Chất Độc Mang Tên Anh

Chương 14: Không thể chấp nhận



“Ông Lưu bị hẹp van tim. Bây giờ cần đặt stent mạch vành. Bác sĩ giải thích một chút cho người nhà quyết định: Stent là một cuộn lưới kim loại nhỏ, sử dụng để đưa vào vị trí đoạn mạch vành bị tắc nghẽn. Sau đó, bóng thu nhỏ trong stent được nong ra để mở rộng lòng mạch, tạo điều kiện cho dòng máu lưu thông dễ dàng. Nhưng chi phí khá cao.”

Mẹ của Lưu Mạn hít thở không thông phải dựa tường: “Bác sĩ, chỉ cần ông ấy sống. Chúng ta làm trâu là ngựa cũng sẽ trả mà. Huhu.”

“Người nhà đi đóng tạm ứng trước.”

Bà Lưu vét hết tất cả tiền ở trong túi ngay cả tiền dành dụm cũng chỉ có 50 triệu. Bà đưa hết số tiền cho Lưu Mạn:

“Khi nào bệnh viện bảo đóng tiếp mẹ sẽ tìm cách. Con đóng số này trước đi!”

Lưu Mạn nhận lấy số tiền trong tay mẹ, cảm giác bất lực nghẹn ngào. Phải rồi, cả gia tài mà mẹ gom góp chỉ có bao nhiêu đây. Cô hận không thể lớn thật nhanh, kiếm thật nhiều tiền để lo cho cha mẹ.

Đi đến quầy thu viện phí, vì cha cô không có bảo hiểm y tế nên số tiền tạm ứng sẽ phải chi trả là 100 triệu. Cô làm sao đây?

Trong lúc loay hoay, trong túi cô rơi tấm thẻ đen mà Bách Niên đưa cho cô.

Tay cô run run cầm tấm thẻ. Người phía sau liên tục hối thúc. Lưu Mạn bất lực chỉ có thể đưa tấm thẻ cho thu ngân.

“Bách Niên, em sẽ giải thích sau.”

“Xong rồi! Biên lai đây em.”

Lưu Mạn gật đầu đi về phía dãy ghế hành lang ngồi xuống.

Cô nhìn vào dãy số chặn mãi. Màn hình phát sáng báo bỏ chặn số thành công.

Lưu Mạn soạn tin nhắn giải thích với Bách Niên về số tiền vừa quẹt.

Một lúc sau, Bách Niên gọi đến.

“Mạn Mạn, anh đang trước cửa bệnh viện. Em đang ở đâu?”

“Thầy, em…”

“Không cần nói nữa. Tôi thấy em rồi!”

“Thầy?”

Lưu Mạn chỉ vừa mới đứng lên Bách Niên đã nhào đến ôm cô.

Hắn nhìn sang phía Minh Minh.

“Cậu đi giải quyết chuyện viện phí đi. Gặp bác sĩ của em ấy một chút.”

“Được!”

Lưu Mạn đẩy Bách Niên ra:

“Chúng ta giữ khoảng cách một chút tránh gây hiểu lầm.”

“Bây giờ lo chuyện của ba em trước. Chuyện kết hôn tôi từ từ giải thích với em sau!”

Lưu Mạn cúi đầu:

“Thầy, tiền em xin thầy cho nợ. Em sẽ trả từ từ…”

Bách Niên nghiến răng, cảm giác ươn ướt ở mắt:

“Tôi không bắt em trả. Em đừng tạo áp lực cho mình. Hơn nữa trong thời gian này, xin em cho tôi ở bên cạnh. Đừng tránh né tôi nữa có được không?”

Lưu Mạn rơi nước mắt: “Bách Niên, thầy có thể đừng kết hôn không?”

Bách Niên đưa điện thoại ra cho cô xem.

“Hợp đồng hôn nhân?”

Hắn níu tay của Lưu Mạn: “Cho anh 2 năm có được không? Anh hứa với em, anh và cô ấy không có gì cả. Chỉ là quan hệ đối tác thôi. Vì gia đình anh. Anh bắt buộc phải lấy cô ta…”

Lưu Mạn lắc đầu, gạt tay Bách Niên ra:

“Nếu em cũng lấy người khác rồi nói rằng không yêu, anh có đồng ý không?”

“...”

“Tiền em sẽ tìm cách trả. Cả đời này, em không muốn dính dáng gì đến anh nữa!”

“Mạn Mạn?”

Lưu Mạn không nói. Cô cố kìm nén nước mắt.

Có một loại cảm giác đau đớn chính là biết trước người mình yêu sẽ kết hôn với người khác.

Lưu Mạn chạy nhanh ra khuôn viên của bệnh viện ngồi xuống tự ôm lấy mình bật khóc. Con người có những lúc muốn gục ngã như vậy. Mọi thứ không may cứ dồn dập như thế.

Bách Niên vốn dĩ đi theo sau cô. Hắn cũng đau lòng. Hắn cũng có nỗi khổ riêng.

“Mạn Mạn, anh xin lỗi…”

Điện thoại của Bách Niên reo lên:

“Niên Niên, con mau đến đây đón mẹ.”