Chấp Niệm Giam Giữ Em

Chương 17: Tai nạn không chết



Vỹ Điệp muốn gây ra tai nạn cho mình, khiến Yên Đới Nam mãi mãi không còn giam cầm được cô nữa.

Ánh mắt lóe lên những tia liều lĩnh, cô chú ý đến mấy cây hoa chăm ba trắng được người ta trồng thêm trên núi, chúng dọc theo hết cả dãy sườn dốc, cây nào cây nấy cũng to đùng.

Chỗ của cô đang đứng hoàn toàn trống trải, không thể cư nhiên mà nhảy xuống chắc chắn chỉ bị thương, còn để hắn biết cô cố tình. Cô phải tạo ra tai nạn không ngờ tới, như ông trời trừng phạt hắn bằng cách cướp đi mạng sống của cô.

Những cây chăm ba kia chính là thứ cô nhắm tới, từng bước đi ung dung thư thái đến đó, cô giả vờ lượn lờ ngắm nghía cảnh vật, còn tiện tay bẻ vài đóa hoa gần đó, đưa lên mũi ngửi trông như người đang thưởng thức hoa cỏ.

Đôi mắt không ngừng trộm nhìn sang chỗ đám người đang tùy hứng, họ không hề để ý đến cô, người để ý toàn là những người leo núi xa lạ. Cô chính là muốn người khác trông thấy cô té ngã, có người thêm lời thì kế hoạch của cô mới không lộ tẩy, cái chết này mới có ý nghĩa.

Vỹ Điệp chọn cành cây gần ngay sườn dốc, nơi không có những cọc chắn bảo hộ, với tay ra đó như muốn bẻ một đóa.

"Vỹ Điệp!!!"

Tiếng hô hoán làm cô gái giật mình, cô còn chưa kịp hành động, không ngờ lại vì giọng nói bất chợt của người đàn ông mà cô ngoài ý muốn trượt chân té lăn xuống sườn núi.

"Á!!!"

Cơ thể không trọng lực ngã thẳng xuống, như quả bóng lăn tự do không có điểm dừng, toàn thân bây giờ chỉ cảm thấy đau đớn, không biết có bao nhiêu sỏi đá dày vò da thịt.

Đầu óc quay cuồng chẳng thể thu rõ từng chi tiết sự việc, cô lăn mãi cho đến khi vầng trán nhỏ hứng chịu một lực đập mạnh.

Vỹ Điệp mơ hồ nhìn thấy một thân cây mục dính đầy máu, đôi mắt mèo mệt mỏi dần khép chặt rơi vào hôn mê.

"VỸ ĐIỆP!!!!"

Yên Đới Nam chứng kiến, ba chân bốn cẳng chạy như ma rượt, hắn không cần quan tâm xuống sườn núi nguy hiểm cỡ nào, trượt thân mình xuống.

"Vỹ Điệp, Vỹ Điệp...."

Rất may, hắn xuống tới chỗ cô gái an toàn, phía sau những người khác cũng men theo, Quách Hạo Minh không biết vì sao lại kịch liệt lo lắng quá mức, anh gấp gáp còn hơn cả những người kia.

Tới nơi, hành động và ý thức mới chợt tỉnh, anh nhìn chòng chọc vào người đàn ông đang ôm lấy cô gái, như nhìn thấy được sự run sợ của Yên Đới Nam.

"Vỹ Điệp, Vỹ Điệp, em làm sao rồi hả? Tỉnh dậy! Tỉnh dậy đi!"

Hắn không ngừng gọi, cô gái nhỏ trong tay hắn đã ngất liệm mất biết, toàn thân trầy xướt, phần đầu bị va đập vào một thân gỗ mục bên dưới mà chảy ra rất nhiều máu.

Đôi tay hắn chạm vào đâu cũng dính máu từ chỗ bị thương, đầu óc hoàn toàn không thể giữ điềm tĩnh được nữa.

"Mau, mau gọi cứu thương!!!"

Hắn hét lên nhờ vả, chẳng cần biết ai sẽ giúp hắn, cứ thế mà bòng ngay Yến Vỹ Điệp muốn chạy xuống chân núi.

Chân bước chẳng được xa hắn lại khựng bước sợ sệt, chợt nhận ra ở đây cứu thương làm sao lên được, đường xuống chân núi vô cùng xa, chỉ sợ không đợi được xe thì cô gái hắn yêu đã mất mạng.

Quách Hạo Minh chạy theo hắn, hớt hải giúp đỡ.

"Yên chủ, trên kia có nhà cứu hộ, mau đem Yên phu nhân sang đó đi!"

Như vớ được phao cứu sinh, hắn không kịp nghĩ ngợi, thật sự nghe theo lời Quách Hạo Minh, hai người đàn ông gấp gáp chạy, những người khác cũng đuổi theo.

May mà ở đây còn có nhà cứu hộ, phòng hờ những chuyện bất trắc, Yên Đới Nam liền đưa Vỹ Điệp vào trong, tạm thời xử lí vết thương.

Ở đây có y tá và bác sĩ túc trực, Vỹ Điệp được họ khẩn trương cứu chữa. Mất gần 1h đồng hồ mới xong việc, ai nấy cũng đều thở phào vì cô gái đã qua nguy hiểm.

May mắn thay, Vỹ Điệp chỉ lăn một đoạn, ngoài vết trầy xước trên người ra thì không còn chỗ nào đáng lo ngại, trừ phần đầu bị đập vào thân cây. Phải đợi đến khi cô tỉnh lại rồi mới đưa cô xuống núi vào bệnh viện lớn để kiểm tra lại lần nữa.

Yên Đới Nam cùng những người khác điều ngồi chờ đợi, nhưng tới tận chiều cô vẫn chưa tỉnh, một số người đã trở về vì còn công việc, chỉ duy nhất Quách Hạo Minh còn ở lại, viện lý do muốn ở lại trên núi thư giãn thêm mấy ngày nữa.

Ai mà không biết anh nói dối, nhưng Yên Đới Nam hiện giờ không đủ hơi sức để tra hỏi, miễn cưỡng dẹp bỏ sự đa nghi.

Trời chập tối, Vỹ Điệp trong cơn mơ màng cũng dần có lại ý thức. Đôi mắt he hé nhìn thấy được khung cảnh Yên Đới Nam đang đứng ngược sáng nói chuyện với ai đó.

Toàn thân cô truyền đến cơn đau ê ẩm, cô nhớ đến việc bị ngã xuống sườn núi, đầu cô cũng đau lên theo dòng suy nghĩ.

Cô biết bản thân bị tai nạn không chết, nhất thời thất vọng, vốn định mở mắt nhưng chốc chốc cô lại đột ngột thay đổi ý định.

- Yến Vỹ Điệp, chẳng phải mày đang muốn thoát khỏi hắn sao?

- Mày không chết được, đây là ông trời sắp xếp cho vận mệnh của mày!

- Mày phải trả đũa hắn, phải đưa hắn vào tù để trả giá cho những tội ác của hắn?

- Đúng! Đây là cơ hội của mày, phải chọn hy sinh mới lừa được hắn!

Trong đầu đã vạch ra một kế hoạch táo bạo hơn, Vỹ Điệp tiếp tục giả vờ còn đang hôn mê thêm chút nữa.

Yên Đới Nam còn đang chờ đợi cũng quay vào ngồi cạnh giường canh chừng, hắn nắm lấy bàn tay bé nhỏ không buông.

Hơn 20 phút sau, bàn tay đang bị hắn nắm cũng có động tĩnh, hàng mi cong dài khẽ động đậy như cánh bướm phe phẩy, Vỹ Điệp vờ từ từ mở mắt ra.

"Vỹ Điệp, em tỉnh rồi?"

Người đàn ông mừng rỡ bật dậy chồm tới xem xét, cô gái ngó nghiêng chau mày phức tạp rồi bất ngờ la toáng lên.

"Áaaaaaaa"

"Anh là ai vậy hả?"

Cô vờ hoảng loạn đẩy người hắn ra, ngó xung quanh rồi lại nhìn xuống bản thân trông tình trạng như người bị kinh hãi.

Máu ở cổ tay đang chảy ngược trong ống truyền nước, cô giơ cao nó ra trước mặt, thở hổn hển, làu bàu.

"Gì thế này?"

"Vỹ Điệp, em bị sao vậy?"

Khuôn mặt của người đàn ông nhăn nhó, Yên Đới Nam có phần khó hiểu với hành động của cô gái, hắn cố chồm tới kéo lấy cô.

"Vỹ Điệp, em làm sao vậy?"

Cô gái xoay mặt nhìn thẳng, hai mắt mèo lóng lánh nhiễm nước hoảng sợ lập tức gạt tay hắn, lùi vào một góc giường.

"Mấy người là ai? Tại sao tôi ở đây?"

"Bố, bố ơi, mẹ ơi, Khương Ân! Mọi người đâu rồi?"

Vỹ Điệp giả vờ gọi to tên người thân, bộc lộ hết khả năng diễn xuất của mình, sợ hãi không ngừng chui rút vào một góc.