thằng nhóc này đã triệt để phá bỏ mong muốn để nó tiếp quản công ty của bố mẹ.

Thằng nhóc này khá là tốt tính, tôi nhìn Ngụy Gia Huân đang đứng trên sân khấu cầm micrô, chiếc nhẫn trên ngón tay cậu ta phát ra ánh sáng theo từng chuyển động của cậu ta.

23.

Ngụy Gia Huân dường như sinh ra đã có năng khiếu và phù hợp với sân khấu, dễ dàng khuấy động bầu không khí.

Rõ ràng hủy bỏ đám cưới không phải là một chuyện dễ dàng, nhưng cậu ấy đã nói điều đó một cách hài hước, và cả hội trường thỉnh thoảng lại phá lên cười.

Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao các phóng viên luôn nhìn chằm chằm vào cậu ấy, cậu ấy luôn thu hút sự chú ý cho dù là đứng ở đâu.

Sau đó, cậu ấy đưa micrô cho Cố Đình, Cố Đình luôn nói giọng nghiêm túc không chê vào đâu được, đương nhiên chuyện nhỏ như vậy cũng không cần lo lắng, chỉ cần ở bên cạnh mỉm cười gật đầu, cuối cùng bắt tay để bày tỏ tình bạn, và vấn đề đã kết thúc.

Tôi còn chưa kịp phản ứng lại, Ngụy Gia Huân trên sân khấu tiếp tục thì thầm: “Rõ ràng là sân khấu của em, nhưng cuối cùng sự chú ý lại đổ dồn vào hai người, thật đáng tiếc.”

Trong thâm tâm tôi có linh cảm rằng ngay cả khi những gì cậu ấy nói tiếp theo là sự thật, thì đó cũng không phải là điều mà bố mẹ tôi muốn nghe.

"Từ giờ trở đi, về cơ bản chị tôi sẽ phụ trách công việc kinh doanh của gia đình chúng tôi."

Khán phòng đang ồn ào đột nhiên im lặng, tất cả mọi người có mặt đều sững sờ, họ nhìn Ngụy Gia Huân với vẻ mặt kỳ lạ, nhưng giọng nói của cậu ấy trầm và rõ ràng, cậu ấy khẽ mỉm cười.

Sau đó, ánh mắt của mọi người hướng về phía bố mẹ tôi bên cạnh sân khấu, bố tôi nén giận định xông thẳng lên sân khấu đuổi cậu ấy đi nhưng Ngụy Gia Huân thì thầm vào tai ông ấy điều gì đó, ông ấy sửng sốt, đứng bất động tại chỗ, không giấu được vẻ bất ngờ.

Tôi nhìn Ngụy Gia Huân, và cậu ấy nháy mắt với tôi.

Sau khi im lặng, mọi người đều xôn xao bàn tán, giống như đang thắc mắc tại sao bố mẹ tôi lại đưa ra quyết định này, nhưng cả hai vẫn còn ngơ ngác, không ai đứng ra giải thích, mọi người dần dần chuyển sự chú ý khi không thể nhận được một câu trả lời rõ ràng.

Trong giây tiếp theo, những tiếng chúc mừng vang lên không dứt.

Chẳng qua là chuyện nhỏ, cãi nhau kịch liệt nhất chính là Ngụy Gia Huân và bố tôi, ông ấy chắc không biết rằng con trai mình đã trưởng thành, rời khỏi gia đình cũng không lo tài chính.

“Chị, mấy ngày nữa sẽ có buổi phát sóng trực tiếp lễ trao giải, chị nhớ đến xem nhé.” Ngụy Gia Huân mới quay về nhà, nói như vậy liền bị đuổi ra ngoài..

“Được rồi, chị sẽ xem buổi phát sóng của em, yên tâm chị sẽ nghĩ cách để họ nhìn thấy khoảnh khắc nổi bật của em.” Tôi vỗ vai cậu ấy nói.

Cậu ấy lắc đầu, "Thôi đi, kỳ thật họ cho rằng em không đủ tiền sẽ trở về, chỉ lo em sống quá tốt sẽ dọa họ sợ thôi."

Tôi đá cậu ta, "Quay lại và học thế nào là khiêm tốn đi."

Sau này tuy không học được tính khiêm tốn nhưng nhóc đó vẫn thường xuyên xuất hiện trên báo.