Chấp Niệm Tương Ngộ

Chương 36: Hôn rồi hôn rồi!



Dịch: CP88

Trợ dịch: Bối Diệp

Type: YZ95

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Cái này à......

Tống Tương Niệm gõ gõ mấy chữ, "Bạn bao nhiêu tuổi?"

Hạ Chấp Ngộ nhanh chóng báo tuổi.

Tống Tương Niệm nhìn phản hồi trên màn hình, "Đây là một hành vi rất bình thường, là một loại biểu hiện cho thấy người đàn ông đã nảy sinh tình cảm với một cô gái."

"Ý bác sĩ là tôi đã thích cô ấy rồi?"

"Trước kia bạn chưa từng trải nghiệm cảm giác này sao?"

Một người đã hai mấy tuổi, đừng nói là chưa từng rung động trước một ai đó nhé?

"Chưa từng." Đối phương trả lời cũng thật nhanh, "Tôi và cô ấy chỉ mới quen biết thôi."

"Vậy anh có thể xác định một chút, nếu là tình cảm đôi bên thì thật tốt quá rồi."

Hạ Chấp Ngộ nhìn màn hình máy tính hồi lâu, Bác sĩ Hương Hương nghĩ hắn đã hỏi xong, bèn gửi một chiếc emoji.

Hạ Chấp Ngộ hơi xuống tinh thần, cảm giác bản thân hỏi xong vẫn chẳng thông suốt được gì.

Hắn mím môi, hạ quyết tâm, dù sao cũng chỉ là người lạ trên mạng, ai biết ai là ai chứ.

"Trước đây tôi không có cảm giác với phụ nữ, thế nhưng bây giờ chỉ cần nhìn thấy cô ấy là sẽ không kiểm soát được chính mình...... Bác sĩ có hiểu không?"

Tống Tương Niệm học tâm lý ra, dĩ nhiên là hiểu, "Muốn chiếm lấy cô ấy đúng không?"

"Đúng."

Tống Tương Niệm giảng giải cho hắn, mấy thứ này đều là phản ứng rất bình thường, nhưng mà nghĩ thì cứ nghĩ thôi, tuyệt đối không được xúc động nhất thời mà phạm phải sai lầm. Nếu như cô gái ấy không tự nguyện rồi bị ép buộc, vậy thì sẽ thành vụ án hình sự rồi.

Vì mười tệ này, cô phải khuyên giải hắn thật cẩn thận.

Cuộc sống của Hạ Chấp Ngộ khá là đơn điệu, ngoại trừ thêu thùa thì vẫn là thêu thùa, hoàn toàn không có thú vui nào khác. Hạ phu nhân gần đây chăm đến thăm con trai ra hẳn, nhưng thấy trạng thái của hai người họ thì không khỏi lo lắng.

Bà ngồi trên ghế sô pha, cực kỳ sốt ruột. Hạ Chấp Ngộ từ sáng đến trưa ngồi chết dí trong phòng làm việc, cửa phòng cũng không ra tới.

Thế này thì yêu đương kiểu gì?

Con gái thì phải được dỗ dành, phải được đưa ra ngoài chơi.

Hạ phu nhân lấy hai chiếc vé từ trong túi xách ra, rảo bước vào phòng làm việc của Hạ Chấp Ngộ, bà ve vẩy hai tờ vé ở trước khung thêu của hắn, "Chiều nay ra ngoài chơi đi."

Hạ Chấp Ngộ còn không thèm nhấc mắt một cái, "Chơi cái gì mà chơi."

"Con định cứ yêu đương thế này à? Không phải mẹ trù ẻo con đâu, đứa nhỏ tốt như Tương Niệm con mà không tranh thủ là mất."

Hạ Chấp Ngộ chọc kim xuống, lại kéo ra, "Ai bảo mẹ con đang yêu......"

Nhưng mới nói được một nửa, lại đổi rồi, "Vé gì cơ?"

"Mẹ nhờ người mua cho đấy, nghe nói chơi vui lắm, con gái đều thích."

Hạ Chấp Ngộ nhìn tấm vé sặc sỡ sắc màu, chắc chắn toàn là mấy trò chơi vớ vẩn, "Mẹ cứ để đó đi."

"Hôm nay phải đi đó, hăng hái lên cho mẹ!"

Hạ phu nhân hoàn thành mục tiêu đến đây, nhanh chóng rời khỏi.

Ăn cơm trưa xong, Hạ Chấp Ngộ rút ra hai tấm vé, "Chiều nay đi chơi."

"Chơi cái gì?" Tống Tương Niệm chăm chú nhìn kỹ.

Chỗ này cô chưa đi bao giờ, cũng không biết chi tiết trong đó có những cái gì, nhưng nếu Hạ Chấp Ngộ đã chủ động yêu cầu thì cô cũng sẽ không từ chối.

Cô quả thực mong hắn ra ngoài nhiều hơn, giúp ích rất nhiều cho trị liệu của hắn.

Tới địa điểm ghi trên tấm vé, Tống Tương Niệm và Hạ Chấp Ngộ qua cổng kiểm phiếu đi vào trong, dừng lại trước căn nhà đầu tiên.

Hai người cùng lúc ngẩng đầu, nhìn chằm chằm hai chữ 'nhà ma' to tổ chảng.

Hạ phu nhân cực kỳ đắc ý, cảm thấy mình quá là cơ trí, đợi đến lúc Tống Tương Niệm bị dọa khóc lóc nghẹn ngào, đứa con trai của bà không phải có thể dùng chiêu anh hùng cứu mỹ nhân rồi sao?

Hoàn mỹ!. Truyện Nữ Phụ

Họ bị biển người đẩy vào trong, ngoài cửa có một người cầm chiếc loa nói sang sảng, "Cảnh tượng bên trong rất thật, đạo cụ rất thật. Mong mọi người cố gắng kiểm soát cảm xúc, tuyệt đối đừng đánh nhân viên công tác!"

Tống Tương Niệm lẽo đẽo theo sau Hạ Chấp Ngộ, nhóm người đầu tiên tiến vào một hành lang rất dài, cửa các căn phòng hai bên đều mở toang.

Mấy chiếc đèn nhỏ trên trần nhà phát ra ánh sáng mờ mờ ảo ảo, Tống Tương Niệm nghe thấy có âm thanh rờn rợn bắt đầu tiến về phía này.

Âm thanh hình như từ trên đầu họ truyền tới, cô còn chưa kịp ngẩng đầu, một người bị máu nhuộm đỏ từ trên trần thình lình rơi xuống.

Mái tóc dài che khuất khuôn mặt của người đó, không phân biệt được là nam hay nữ, máu trên người còn không ngừng nhỏ tí tách.

Á -------

Vốn nghĩ nhiều người có thể sẽ bớt sợ hơn, đến lúc này mới biết khi cùng lúc la hét sẽ tạo hiệu ứng khủng hoảng đến mức nào. Đám người vốn tụ một chỗ thoáng cái chia năm xẻ bảy, bị dọa cho chạy tan tác vào các căn phòng bên cạnh.

Trên hành lang nhất thời chỉ còn lại Tống Tương Niệm và Hạ Chấp Ngộ.

Con 'ma' kia thấy vậy, bèn giật giật chân mấy cái, dáng vẻ như đang giãy dụa.

Tống Tương Niệm né sang bên cạnh, không muốn bị nước đỏ văng trúng, sau đó bình thản tiếp tục đi về phía trước.

"Tiểu Hạ tiên sinh, anh có sợ không?"

Hạ Chấp Ngộ cũng lững thững đi bên cạnh, "Không lẽ cô không sợ?"

Hắn vừa dứt lời, thình lình có một con 'ma' khác tóc tai rối bù lù lù từ trong lối rẽ mà Tống Tương Niệm định đi vào bước ra, hóa trang nhìn rất thật, lần này còn suýt chút nữa thì va vào người Tống Tương Niệm.

Cô đứng im không động, người và 'ma' bốn mắt nhìn nhau.

Một giây, hai giây, ba giây -------

Bầu không khí cực kỳ yên tĩnh, cô gái trước mắt này không chỉ không bị dọa hét lên ầm ĩ, ngược lại còn đánh giá lớp hóa trang tỉ mỉ của 'nó'.

Con 'ma' kia có lẽ cảm thấy quá mất mặt, bèn quay về vị trí của mình.

Tống Tương Niệm thật ra vẫn đang nghĩ dở câu hỏi vừa rồi của Hạ Chấp Ngộ. Đúng là cô không hề sợ, nhưng vì mặt mũi của hắn, liệu cô có nên biểu hiện sao cho bớt nhạt nhẽo chút?

Tống Tương Niệm sau một hồi tính toán chợt hét lên một tiếng, Hạ Chấp Ngộ bị tiếng hét đột ngột của cô dọa cho thót tim.

Cô tựa lưng vào bức tường, giả vờ như đang sợ hãi. "Có ma."

Đúng đó, nhưng không phải đã đi rồi sao?

Tống Tương Niệm đưa hai tay che mặt mình, lắc đầu mấy cái, "Sợ chết mất thôi."

Hạ Chấp Ngộ đứng đó, bàn tay thả bên người hết nắm rồi lại buông. Tuy rằng hắn chưa từng hẹn hò, nhưng cũng đã lén lút thức đêm xem phim tình yêu lãng mạn.

Vị bác sĩ kia còn cổ vũ hắn phải mạnh dạn hơn mà đúng không?

Không quản nữa!

Hạ Chấp Ngộ vươn tay ôm lấy cô, tốc độ cực nhanh, sức lực ở cánh tay cũng rất lớn, hoàn toàn nhốt cô vào trong lòng.

Cô bị hắn dùng lực ấn lên tường, Tống Tương Niệm ngẩng đầu, "Thật ra tôi......"

Kể cả cô có sợ thật thì cũng không cần hắn phải dỗ dành thế này đâu.

Thế nhưng lời còn chưa dứt, môi cô có thứ gì đó mềm mềm áp lên, mang theo hấp tấp và bức bách không thể chối từ.

Hô hấp của Hạ Chấp Ngộ gấp gáp, hắn âm thầm cảm thấy may mắn vì quanh đây tối om, nếu không hắn thật muốn tìm một cái lỗ chui xuống!

"Gàooo ------"

Con 'ma' lần trước sau khi thất bại cảm thấy không cam lòng, trợn mắt thật lớn nhảy đến trước mặt họ.

'Nó' còn dùng đèn pin chiếu ngược từ cằm mình lên, chỉ cần để họ nhìn rõ khuôn mặt đáng sợ này, 'nó' không tin hai người lại không sợ đến mức tè ra quần.

Thế nhưng đập vào mắt 'nó' lại là hai đôi môi đang dán vào nhau......

***!

'Nó' ở một góc căng thẳng, vắt óc suy nghĩ phương thức dọa người, kính nghiệp đến thế, mà hai cái người này lại chìm trong thế giới của riêng họ, 'nó' cứ thế bị đẩy sang một bên gặm cơm chó.