Chấp Niệm Giam Giữ Em

Chương 7: Đới Nam (H +)



Sự sợ hại khiến cô không dám lơ là, tiếng đồng hồ âm lên *tích tắc* ghê rợn đến mức người ta sắp không thở nổi.

Yên Đới Nam thật sự tìm đến, cô nghe được bước chân chậm rãi đầy uy lực của hắn, làm cho trái tim đập *thình thịch*, từng nhịp hối hả không thể điều khiển.

Ý thức hỗn loạn bội phần, Vỹ Điệp xắm nắm hai tay trên nắm cửa, căng thẳng đến tột độ, cô không còn thứ gì phòng thân, nhìn qua nhìn lại căn phòng trống trơn chỉ thấy thêm sợ.

Ghế chắn cũng vô dụng, mà tủ đồ hay bàn trang điểm cô không đủ sức di dời chúng, chỉ còn chút hy vọng nhỏ nhoi vào chính sức mình.

Rất nhanh, tay nắm cửa bắt đầu có phản ứng, rục rịch liên tục, cô khóa trái rồi nhưng hắn có chìa khóa. Một tiếng *cạch* vang lên thì cũng là lúc hy vọng vụt tắt.

Vỹ Điệp ra sức dùng thân chặn cửa lại, nhưng với sức con gái làm sao đấu lại con trai, hiển nhiên chỉ trong vài phút chống đối cửa bật vào rất mạnh, làm cô ngã nhào ra đất.

Cánh tay mềm yếu va đập xuống nền nhà cứng cáp mà đỏ ửng lên, Yên Đới Nam thuận tay đóng chặt cửa, hắn đứng thẳng tắp hướng mắt chòng chọc vào cô gái bên dưới.

"Còn muốn chống đối sao?"

"Yên Đới Nam, anh không được qua đây!"

Cô gái lồm cồm đứng lên, toàn thân run sợ, đôi mắt giáo giác tìm kiếm ngọn cỏ cứu mạng, cô liếc xéo vào nhà tắm cách đó không xa, không một chút chần chừ lập tức co chân chạy bằng cả sinh mệnh vào đó.

Rất tiếc, cô đánh giá bản thân quá cao, người đàn ông kia không hề thua kém, sải chân của hắn rất dài, không cần chạy thụt mạng như cô. Đôi ba bước trong tích tắc liền tóm được tóc cô, thô bạo kéo cô vào giường.

"Bỏ tôi ra, Yên Đới Nam đồ cặn bã."

"Còn dám mắng?"

Hắn tháo toang mấy cái cúc áo, để lộ thân hình săn chắc dọa Vỹ Điệp sợ, không ngừng lùi vào một góc giường.

Mắt cá chân kiều xảo rất nhanh bị hắn tóm gọn, vật cô nằm ngửa ra giường, hắn phủ thân lên người cô, kìm hãm cả cơ thể yêu kiều dưới hạ thân hắn, tha hồ ngắm nghía cô sợ hãi.

"Yên Đới Nam, bỏ tôi ra."

Cô giống như cá trên thớt hấp hối giãy giụa, hắn thẳng tay xé loạn hai ba nhát lên váy áo cô, chẳng mấy chốc thân hình kiều nộn đập vào tầm mắt dơ bẩn của hắn.

"Bao lâu rồi không thân mật? Cơ thể này có nhớ tôi không?"

Giọng nói trơ trẽn, ngón tay hắn sờ trước ngực trần trụi, đôi tuyết trắng làm hắn không nhịn được bắt đầu dùng sức xoa mạnh đỏ rực lên.

"Cút, đừng chạm vào tôi!"

Yến Vỹ Điệp liên tục lắc đầu, điên cuồng hỗn loạn hoảng sợ, gian nan quằn quại không thành công.

Hắn vứt sạch sẽ quần áo xuống sàn, thậm chí cả mềm gối, không cho cô có lấy một thứ che đậy.

"Ngoan một chút, tôi hứa sẽ nhẹ nhàng."

Trong mắt hắn toàn tia tình d.ục, nhìn thân hình mỹ lệ trần trụi của cô, càng muốn tàn phá tàn nhẫn.

"Đừng, tôi xin anh, tôi không muốn."

Cô gái kêu khóc như hoa xuân diễm lệ, bất nhược lắc lắc từ chối.

"Im!"

"Đừng để anh mạnh tay, Vỹ Điệp là cô gái ngoan mà phải không?"

Hắn áp đảo cô, tuyết nhũ kiều nộn bị hắn xoa chơi đùa, cổ tay cô đau yếu hơi động, còn sức kháng cự.

"Đau..."

Ngực cô đau nhói, còn thấy thẹn thùng, càng có rất nhiều tuyệt vọng.

"Như vậy đã đau ư?

Có đau bằng thời gian em lạnh nhạt với tôi không?"

"Anh vô sỉ, chẳng phải bên anh có hai người kia rồi sao?"

Vỹ Điệp xác thật nóng giận trước lời tráo trở, không ngờ hắn là người làm sai lại đổ lỗi cho cô.

"Yên Đới Nam, anh không có liêm sỉ à?"

"Liêm sỉ?"

Người đàn ông ngoài ý muốn cười trào phúng, thoải mái đáp.

"Vợ à, chẳng phải tôi rạch rõ ranh giới rồi sao?

Em là chính thất, họ chỉ là thông phòng, tôi cần em hơn là họ."

"Đồ điên, anh tưởng giờ là thời đại nào mà chính thất với thông phòng, nếu nói vậy thì sang đó mà giải quyết nhu cầu đi."

Giọng nói cay nghiệt, cô gái kinh tởm nhất hạng người mặt dày vô sỉ, càng muốn ói vì kẻ đó là người chồng mà cô không thể ly hôn.

"Em nói gì cũng vô ích, thời nào thì cũng thế, kẻ mạnh thì phụ nữ vây quanh, tôi muốn ai thì người đó phải hầu hạ tôi."

Hắn cúi đầu xuống vào tai cô thấp giọng nói, giọng nói đay nghiến như ma quỷ hung hăng chà đạp.

Mặc kệ Vỹ Điệp khóc lóc kêu gào tuyệt vọng, hắn vẫn thờ ơ, tiếp tục sờ eo nhỏ nắn xuống, khiến cô dán rất chặt thân vào nệm.

Bàn tay lạnh lẽo thăm dò về nơi riêng rư của cô, phần địa phương mẫn cảm đầy đặn, sờ lên mềm mại, nhìn vào liền thấy thập phần tinh xảo hoàn mỹ.

Yên Đới Nam có thể cảm giác được nơi đó đã hơi ướt, bất quá hắn biết đây chỉ là phản ứng cơ thể của phụ nữ.

"Còn chưa đủ ướt, xem ra phải làm cơ thể này nhớ tôi mới được."

Địa phương mẫn cảm nhất cứ như vậy bất lực bị hắn tuỳ ý xoa vuốt. Vỹ Điệp lắc đầu vô lực, có mắng thì hắn cũng giả vờ vô tình.

"Ngoan, tôi sẽ không làm em đau."

Đúng như lời hắn nói, không làm cô đau, cho nên tiếp theo liền lấy dịch bôi trơn mà hắn đã chuẩn bị sẵn, đổ ra tay xoa từ rãnh mông rồi một đường xuống trước hoa viên. Cánh mông tròn trịa bóng loáng lên nhìn rất mê người, được một lúc ngón tay dính đầy dầu bôi trơn liền cắm vào.

Vỹ Điệp run rẩy, ngón tay hắn thô lệ mau chóng đi vào dò xét, rồi xoay tròn một vòng, đem chất lỏng lạnh lẽo đưa sâu vào.

"Em nhạy cảm hơn rồi."

"Yên Đới Nam, anh giết tôi đi, đừng hành hạ tôi như thế, tôi không muốn..."

Thanh âm nhu nhược đáng thương, cô gái khóc đến hai mắt nhòe đi, giọt lệ như trân châu vụn vỡ tràn ra chân tóc, nhưng hắn cũng không hề dừng lại hành động.

"Giết em? Tôi làm sao nỡ ra tay?"

"Em ngoan ngoãn tôi hứa xong việc tôi cho em về thăm nhà."

"Không, tôi thật sự không cần..."

Ngón tay vẫn lần mò bên trong, dần chọc sâu tận vào trong nhẹ nhàng nghiền nát, cảm giác này đủ làm cho cô dâng lên khó chịu.

Cô bị hắn hành hạ khó nhẫn nhịn được khoái cảm sinh lý, muốn khép chân lại đẩy ngón tay hắn ra, lại bị hai chân hắn đè chặt không làm gì được.

"Đới Nam, tôi xin anh, Đới Nam!"

- Đới Nam.

Hắn đột nhiên dừng lại, bao lâu rồi hắn không nghe cô gọi như thế? Chốc chốc lại cảm thấy ấm áp.

Thanh âm ngọt ngào này theo thời gian vẫn không mất đi, chỉ có trái tim đã lạnh lẽo, hắn nhìn kĩ cô mắt ướt đỏ hoe, tàn nhẫn từ chối hắn mà cụt hứng hoàn toàn.

Ngón tay không lưu luyến mà rút ra, hắn bước xuống giường nhặt mềm gối quăng lên, không cho cô mặc đồ, cưỡng chế ôm lấy cô. Hắn muốn đêm nay được ngủ cạnh cô, ảm đạm yêu cầu.

"Không muốn bị tôi thịt thì nằm im ngủ đi, động đậy đừng trách tôi."

Vỹ Điệp không dám kháng cự, thật sự ngoan ngoãn nghe theo hắn, nhắm chặt mắt trông đêm dài qua đi.