Chấp Niệm Hoa Khai

Chương 23



Cơ thể thật đau....

Xem ra đã bị hắn phá hỏng

Bất quá đợi một lúc không thấy được hồi đáp của Vũ Vấn Kỳ, hắn liền rút kiếm đâm lên bả vai của y.

Càng khiến hắn kinh hãi hơn cả, chính là song nhãn một mảnh u lam kia là phẫn nộ cuồng loạn, cùng với tuyệt vọng.

" Giết ta rồi ngươi sẽ báo thù cho cha của ngươi "

Bỗng nhiên ở phía sau, một bóng người rất đúng lúc mà bất ngờ xuất hiện ngay ngoài cửa.

Nam Cung Uyển khẽ nghiêng đầu nhìn thoáng qua

Là Độc Cô Tư Kinh...

Nam nhân tiến vào với vũ khí trong tay

Điều y lo lắng nhất cuối cùng đã xuất hiện. việc lần này là quá mức nguy hiểm, vượt xa khỏi phạm vi mà y có thể tự mình kiểm soát hết được.

Đột nhiên cơ thể trở nên lạnh ngắt...

Lưỡi kiếm bén nhọn... Lặng yên không chút tiếng động từ phía sau đâm xuyên qua bụng, mang theo một tầng máu đỏ rực nhiễm lấy cả ngực y.

Nam Cung Uyển không thể tin được mà trừng lớn hai mắt.

Nhất thời, toàn bộ thế giới tựa hồ như rơi vào thinh lặng, chỉ nghe thấy thanh âm vụn vỡ của máu rơi xuống từ lưỡi kiếm đâm xuyên qua cơ thể y.

Tí tách...

Tí tách...

Bầu không khí vắng vẻ lại mang theo chút âm vang trong thanh dị thường...

Một ngụm máu tươi từ trong miệng nam nhân mạnh phun ra, thân thể cũng không chịu được mà run lên kịch liệt giống như một con rối bị cắt đứt toàn bộ dây khiển, chậm rãi ngã xuống nền đất lạnh.

Giật mình nhìn thấy đối phương chậm rãi ngã xuống

Giọng nói vang lên phá vỡ bầu không khí "Cuối cùng ngươi cũng có ngày này"

Trái tim hắn liền dậy lên một cỗ chua xót.....

Nhìn nam nhân nằm im dưới nền đất Nam Cung Uyển ngửa đầu điên cuồng cười lớn...

Hắn luôn ôm ấp mộng báo thù

Nhưng đến lúc nhìn thấy kẻ thù ngã gục trước mặt thì linh hồn kiêu ngạo của hắn tuyệt vọng, đau khổ, tan nát...

Rất thú vị

Một cơn hỏa nộ trước giờ chưa từng có đột nhiên điên cuồng bốc lên trong cơ thể, trong nháy mắt Nam Cung Uyểnđã phóng ngay đến chỗ Độc Cô Tư Kinh.

Song nhãn trong tức khắc đã hòa thành một mảnh ám hồng hỗn loạn.

Nam Cung Uyển dùng tốc độ kinh khủng lao đến công kích, huyết quang văng khắp nơi, tiếng kêu thảm thiết thê lương thống lên tận trời.

Thân thể Độc Cô Tư Kinh bị hắn dùng kiếm liên tục đâm nhiều nhát, nam nhân này, không chỉ muốn giết mình, mà còn dùng một phương pháp tàn nhẫn nhất...

Trong khoảng khắc đột nhiên hắn chợt nhớ mình đã bỏ quên điều gì đó rất quan trọng.

Lập tức ngừng tay, vội lao đến chỗ Vũ Vấn Kỳ.

Ngay khi hắn đưa tay ra định ôm cơ thể y vào lòng thì cảm thấy sợ hãi

Hít một hơi thật sâu, Nam Cung Uyển ôm lấy thân thể nam nhân máu chảy đầm đìa. Một loại cảm xúc không thể hiểu được bao trùm lấy hắn

Là sự mất mát

Sợ hãi

Hay là tuyệt vọng....

Thân thể băng lãnh mà tràn đầy vết thương, yếu ớt đến mức ngay cả hô hấp cũng không còn, yếu đuối đến mức sinh mệnh phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất...

Tuy rằng run rẩy, nhưng hắn vẫn kiên trì ôm lấy thân thể y đứng dậy rồi vụt mất.

- -------

Ở nơi nào đó, trong một khu rừng âm u băng lãnh.

Một loại hắc ám ma tức thuần túy, mị hoặc hết thảy những sinh mệnh tiến đến một chỗ.

Giữa khu rừng mông lung sương ảo là một điện phủ được điêu khắc hoa mỹ hiện lên, cơ thể Vũ Vấn Kỳ được đặt trên một phiến đá giữa điện, tóc đen sâu tựa bóng đêm như sương mù dày đặc nhẹ nhàng lay động trong gió.

Ngay sau đó thân ảnh Nam Cung Uyển liền xuất hiện, tiến đến sát bên người y lộ bẻ bi thương khổ sở nói.

" Vũ Vấn Kỳ "

" Ta vì ngươi mà động tình, vì ngươi mà phẫn nộ, vì ngươi mà vui mừng....Bây giờ lại vì ngươi mà bi thương "

" Ta không cho phép ngươi chết, ngươi phải sống.... phải sống để trả giá cho tất cả những gì ngươi đã gây ra với ta "

Không chậm trễ hắn bắt đầu thu lại dây khổn tiên trác, lấy tay phối hợp với chú ngữ kết ấn, băng lam sắc đồng tử chợt co rút lại, đạm lục sắc quang mang nguyên bản dần dần hiện ra bao bọc lấy cơ thể y.

Có lẽ vì khá chậm trễ trong việc chữa trị nên ngay cả mạch đập yếu ớt cuối cùng cũng dừng lại.

Nam nhân đang nằm trên kia

Đã bắt đầu lạnh dần

Quá nóng ruột mà trở nên gấp gáp, sắc mặt của Nam Cung Uyển dần tái nhợt, động tác của hắn càng lúc càng trở nên nhanh hơn.

Xung quang các đạm lục sắc quang càng ngày càng dày đặc xuất hiện khắp nơi, từ từ hòa tan chảy vào trong cơ thể của Vũ Vấn Kỳ.

Được một lúc sắc mặt nam nhân sau khi hấp thụ được linh khí đã có phần khơi sắc hơn, nơi vết thương cũng bắt đầu khép miệng.

Một khắc sau, Nam Cung Uyển dùng thần niệm dò xét khắp nơi trên cơ thể y.

- -----

Thời gian dần trôi đêm dần buông xuống khắp khu rừng âm u, trăng trên cao vẫn chỉ là một mảnh leo lắt.

Thế nhưng tại nơi sâu nhất trong rừng, bầu không khí lại hoàn toàn khác hẳn.

Khắp nơi đều có ánh sáng lung linh, vang vang trong đêm là thanh âm của tiếng nước chảy, chảy dọc theo con suối nhỏ đi đến gần đầu nguồn là gian tọa viện tuy nhỏ nhưng khá bắt mắt.

Bước vào trong, là một nam nhân đang ngồi ở trên bàn, lúc này đã sớm vì mệt mỏi mà ngủ quên, mái tóc dài đen như thủy mặc, làm nổi bật lên khuôn mặt có chút tái nhợt.

Bộ dạng ngủ say của Nam Cung Uyển, thoạt nhìn có loại mệt mỏi đến không nói thành lời. Tựa hồ như quá trình trị liệu trước đó đã tiêu hao của hắn rất nhiều tinh lực

Rất an tĩnh, bên cạnh hắn ở trên giường lại có một nam tử đang nằm bên....

Nhưng cảnh tượng yên lặng mà an tường trước mắt, cuối cùng lại bị phá vỡ bởi tiếng ho khan của Vũ Vấn Kỳ.

Khụ khụ khụ!

Phía trước là một mảng không đen tối chẳng có gì, điều này làm cho Vũ Vấn Kỳ không chỉ khó chịu nhíu mày, thần tình còn có chút phức tạp mà nằm im lặng trên giường

Cuối cùng tâm tư dị thường nôn nóng của y trong nháy mắt trở lại bình tĩnh.

Sau đó, Nam Cung Uyển không một tiếng động mà tiến đến bên cạnh Vũ Vấn Kỳ, ánh mắt ngưng lại nhìn đối phương hồi lâu, sau bàn tay to lớn vươn ra kéo người ôm vào trong lòng và khẽ nói.

" Ta xin lỗi "

Có chút hổ thẹn thấp giọng xin lỗi đối phương, song trong lòng cũng thầm trách mắng bản thân của mình.

Mà khi nghe được lời nói của, thân thể nam nhân lập tức khẽ run chân mài nhíu lại.

Đó là một loại chống cự mơ hồ...

Cho dù, bản thân hắn lúc này chỉ là một phế nhân mất đi ánh sáng và khả năng kháng cự.

Bình yên trong chốc lát, Nam Cung Uyển thu tay trở về

Lặng lẽ chăm chú nhìn nam nhân trước mặt y thật không dám tin vào hai mắt mình, trên thế giới sao lại có người có thể làm hắn dao động được.

Đúng vậy, đúng vậy... Hơn nữa, y đối với hắn thực sự rất đẹp...

" Ngươi nhìn đủ chưa "

Tựa hồ như bị ngữ khí của nam tử làm giật mình, dạ sắc song đồng vốn không có tiêu cự chợt giật nhẹ.

" Ta...."

Trong lúc vô ý, hắn đưa bàn tay lên nhất thời ngón tay khẽ chạm vào gương mặt y nhưng lại khựng lại giữa không trung. Ngây người ra, song nhãn băng lam hiện lên một tia ái muội quang mang, cười cười, thu hồi tay lại.

" Sau ngươi biết ta là đang nhìn ngươi "

Vũ Vấn Kỳ chỉ âm lãnh hừ một tiếng, nhàn nhạt nói.

" Linh cảm "

Nghe ngữ điệu bình thản nhưng lại khiến người nghe cảm thấy muộn phiền.

Bất quá phiền muộn là phiền muộn như vậy, hắn cũng không có gan dám mở miệng nói câu nào.

Biểu tình của Vũ Vấn Kỳ cũng không còn mấy kiên nhẫn.

Y không thích hai người đơn độc ở chung một chỗ, cho dù chỉ là một lúc cũng không được.

Nếu không phải đôi mắt bị hắn bị hủy hoại, thân thể bị phong bế linh lực thì y đương nhiên tuyệt đối sẽ không lưu lại nơi đây.

Ngoài cửa sổ, màn đêm càng lúc càng trở nên u ám.

- -----

Sáng hôm sau

Gió thổi êm dịu, không khí của một ngày thu mang theo cảm giác man mát dịu nhẹ, trong thời tiết như vậy, bầu trời trong xanh rộng bao la lại có vẻ cao xa đặc biệt, một kết giới được lập ra xung quanh tọa viện.

" Bây giờ ta phải đi tiên giới một chuyến, ngươi tốt nhất an ổn ở lại đây chờ ta "

Vũ Vấn Kỳ ngồi bên bàn gỗ trước hiên viện bình thản đến nụ cười cũng nhạt đến vài phần, song nhãn băng lãnh vô hồn lạnh đến mức có thể đóng băng hết thảy mọi thứ xung quanh.

" Tùy ngươi "

Trong nhất thời, thấy rõ ràng ánh mắt đối phương mà tinh thần, sắc mặt của Nam Cung Uyển cũng dần đen lại.

" Chờ ta xử lí tên Dạ Hiểu Y đó xong ta sẽ quay lại chữa mắt cho ngươi "

Nhất thời, bầu không khí phảng phất như đình trệ lại.

Tất cả đều lặng đến áp lực.

Thoạt nhìn khuôn mặt của Vũ Vấn Kỳ cũng không có loại cảm giác kinh diễm gì... Thế nhưng nếu như nhìn kỹ.... Lại thấy vẻ king ngạc hoang mang.

Dời ánh mắt vô hồn vào không khí, Vũ Vấn Kỳ tỏ vẻ gấp gáp hỏi

" Ngươi vừa nói gì? "

" Dạ Hiểu Y sao? "

Bầu không khí nguyên bản áp lực giống như sắp bùng cháy dữ dội, hết sức căng thẳng. Mà Nam Cung Uyển tựa hồ cũng cảm giác được mình đã lỡ nói điều không nói.

" Không có gì "

Dứt lời chỉ trong chớp mắt, hắn đã biến mất

Nhận thức được điều gì không lành, Vũ Vấn Kỳ cảm thấy nôn nóng cùng bất an không gì sánh được, nhưng lại càng thấy phẫn nộ nhiều hơn.

Vừa nghĩ đến người kia đã làm cho mình vĩnh viễn sống và tồn tại trong bóng tối, hiện tại còn âm mưu toang tính kế lên người Dạ Hiểu Y.

Trong lòng y bất giác trở nên hốt hoảng, dù thế nào cũng không thể bình tĩnh trở lại.

Đối phương cũng không phải loại ngươi tốt lành gì

Chỉ có duy nhất một khả năng chính là...

Đối phương thực sự đang gây điều bất lợi cho kế hoạch của Dạ Hiểu Y...