Chấp Niệm Duy Nhất Của Hạ Tiên Sinh

Chương 8: Tâm tư của Hạ Trí Khanh



Mùa hè tháng bảy nóng nực oi bức, không khí ẩm ướt khó chịu vô cùng

Sức khỏe của Lâm Quỳ từ bé vốn không được hơn người khác.

Cả tuần nay, cô phát sốt phải nằm viện cả một tuần. Bố mẹ Lâm thì bận đi công tác nên cũng không chăm cô được.

Bà vú thì bị Hạ Trí Khanh liên tục đuổi về chỉ để anh ở lại chăm sóc cô.

Cả tuần ở bệnh viện anh sẽ thức chăm, canh cô ngủ, đúc cô ăn và sẽ đi dạo cùng cô.

Vào một bữa tối.

Lâm Quỳ cùng Hạ Trí Khanh đi dạo vòng quanh bệnh viện.

Hai người cùng ngồi ghế nói chuyện trên trời dưới đất.

Cô len lén nhìn anh bị anh phát hiện. Hạ Trí Khanh bật cười hỏi: "Làm gì nhìn anh cười hoài vậy?"

Cô che miệng cười khúc khích nói: "Tại anh đẹp trai quá đó."

Hạ Trí Khanh cười nhéo nhẹ mũi cô nói: "Mê anh rồi chứ gì."

Lâm Quỳ che mũi lại giả bộ ngồi thẳng dậy nói: "Anh ảo tưởng vừa thôi chứ hừ."

Ngồi hóng gió một tí thì Hạ Trí Khanh đưa Lâm Quỳ trở về phòng. Hôm nay, mẹ cô vừa về nước nên tối nay sẽ đến ngủ cùng cô.

Hạ Trí Khanh giúp cô gọt táo trong lúc đợi mẹ Lâm tới. Một công tử bột như anh mà gọt một trái táo rất tỉ mỉ khiến cô bái phục.

Mẹ Lâm tới thì bước vào phòng, bỏ hai hộp đồ ăn xuống và nói: "Tiểu Khanh, con ở lại ăn với Quỳ Quỳ đi cho vui, bác đi gặp bác sĩ một lát."

Hạ Trí Khanh lễ phép: "Dạ, con biết rồi."

Sau khi mẹ Lâm đi ra khỏi phòng, Hạ Trí Khanh đi lại lấy phần đồ ăn bày ra.

Hạ Trí Khanh biết Lâm Quỳ không thích ăn hành nên đã kiên nhẫn ngồi vớt ra cho cô.

Anh còn lấy phần tôm trong hộp cơm của mình bóc vỏ cho cô nữa.

Khi mẹ Lâm trở về thấy hai người trò chuyện vui vẻ như vậy cũng không đi vào làm phiền.

Đến ngày cô xuất viện, Hạ Trí Khanh cũng dành thời gian để đi đón cô.

Lâm Quỳ cũng biết bản thân cô là người rất quan trọng trong lòng Hạ Trí Khanh.

Anh vì cô làm mọi thứ, cô chưa từng yêu đương cũng chưa từng mở lòng với ai cả, anh là người đầu tiên.

Anh là người đầu tiên dạy cô cách yêu, dạy cho cô cách phụ thuộc vào anh, dạy cho cô phải yếu đuối trước mặt anh.

Lâm Quỳ thật sự rất biết ơn Hạ Trí Khanh, nói cảm ơn anh bao nhiêu cũng thấy không đủ.

Hạ Trí Khanh đứng trước cửa bệnh viện anh còn mang cho cô một bó hoa to.

Thấy cô anh mỉm cười đi tới: "Mừng em đã khỏe mạnh."

Lâm Quỳ mỉm cười. Mẹ Lâm bên cạnh thấy anh thì liền giao Lâm Quỳ cho anh.

"Tiểu Khanh, bây giờ bác phải đi tới công ty, bác giao con bé này cho con. Con đưa nó đi đâu thì tối nhớ đưa nó về nhà nhé."

Hạ Trí Khanh che miệng cười nhẹ: "Vâng, con biết rồi."

Lâm Quỳ thấy vậy thì níu tay mẹ Lâm: "Mẹ.."

Mẹ Lâm phũ phàng rũ tay cô ra: "Mẹ gì mà mẹ, con xem ở đây có tiểu Khanh rồi thì con cần mẹ làm gì nữa. Ngoan ngoãn nghe theo lời tiểu Khanh đi."

Nói xong mẹ Lâm rời đi, bỏ lại cô đứng với Hạ Trí Khanh. Cô oán giận nói nhỏ: "Đúng là phận là con ghẻ."

Anh nghe cô nói thì bật cười nhéo mũi cô: "Được rồi, bé con mau đi thôi anh dẫn em đi hóng mát."

Hạ Trí Khanh dẫn cô ra xe, mở cửa xe và thắt dây an toàn cho cô xong thì cũng ngồi vào ghế lái."

Hạ Trí Khanh đưa cô tới một cánh đồng lớn, ở đây có gió rất mát. Anh lấy ra một cái khắn trải xuống dưới đất cho cô ngồi.

Anh nói: "Em biết không đây là nơi mà anh rất hay đến, khi có chuyện không vui anh đều sẽ đến đây."

Lâm Quỳ im lặng nghe anh nói tiếp: "Anh chưa từng dẫn ai đến đây cả, em là người đầu tiên."

"Anh nhớ lúc mà ba mẹ hay cãi nhau anh đều sẽ đến đây. Từ nhỏ anh và anh hai của anh đã không hòa hợp. Ba mẹ thì đè nặng áp lực lên vai anh ấy nên trong mắt anh ấy có lẽ anh rất đáng ghét."

Nói xong Hạ Trí Khanh nhìn qua cô: "Em thấy sao? Có phải anh rất đáng ghét không?"

Cô lắc đầu, anh nói tiếp: "Anh chưa từng thấy anh ấy cười, anh ấy luôn cọc cằn nóng tính. Đến tận bây giờ khi anh ấy đã là người điều hành công ty. Anh ấy vẫn luôn không nói chuyện với anh. Về nhà thì cũng không đến 10 phút, nói chuyện thì tiếc chữ như vàng."

"Đôi lúc anh sẽ cảm thấy tất cả những chuyện xảy ra đều do anh, vì anh mà anh hai mới như vậy. Vì thế anh liền đánh nhau gây chuyện cho ba mẹ mắng nhưng cũng đều khiến anh ấy không vui."

Lâm Quỳ thấy trên má của Hạ Trí Khanh có những giọt nước mắt chảy xuống cô đau lòng lấy trong túi ra một cái khăn lau nước mắt cho anh.

Cô dang rộng tay nói: "Bây giờ em cho phép anh ôm em đó."

Hạ Trí Khanh bật cười, cũng ôm lại cô. Anh ôm cô rất chặt như muốn khảm cô vào trong thân thể.

Cô vuốt nhẹ lưng anh nói: "Anh không đáng ghét, anh rất tốt, anh tốt hơn hết những người đàn ông ngoài kia. Anh đúng là không hoàn hảo nhưng anh yên tâm, trong mắt em anh luôn luôn hoàn hảo."

Hạ Trí Khanh run lên, đôi mắt đã đỉ của anh lại càng thêm đỏ.

Hai người ôm nhau một hồi thì anh đưa cô về nhà. Vừa về đến nhà, bắt gặp mẹ Lâm cũng vừa trở về.

Mẹ Lâm kéo Hạ Trí Khanh vào nhà anh cơm. Bố mẹ Lâm rất quý Hạ Trí Khanh, nếu trên bàn ăn có Hạ Trí Khanh thì đứa con ruột như Lâm Quỳ như biến mất vậy.

Cô bĩu môi trách móc, nhéo nhẹ chân anh. Anh hiểu ý nên gắp một miếng đùi gà qua cho cô.

Mẹ Lâm đi gắp tôm cho anh thì bố Lâm nói: "Này, em quên rằng tiểu Khanh không ăn được tôm sao? Em cứ để thằng bé tự nhiên đi."

Mẹ Lâm quên mất nên vội vàng bỏ lại: "Tiểu Khanh, con cứ tự nhiên như ở nhà nhé."

Có lẽ những thứ mà cả đời này Hạ Trí Khanh tưởng chừng sẽ không bao giờ cảm nhận được, bây giờ lại vì sự xuất hiện của Lâm Quỳ mà anh dần dần cảm nhận được những thứ mình chưa từng có được, cảm nhận được sự ấm áp của cái gọi là gia đình..