Chất Độc Mang Tên Anh

Chương 19: Cái ôm đến muộn



Lúc Bách Niên đến được, căn nhà giống như không chủ. Chỉ có Minh Minh cùng Dương Ngọc đứng ở ngoài sân.

Thấy bộ dạng của Bách Niên, Minh Minh không khỏi kinh hãi. Bách Niên chạy đến không kịp thở:

“Em ấy đây?”

“Cậu bị làm sao?”

Bách Niên như nổi điên, hắn lớn giọng, đôi mắt đỏ ngầu:

“Em ấy đang ở đâu?”

Dương Ngọc lần đầu thấy Thầy của mình lớn tiếng như vậy. Vẻ thư sinh nho nhã biến thành một ác ma. Cô núp ở phía sau Thầy Minh. Cánh tay cô chỉ về cây cầu phía bờ sông.

Bách Niên buông Minh Minh vội nhào đến ôm lấy Lưu Mạn:

“Mạn Mạn, xin lỗi anh đến trễ.”

Vốn dĩ Lưu Mạn không còn sức để khóc nữa, cả thân người nhẹ như giấy có thể ngã lúc nào không hay.

“Xin lỗi, anh đến trễ.”

Lưu Mạn gục đầu vào lòng ngực anh mà khóc lớn. Nhìn thấy bạn thân khóc, Dương Ngọc ngẩng mặt lên. Lấy tay lau nhanh giọt nước đang rơi.

Bách Niên ôm chặt lấy đôi vai run run của Lưu Mạn. Hắn hôn lên tóc cô, nhẹ nhàng:

“Không sao. Đừng sợ! Có anh ở đây rồi!”

Rồi mắt hắn cùng đỏ, sống mũi cay cay. Lòng hắn nặng trĩu tự trách.

Sau đó, hắn thấy người con gái bé nhỏ trong lòng hắn dần lịm đi. Cả cơ thể không động đậy nữa.

“Mạn Mạn, em làm sao vậy? Minh Minh, mau qua xem em ấy!”

Lưu Mạn thức dậy thấy Bách Niên ngồi ở bên cạnh. Hắn nắm tay cô nhưng bị cô đẩy ra.

“Mạn Mạn, anh xin lỗi.”

Lưu Mạn cười khẩy một cái. Cả thân người quay vào tường. Cô không muốn nhìn thấy người đàn ông trước mặt.

“Mạn Mạn, anh biết em buồn. Nhưng em phải ăn một chút, uống một chút.”

Hắn tung chăn của cô ra, kéo cô ngồi dậy. Nhưng người Lưu Mạn như bị dán keo, dù hắn có dùng sức thế nào cũng không đỡ cô dậy được.

“Mạn Mạn, chịu khó ngồi dậy ăn một chút đi. Có được không?”

Sau câu nói này, Lưu Mạn quả thật ngồi dậy.

“Đúng rồi. Em uống một chút nước đi.”

Lưu Mạn nhận lấy đi nước, ánh mắt vô hồn. Bàn tay buông ly nước ra, ly nước vì thế rơi xuống vỡ tan tành. Ly nước rơi trúng chân của hắn.

Hắn không trách cô mà cúi xuống mặt những mảnh vỡ kia lên. Lúc này Lưu Mạn mới yếu ớ mở miệng:

“Bách Niên, thầy rời khỏi đây được không?”

Hắn ngẩng mặt, bàn tay chạm đến khoé mắt của cô nhè nhẹ lau đi.

Cô gạt tay hắn ra: “Xin anh đi đi!”

Hắn đứng dậy, kéo cô vào lòng hắn.

“Xin lỗi. Anh…”

Cô đẩy người hắn ra: “Bách Niên, lúc em đau lòng nhất anh ở đâu?”

“...”

“Hừ. Là ở bên cạnh cô gái đó cùng nhau chụp ảnh cưới. Nụ cười của anh rất đẹp. Anh đang cười còn em đang khóc. Vậy xin anh hãy đi đi. Tránh xa khỏi em đi. Xin anh!”

“Anh không có cười. Em nghe anh nói đi…”

Lưu Mạn bịt hai tai lại: “Tôi không nghe. Tôi không muốn nghe, càng không muốn nhìn thấy anh.”

Nghe tiếng hét của Lưu Mạn, Dương Ngọc chạy vào:

“Mạn Mạn không sao chứ?”

Lưu Mạn ôm chặt lấy Dương Ngọc mà run lên:

“Dương Ngọc tớ không muốn nhìn thấy người này. Cậu mau bảo anh ta đi đi. Cả đời này càng không muốn gặp lại.”

Người con gái mình yêu đau khổ mà bản thân không làm gì được. Bàn tay của Bách Niên nắm chặt quyện lại thành nắm đấm. Hắn hít một hơi thật sâu:

“Em đừng kích động. Tôi đi!”

Trước khi đi hắn nhìn sang Dương Ngọc bảo cô chăm sóc tốt cho Lưu Mạn.

Dương Ngọc vuốt lưng Lưu Mạn.

“Mạn Mạn hắn đi rồi!”

“Dương Ngọc, tớ sai rồi. Đáng lẽ không nên chấp nhận một người như vậy. Sao anh ta có thể chụp ảnh cưới cùng người khác khi cha mình mất chứ?”

“Lúc đó, anh ta hứa với tớ sẽ có mặt lúc tớ cần nhất. Vậy mà đến cuối cùng, hắn lại ở bên cạnh người khác. Tớ căm ghét nụ cười đó, Dương Ngọc. Huhu….”

Bách Niên ở ngoài cửa hắn nghe hết tất cả. Hắn muốn vào bên trong giải thích nhưng lại không có can đảm.

Là hắn làm cô đau lòng mà.

Điện thoại của Bách Niên liên tục reo lên.

Hắn thở dài bắt máy:

“Thanh Thanh Huyền, là cô cố tình đúng không?”

“Bách Niên, bác muốn gặp cháu một chút.”

Bách Niên tắt máy, hắn nói với Minh Minh trông coi Lưu Mạn giúp hắn

Dương Ngọc ở trong phòng vỗ vai Lưu Mạn.

“Mạn Mạn, hình như cậu không để ý đến vết thương trên trán và cái áo sơ mi dính đầy máu của thầy Bách đúng không?”

“...”

“Đừng khóc nữa. Có lẽ thầy Bách cũng có nổi khổ. Tớ chỉ nói vậy thôi. Việc của cậu là nghỉ ngơi, bớt đau buồn lại một chút. Nếu không cha cậu sẽ buồn. Hơn nữa, cậu nên qua với mẹ cậu. Bà ấy cũng giống như cậu. Cần một người ở bên cạnh.”

Lưu Mạn gật đầu, cô đứng dậy ra phía sau bồn nước rửa mặt. Có lẽ bây giờ là lúc mẹ cần cô nhất.

Cô vào bếp nấu cơm, làm vài món cùng Dương Ngọc.

Thầy Minh ở bên ngoài dọn dẹp một chút. Nhà cửa có tiếng động nghe cũng ấm áp lên hẵn.

Nấu một chút khói bay đến hai cô phải ho sặc, bà Lưu cuối cùng cũng chịu bước ra sau bếp:

“Hai đứa để mẹ làm.”

Lưu Mạn nhìn mẹ nhào đến ôm mẹ:

“Mẹ.”

Bà Lưu cũng ôm cô, hít thở thật sâu:

“Chúng ta phải nghĩ đến cha con đang nhìn chúng ta. Không thể buồn như vậy được!”

“Dạ!”

4 người ăn xong là lúc trời tối. Trên bầu trời đen có những vì sao lung linh với vầng trăng sáng tỏa ánh sáng xuống sân.

Bà Lưu lủi thủi từ trong bếp bước ra. Bà ngồi xuống cạnh Lưu Mạn.

“Tiểu Mạn, hết hôm nay, con lên thành phố học đi con.”

“Còn mẹ?”

“Mẹ về ở cùng ngoại một thời gian. Sẵn tiện chăm sóc ngoại một thời gian. Cố gắng học nhe con. Ba con ông ấy thường nói rằng: Con gái của ba rất giỏi.”

“Mẹ. Con ở đây với mẹ?”

“Tiểu Mạn chúng ta không nên ở đây. Ở đây chúng ta sẽ còn nhớ đến cha con nhiều hơn. Con hiểu ý mẹ mà đúng không?”

“Dạ…”

“Phải đó Mạn Mạn, mai tớ dọn đồ đi chung với cậu luôn.”

“Vừa hay xe tôi trống chỗ, chở 2 em đi?”

Dương Ngọc nháy mắt với Minh Minh:

“Cảm ơn thầy!”

Sáng hôm sau bà Lưu mang theo một giỏ trái cây lớn đưa cho Minh Minh:

“Cảm ơn Thầy. Nhờ có Thầy.”

“Dì giữ gìn sức khỏe.”

3 người bọn họ cùng nhau lên đường. Lưu Mạn mấy ngày không ngủ, cô cố gắng chợp mắt một chút. Con đường trở lại ký túc xá rất dài cũng giống như tương lai phía trước của cô. Cô biết trên con đường ấy sẽ thiếu vắng đi tình yêu thương của người cha.

Lưu Mạn cố kìm nén nước mắt, tự động viên bản thân mình:

“Cố lên cô gái nhỏ kiên cường!”