Chất Độc Mang Tên Anh

Chương 26: Cơ hội thực tập



“Tiểu Mạn, dậy đi ăn sáng.”

“Em lười.”

Bách Niên kéo cô dậy, tưởng Lưu Mạn sẽ tỉnh nhưng cô vẫn nằm vùi mình vào trong chăn.

“Tiểu Mạn Mạn lười biếng xem anh xử em thế nào.”

Hắn bế cô vào phòng tắm, rửa mặt còn đánh răng cho cô.

Giọng ngái ngủ thì thầm bên tai Bách Niên:

“Bách Niên, em thấy mình thật hạnh phúc. Em còn tưởng mình đang mơ."

“Hửm?”

“Đó là có anh. Cảm ơn anh.”

“Vài ngày nữa, trường có tổ chức ngày hội thực tập sinh. Đến lúc đó, em muốn thực tập ở đâu có thể nói anh một tiếng.”

Cô câu cổ hắn, hôn lên môi hắn.

“Không cần đâu. Em muốn tự mình xin. Nếu không được, đến lúc đó em mới nhờ đến anh.”

“Tiểu Mạn lớn rồi nhỉ? Haha.”



Đúng một tuần sau, doanh nghiệp với nhà trường tổ chức ngày hội tuyển dụng thực tập sinh như lời Bách Niên nói.

Hắn rất bận thêm nữa cô không muốn làm phiền đến hắn nên đã thử đối đáp với một số công ty cô yêu thích.

Tất cả đều không nhận. Lý do là họ đã tuyển đủ thực tập sinh.

Lưu Mạn cảm thấy có vẻ họ thật sự không muốn nhận cô. Vì sau cô, còn có những bạn xếp hàng phỏng vấn. Có một số bạn được nhận.

Dương Ngọc cũng được nhận vào công ty chuyên về logistic.

Dương Ngọc hí hửng:

“Tiểu Mạn, cậu phỏng vấn sao rồi? Với thực lực của cậu chắc được tuyển thẳng?”

Lưu Mạn lắc đầu vì những công ty cô phỏng vấn đều từ chối. Nói đến đây thực sự Lưu Mạn nghi ngờ năng lực của chính bản thân.

Đang ngồi ủ rũ rủ thì một chị mang bản tên nhân sự của công F.

“Em là Lưu Mạn phải không? Công ty chị có đọc qua hồ sơ của em. Mọi người đều công nhận thành tích của em. Em có muốn về làm thực tập sinh cho công ty chị?”

Dương Ngọc không khỏi kích động. Công ty đó F là một trong số 4 công ty đứng đầu cả nước về mảng giao nhận và vận chuyển.”

“Chị nói thật?”, Lưu Mạn còn chưa tin.

Chị nhân sự cười: “Không lẽ một công ty lớn lại đi lừa gạt em?”

“Em sẽ làm gì chị?”

“Thư ký phó giám đốc.”

Dương Ngọc nghe mà kích động.

“Trời ạ? Trúng số rồi Lưu Mạn. Làm việc tích được nhiều kinh nghiệm lắm!”

“Cảm ơn chị.”

Nhân viên nhân sự đưa mẫu đơn cho Lưu Mạn và căn dặn: “Em ghi lịch học gửi chị. Chị và nhà trường sẽ trao đổi sắp xếp lịch cho em phù hợp.”

Lưu Mạn nhận tờ đơn trong tay mà cảm giác sung sướng. Cô phải nhắn tin báo ngay cho Bách Niên mới được.

Rất nhanh hắn đã nhận được tin nhắn của Lưu Mạn. Thay vì vui mừng cho cô hắn lại lo lắng.

Hắn lục trong danh bạ của mình một dãy số không bao giờ muốn gọi. Suy nghĩ kỹ lưỡng, cuối cùng hắn mới nói vào điện thoại:

“Chúng ta gặp nhau đi!”

Đầu dây bên kia cười vui vẻ.

Bách Niên rất nhanh đã lái xe rời khỏi trường.



Quán cà phê trên tầng thượng của tòa nhà cao tầng nhất thành phố. Bách Niên đã đợi ở đây 2 tiếng đồng hồ.

“Rốt cuộc là em có đến hay là không?”

Thanh Thanh Huyền bây giờ mới chịu trả lời tin nhắn: “Em đang trên đường đi. Do kẹt xe.”

Cô ta nói với thư ký của mình: “Chúng ta đi được rồi.”

Thanh Thanh Huyền mặc áo hở ngực bó sát cơ thể lộ từng đường cong quyến rũ.

“Niên Niên, xin lỗi. Anh có việc tìm em?”

“Em thật sự không biết?”, Bách Niên thái độ chán ghét nhìn Thanh Huyền.

“Là chuyện của Lưu Mạn? Cái này phòng nhân sự vừa báo cho em biết.”

Thấy thái độ của Bách Niên cô thở dài:

“Rốt cuộc em còn chưa gặp được con bé anh đã lo như vậy? Anh yên tâm đi. Chuyện nào ra chuyện đó. Em sẽ không đem chuyện riêng vào công việc.”

Bách Niên gật đầu: “Anh mong em nhớ những gì mình nói. Nếu không ngay cả việc nói chuyện chúng ta cũng không thể. Em hiểu ý anh?”

Nói xong hắn đứng dậy rời đi bỏ lại Thanh Thanh Huyền ngồi đó.

Cô ta tức giận ném ly nước xuống nền gạch. Miệng mắng chửi:

“Chết tiệt. Rốt cuộc con hồ ly tinh đó có gì hơn em? Bách Niên, rồi anh sẽ phải hối hận.”

Thanh Thanh Huyền nhìn sang thư ký của mình:

“Khi nào con nhỏ đó vào việc?”

“Sáng ngày mai.”

Thanh Thanh Huyền cười khẩy:

“Cô biết phải làm gì rồi đó?”

“Dạ thưa phó giám đốc.”



Lưu Mạn lăn lộn mãi vẫn không thể nào ngủ được. Bách Niên ở bên cạnh cũng bắt đầu thức giấc.

“Tiểu Mạn, em có thôi đi không? Em còn không ngủ ngày mai sẽ thành con gấu trúc.”

Lưu Mạn ngồi dậy: “Bách Niên ngày đầu tiên anh đi làm thế nào?”

Bách Niên vươn vai, hắn ngồi dậy dụi mắt:

“Ngày đầu tiên của anh rất bình thường.”

“Anh không hồi hộp sao?”

“Cũng có một chút nhưng sau đó anh lại tự tin.”

“Bách Niên, vậy làm sao anh có được tự tin?”

“Ngủ đủ giấc, ăn ngon vào.”

Lưu Mạn trùm chăn qua khỏi đầu. Bây giờ cô quyết tâm ngủ, cho dù có đánh cô, cô cũng phải ngủ.

Sáng thức dậy, Bách Niên đã chuẩn bị sẵn cho cô một bộ đồ công sở. Váy đen áo sơ mi. Khi Lưu Mạn thay quần áo xong xoay một vòng để hắn ngắm.

“Đẹp không?”

Hắn gật cầu cười mãn nguyện:

“Cô bé của anh lớn rồi! Mau đi thôi. Em mới là sinh viên năm I. Nên nhớ, em không biết có thể hỏi nhưng tuyệt đối cẩn thận. Nhất là những hồ sơ liên quan đến con số nghe chưa?”

Lưu Mạn vòng tay qua ôm eo Bách Niên, cô kiễng chân lên hôn hắn.

Hắn đáp lại càng lúc càng nồng nhiệt. Khó khăn lắm hắn mới chịu buông ra. Giọng nói khàn đục rót vào bên tai:

“Tôi không hiểu vì sao ở bên em tôi không kìm chế được bản thân?”

Lưu Mạn đẩy hắn: “Anh tránh ra. Mau tránh xa em ra.”

Lúc hắn đưa Lưu Mạn đến trước cửa công ty. Khi Lưu Mạn mở cửa xe, hắn kéo tay cô lại hôn môi.

Không nỡ, hắn xoa đầu cô:

“Khi nào xong việc bảo anh đón em.”

Lưu Mạn gật đầu, hai má đỏ bừng. Cô bắt đầu ngày mới ngọt ngào như thế.

Nhưng cô và hắn không biết rằng, trên tầng cao có đôi mắt tràn ngập ganh tỵ nhìn xuống.

Thanh Thanh Huyền hất hết tất cả đồ đạc ở trên bàn xuống. Tiếng động lớn làm thư ký giật mình chạy vào.

“Huỳnh Dung, rốt cuộc cô nói xem tôi có gì không bằng cô ta?”

Huỳnh Dung không dám trả lời chỉ cúi người nhặt từng mảnh vỡ.

“Phen này phải hành con nhỏ đó cho ra trò.”

Thanh Thanh Huyền ngồi xuống ghế xoay một vòng nhìn xuống chiếc xe của Bách Niên ở bên dưới đang từ từ rời đi.

“Bách Niên, em yêu anh sao anh không nhận ra?”