Chấp Niệm Hoa Khai

Chương 17: Song tu(H)



Vũ Vấn Kỳ nôn ra một lượng máu màu đen,khuôn mặt anh tuấn cũng vì cơn đau dữ dội mà trở nên hơi trắng bệch. Diệp Tử Thanh bất an, lo lắng cất lời:

"Vĩ Vấn Kỳ bị trúng độc, nhưng hiện tại vẫn chưa tìm được cách"

Nghe vậy Tịch Hạ Nhiên miệng lộ ý cười, tỏ vẻ âm trầm nói:

"Chuyện này ta biết, ta có cách giúp hắn nhưng e là..."

Nghe được lời Tịch Hạ Nhiên, Diệp Tử Thanh đang lo lắng lộ ý vui mừng nhìn về phía Tịch Hạ Nhiên hỏi:

"Thật sự có cách sao?"

Tịch Hạ Nhiên hơi ngập ngừng nói

"Đúng vậy! Nhưng ta e là hắn sẽ phải chịu thiệt thòi"

Không quan tâm ai chịu thiệt thòi ra sau, Diệp Tử Thanh gấp gáp nói:

"Là cách gì?"

Bấy giờ Tịch Hạ Nhiên cao giọng đáp

"Song tu! Dùng linh lực vận khí ép chât độc ra ngoài"

Vũ Vấn Kỳ nghe xong mặt đỏ như máu, tức giận nói lớn:

"Cái đó là cách của ngươi sau? Ta không chấp nhận, dù có chết ta cũng không đồng ý"

Dạ Hiểu Y bên đây đang ngốc nghếch suy nghĩ, rốt cuộc song tu là thứ gì sao lại phải cần hai người. Cảm thấy bản thân muốn được giải đáp thắc mắc nên Dạ Hiểu Y lên tiếng:

"Song tu là cái gì?. Nhưng nếu cần hai người, vậy người thứ hai là ai?"

Nghe Dạ Hiểu Y hỏi Tịch Hạ Nhiên Khẽ nói nhỏ:

"Sao này ta sẽ chỉ cho đệ"

Sau đó Tịch Hạ Nhiên cao lãnh di chuyển đến gần chỗ Dạ Hiểu Y, luồn tay qua eo kéo y sát lại người hắn ôn nhu nói:

"Hơn nữa người song tu với hắn chắc chắn không phải là một trong hai chúng ta"

Nói xong ánh mắt y dời hướng Diệp Tử Thanh khẽ nở nụ cười gian xảo.

Vũ Vấn Kỳ ngầm hiểu ám chỉ của Tịch Hạ Nhiên, y giận dữ định trả lời thì từ trong cổ lại một luồn tinh thể ấm nóng tuôn ra. Lại một ngụm máu, ý thức Vũ Vấn Kỳ dần trở nên mơ hồ sau đó bất tỉnh.

Tịch Hạ Nhiên thở dài, lắc đầu giả vờ buồn bã mà nói:

"Chuyện đến nước này, ngươi cũng biết nên làm gì rồi. Sống chết của hắn đang trong tay ngươi, tùy ngươi định đoạt"

Nói xong Tịch Hạ Nhiên ôm eo Dạ Hiểu Y phi thẳng xuống núi, Dạ Hiểu Y hoang mang không hiểu liền hỏi:

"Huynh đưa ta đi đâu vậy"

Tịch Hạ Nhiên dõng dạc nói lớn

"Đi du ngoạn, tránh làm phiền người khác"

"Đêm xuân đáng giá ngàn vàng"

Dạ Hiểu Y vẫn ngây ngốc không hiểu, nhưng vẫn vui vẻ gật đầu đồng ý.

- ------

Bên trong phòng của Diệp Tử Thanh được trang trí đơn giản chỉ có một chiếc bàn nhỏ ở giữa và một chiếc giường. Trên giường, Vũ Vấn Kỳ mặc một bộ nội sam màu trắng. Cơ thể y lúc này ngoại trừ hai mắt cùng miệng lưỡi có thể cử động, thì gần như là cả cơ thể không còn chút sức lực.

Cánh cửa bị đẩy ra, Diệp Tử Thanh tiến vào nhưng hơi dừng lại ở trước cửa. Không lâu sau hắn tiến vào trong, di chuyển đến cạnh giường. Lúc này hắn đang mặc trên người một bộ y phục màu trắng, dời tầm mắt tới nam nhân trên giường khiến tim đập loạn xạ.

Thấy Diệp Tử Thanh đi vào, Vũ Vấn Kỳ liền luôn miệng chửi

"Ngươi cút cho ta, bằng không ta sẽ la lớn cho chúng đệ tử của ngươi chạy đến"

Bên ngoài phòng, thực chất đã bị Diệp Tử Thanh thiết lập pháp trận, những âm thanh bên trong này hầu như không hề lọt được ra ngoài nên câu nói đe dọa khi nãy đối với hắn khá là buồn cười. Đột nhiên khiến Vũ Vấn Kỳ không ngờ được, nam nhân kia đột nhiên lại tập kích hôn lên đôi môi của y. Bị Diệp Tử Thanh hôn sâu nên hô hấp có hơi dồn dập, thuận thế né ra sau muốn trốn tránh.

Thân thể vì còn kịch độc mà không có thể lực, Vũ Vấn Kỳ cố thế nào cũng không đẩy được nam nhân trên người ra. Càng cố gắng dùng sức, nam nhân kia càng mạnh bạo xâm nhập càng quét bên trong môi y. Cuối cùng Diệp Tử Thanh cũng ngừng lại, Vũ Vấn Kỳ thừa cơ hội mà nói:

"Khốn kiếp! dừng lại ngay cho ta"

Diệp Tử Thanh thế mà lại im lặng cúi đầu liếm nhẹ lên tiểu đậu đỏ ở trước ngực y. Cơ thể mẫn cảm của y bị Diệp Tử Than đụng chạm, vô thức khẽ run lên. Bàn tay Diệp Tử Thanh cũng không chịu yên, di chuyển đến lấy dây rút của đai lưng, từng chút một chậm rãi kéo ra. Đai lưng bị tháo ra, cơ thể bị phơi bài trước mặt, Vũ Vấn Kỳ thẹn đỏ mặt mà chửi:

"Tên súc sinh, sau ngần ấy năm ngươi vẫn đê tiện như vậy"

Dùng hết sức bình sinh, y đưa tay lên đầu Diệp Tử Thanh nắm lấy chiếc trâm rút mạnh ra. Tóc đen tựa như bóng đêm tung xõa ra, từng sợi tóc rơi xuống cọ qua sườn mặt khiến Vũ Vấn Kỳ phát nhột. Ngay tức khắc, Vũ Vấn Kỳ dùng chiếc trâm định đâm tới thì bị tay bị hắn chặn lại sau đó đưa hướng lên đầu giường mà nói:

"Ta xin lỗi! Vũ Vấn Kỳ ta không thể để ngươi chết được. Hãy để ta được ở bên cạnh ngươi như đã hứa"

"Ta thực sự rất yêu ngươi"

Dứt lời, Diệp Tử Thanh ngừng động tác, ánh mắt cơ hồ muốn rơi lệ lộ vẻ chua xót nhìn xuống. Đối mặt với tình huống lúc này đây thần kinh của Vũ Vấn Kỳ gần như nổ tung, đầu óc trống rỗng, không còn suy nghĩ được gì. Vũ Vấn Kỳ cắn chặt môi đến nổi sắp chảy máu, bất lực nhắm mắt nói nhỏ:

"Chỉ một lần này thôi"

Được sự đồng ý của Vũ Vấn Kỳ, Diệp Tử Thanh liền hôn lên sườn mặt của y, rồi lại đến cổ, xương quai xanh, lưu luyến di chuyển khắp nơi trên da thịt. Lúc này, bàn tay của nam nhân đã vô di chuyển đến cánh mông trần, cánh tay mạnh mẽ từ từ đem hai chân y kéo ra.

Một cổ cảm xúc ngượng ngùng ập đến, nơi đây ngoại trừ bản thân Vũ Vấn Kỳ ra thì không có người nào được phép nhìn thấy. Nhưng hôm nay nó lại phơi này rành mạch trước mặt người khác. Vũ Vấn Kỳ không nhịn được, thần sắc có chút hoảng loạn. Ngón tay mềm dẻo chậm rãi chạm vào phần thịt mềm bên ngoài. Sau đó, liền không có chút nào báo trước từ từ đẩy vào bên trong chậm rãi di chuyển dưới hạ thân. Cảm giác trướng đau, khiến Vũ Vấn Kỳ không khỏi hung hăng chau mài lại nhưng lại cố cắn chặt môi, không cho bản thân bị khuất phục. Không để y kịp thích nghi, liền thêm một ngón tay được chậm rãi tiến vào sau đó lại là thêm một ngón nữa từ từ mà nguấy động bên trong.

Một lúc sau, hạ thân dần dần quen với loại cảm giác này, đột nhiên ba ngón tay cũng bất chợt được rút ra. Thay vào đó là một vật to lớn đang chậm rãi tiến vào, cảm giác đau đớn bắt đầu lan dần ra khắp cơ thể. Cảm nhận được kích cở không tầm thường này, Vũ Vấn Kỳ hoảng hốt mà nói:

"Đau quá! Không được đâu, sẽ hỏng mất, ngươi mau rút ra đi"

Nam nhân phía trên vẫn không ngừng động tác mà nói:

"Cố một chút sẽ không đau nữa"

Lúc này Vũ Vấn Kỳ cảm thấy chật vật, đau đớn phát ra từ phía dưới khiến y đến thở cũng khó khăn. Cuối cùng thì vật kia cũng triệt để cắm hết vào trong. Vũ Vấn Kỳ lúc này không chịu được mà rơi nước mắt, loại cảm giác khốn khổ, đau đớn của vật dưới thân truyền đến khiến y không chịu được mà rơi lệ.

Nếu như đây là một cơn ác mộng, thì làm ơn, hãy để y tỉnh lại đi.

Khẽ hôn đôi mắt đẫm nước của Vũ Vấn Kỳ, Diệp Tử Thanh ôn nhu nhẹ nhàng nói

"Đau lắm sau, vậy ta sẽ không động"

Cảm giác đau chướng phía dưới vẫn tuôn trào không ngừng, cứ để im như vậy thì biết đến bao giờ mới xong. Nghĩ đến đây Vũ Vấn Kỳ khẽ lên tiếng

"Ta không sao! Ngươi cứ...di chuyển đi"

Nghe vậy Diệp Tử Thanh bắt đầu chuyển động, chậm rãi di chuyển hướng từ từ trong thân thể y mà cắm rút. Theo đó một luồn khí ấm áp dễ chịu từ dưới hạ thân dần di chuyển lên phía trên sau đó tãn ra, Diệp Tử Thanh đang vận chuyển nội lực ép chất độc trong cơ thể y ra. Song song với cảm giác dễ chịu thì cảm giác đau đớn lại có phần nổi trội hơn.

Nam nhân phía trên lúc này tự bao giờ đã bắt đầu tăng tốc, tiếng da thịt va chạm vào nhau kèm vật lớn trong cơ thể không ngừng tàn sát bừa bãi. Nhiệt dịch tiết ra trong cơ thể quá sức chịu đựng của Vũ Vấn Kỳ khiến y bật khóc nức nở.

Không biết qua bao lâu, Vũ Vấn Kỳ cuối cùng cũng mệt lã không chịu được nữa mà ngất đi. Nhìn người đang ngất đi trước mặt, Diệp Tử Thanh không biết đã có thể ngừng được chưa. Thân thể hắn bị nội thương tổn hại không quá nặng nhưng vì phải vận chuyển linh lực ép độc ra khiến hắn cũng bắt đầu choáng váng.

Hắn cúi đầu do dự vén mái tóc dài trên khuôn mặt kia, thấy được mi mắt khẽ lay động, giọt nước mắt vẫn còn đọng trên khóe mắt. Thân thể bắt đầu mệt mỏi, Diệp Tử Thanh rút vật khỏi hạ thân Vũ Vấn Kỳ. Sau đó mí mắt bắt đầu nặng trĩu, mê man ngủ mất.

Ánh mặt trời lọt qua khe cửa sổ, rọi thẳng vào phòng. Trên giường Vũ Vấn Kỳ chậm rãi mở mắt, từ phía dưới hạ thân truyền đến cảm giác đau đớn khiến y không chịu được khẽ rên một tiếng.

Lúc này Dạ Hiểu Y từ bên ngoài bước vào, trên tay mang theo một ít thức ăn.

"Dậy rồi sau! Ăn chút gì đi, ngươi sắp thành một cái xác khô rồi kìa."

Vũ Vấn Kỳ nhìn Dạ Hiểu Y sau đó nhìn thức ăn trên bàn mà nói:

"Tên Diệp Tử Thanh, hắn đang ở đâu?"

Dạ Hiểu Y lắc lắc đầu tỏ vẻ không biết đáp:

"Ta cũng không rõ, sáng nay ta được hắn nhờ mang thức ăn đến cho ngươi. Sau đó liền không thấy"

Nghe vậy Vũ Vấn Kỳ tức giận, nắm tay thành nắm đấm im lặng không nói.

"Vậy ta đi đây, nhớ ăn nhiểu vào cho mau khỏe"

Sau đó Dạ Hiểu Y rời đi.