Chấp Niệm Của Hôn Phu Lại Thích Tôi

Chương 3



5.

Bầu trời ngày càng sáng, ánh ban mai yếu ớt, mặt trời chậm rãi nhô lên.

Tôi ngồi vào bàn ăn nhàn nhã ăn sáng, nhìn lịch trình hôm nay đã kín mít, từ trưa đến tối đều có họp, trong khoảng thời gian này tôi có hẹn với Cố Đình như thường lệ, nhưng có lẽ bây giờ phải hủy bỏ rồi.

Tuy rằng không có tình cảm, nhưng chúng tôi vẫn ngầm hiểu ý nhau như vậy.

Sau khi cất lịch trình, tôi nhìn lên và thấy một người phụ nữ đang đứng trên cầu thang dẫn lên tầng hai, mái tóc dài được buộc cao, quần áo đã thay, cô ta mặc một chiếc váy dài đến mắt cá chân với một chiếc áo mỏng. Thấp thoáng bước chân khi cô ta bước đến gần.

Trần Gia Hân trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin được, tựa hồ muốn chất vấn tôi đưa cô ta tới đây là có mục đích gì.

“Không thấy Cố Đình nên cô thất vọng sao?” Tôi đặt ly sữa xuống, cầm điện thoại lên tìm số điện thoại của anh ấy trong danh bạ, sau đó đưa cho cô ta, "Cô tự gọi hay để tôi gọi anh ta cho cô?"

Vừa nhắc đến cái tên này, đồng tử của cô ta hơi co lại, sắc mặt trong nháy mắt trở nên lạnh lùng, một tay hất điện thoại của tôi ra, "Không cần."

"Tùy cô thôi." Tôi vô cảm đặt điện thoại xuống.

Cô ta rất tự nhiên ngồi xuống bàn ăn đối diện tôi, cầm cốc nước ấm uống một ngụm: "Không, tôi đã cắt đứt quan hệ với anh ta rồi."

"Cắt đứt quan hệ?"

Tôi sững người một lúc, đây thật sự là một điều bất ngờ.

"Thật ngạc nhiên khi tôi ở đây với cô mà không bị tổn thương gì. Thật sự rất kỳ lạ." Trần Gia Hân khẽ thở dài, và vẻ mặt của cô ta trông có chút tiếc nuối, "Tôi còn tưởng rằng tối qua cô sẽ bỏ tôi ở quán bar mà rời đi."

Tôi nghĩ nghĩ một chút, la lên đau đầu. Tôi lắc đầu, thành thật nói: “Xem ra tôi thật quá tốt, mới có thể giữ cô đến sáng nay.”

Đôi môi cô ta hé mở, còn muốn nói gì đó nhưng sau đó lại không nói ra.

6.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào, sương sớm đã tan, Trần Gia Hân thân thể phảng phất được bao phủ một tầng kim tuyến, đẹp đến không thể rời mắt.

“Tôi muốn hỏi cô một chuyện.” Tôi chợt nhớ ra hình như mình vẫn chưa tìm được câu trả lời cho câu hỏi tối qua.

Cô ta khẽ gật đầu, ra hiệu cho tôi nói tiếp.

"Đó là về tấm séc một triệu."

"Hahaha."

Trần Gia Hân lập tức bật cười, đặt ổ bánh mì trong tay xuống lau tay: "Tôi còn cần quan tâm cái gì nữa, số tiền đó đối với tôi chẳng đáng một xu, cũng không cần cô phải để tâm như thế."

"Cô không thể mua bất cứ thứ gì với một xu." Tôi ngắt lời cô ta không thương tiếc.

Trần Gia Hân biểu cảm sửng sốt một chút, sau đó lập tức bắt đầu chủ đề vừa rồi: "Đúng, nó không mua được sự thật, không mua được tình cảm, cũng không mua được sự chân thành."

"Vậy cô có thể mua gì?"

"Nhiều nhất là một bài học."

“Thế nên, tôi nghĩ cô nên từ chối.” Khóe mắt tôi hơi giật giật, tiếp tục nói.

“Đúng vậy, nhưng tôi thấy không hợp lý.” Cô ta nhún vai và dang hai tay ra.

Được rồi, cô ta đã thắng, nếu tôi là Cố Đình, tôi sẽ tức giận đến mức tăng huyết áp mất.

“Còn muốn hỏi cái gì sao?” Nói xong, cô ta đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Tôi cụp mắt xuống, cảm thấy hơi áy náy, nhưng sau một lúc ngập ngừng, tôi thú nhận với cô ta: “Đêm qua tôi đã trả nhẫn cưới rồi, vậy nên tôi không có ý định làm gì cô đâu”.

Trần Gia Hân cau mày và đi về phía tôi, "Ngụy Giai Giai, tỉnh lại đi, cô đang cướp lời thoại của tôi, cô có biết không?"

Cướp gì? Không biết vì sao, tôi đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô ta, trong mắt cô ta tràn đầy vẻ không thể tin.

“Cô Ngụy, van xin cô, làm ơn cất mấy thứ đó đi, anh ta ngày nào cũng đến làm phiền tôi, ai chịu nổi?” Trần Gia Hân phát điên lên, dùng hai tay nắm lấy vai tôi lắc lắc, suýt chút nữa làm tôi ngất đi.

Vẻ mặt khó ưa của cô ta nói với tôi rằng cô ta có vẻ rất cáu kỉnh.

"Nói thật, mẹ anh ta ném tấm séc vào mặt tôi, tôi rất vui, không phải thoải mái hơn so với việc mỗi ngày phải ở giữa anh ta và cô sao?!" Trần Gia Hân hừ lạnh, kèm theo từ ghê tởm được viết trên khuôn mặt của cô ta.

Hả? Tôi không hiểu Trần Gia Hân sẽ làm gì.

“Quên đi, tôi không thích anh ta.” Tôi gạt tay cô ta ra, quay đầu đi không quên nhìn chậu cây đang được cắt tỉa bên ngoài cửa sổ.

Nhưng lần này đến lượt Trần Gia Hân sửng sốt, cô ta đứng trước mặt tôi thật lâu mà không nói lời nào, trong lúc cố gắng nhớ lại điều gì đó, cô ta thấp giọng lẩm bẩm: “Kỳ quái, chẳng lẽ là, Ngụy Giai Giai bị ngốc sao?"

Tôi: "Cô có biết lịch sự là gì không?"