Chất Độc Mang Tên Anh

Chương 37: Ai cũng đau lòng



Bách Niên thở ra hắn ngồi xuống sofa.

“Lưu Mạn, em bình tỉnh lại đây ngồi nói chuyện với anh.”

Lưu Mạn hít thở cô ngồi xuống bên cạnh hắn để xem hắn nói gì. Hắn nắm tay cô:

“Tiểu Mạn, em nghe anh nói rồi suy nghĩ một chút. Em về thăm mẹ em, anh vô cùng ủng hộ. Tại sao khi anh về thăm mẹ anh, thăm ba anh em lại tỏ thái độ như vậy?”

Lưu Mạn lấy tay gạt nước mắt, trừng mắt nhìn hắn: “Em thái độ là vì nhà anh có cô ta.”

“Nhà anh có cô ấy thì sao? Anh còn chẳng đụng đến cô ấy. Em lại ghen?”

Lưu Mạn cười khẩy: “Nếu là anh, em về nhà em có chồng em. Anh chịu không?”

Bách Niên dùng hai tay giữ chặt má cô: “Em nhìn anh. Nhìn anh, nghe anh nói này.”

“Em đừng mang em ra so sánh với cô ấy. Em trong lòng anh ở vị trí nào, bản thân em biết rất rõ. Hơn nữa, nhà anh, anh cứ về. Còn cô ấy ở trong nhà của anh là do cha mẹ muốn. Anh không cản được.”

“Haha… Bách Niên.”

“Tiểu Mạn, sao em lại cười?”

Lưu Mạn đưa điện thoại đến trước mặt Bách Niên: “Anh nhìn đi. Anh mặc kệ cô ấy bằng cách đi bộ tập thể dục chung còn nói cười với nhau à? Tôi biết ngay mà. Sớm muộn gì lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Anh còn gì để giải thích?”

“Tôi không làm sai, không có gì phải giải thích.”

Lưu Mạn vẫn cố gắng gân cổ lên cải. Cô vung tay tát hắn, sao đó dùng móng tay của mình cào cấu hắn.

“Em cào đủ chưa? Em điên đủ chưa?”

Đáng lẽ, hắn sẽ có một buổi tối vui vẻ bên cạnh người hắn yêu nhưng không ngờ một màn vừa rồi như là tra tấn tinh thần. Hắn mệt mỏi đứng dậy.

Lưu Mạn vừa khóc vừa co người trên sofa:

“Anh còn muốn đi đâu? Đi về bên cạnh cô ta sao?”

“Tiểu Mạn, tôi nói cái gì em cũng không hiểu. Bây giờ em tự mình suy nghĩ lại đi. Tôi mệt rồi.”

Lưu Mạn đứng dậy chạy theo níu hắn lại:

“Không được đi. Tôi không muốn anh chạy về với cô ta.”

“Buông ra.”

“Không buông.”

“Tôi nói em buông tôi ra nghe rõ chưa?”

Hắn hất tay làm Lưu Mạn ngã. Ngay một giây sau hắn lại thấy ân hận. Vừa định ngồi xuống đỡ cô lại bị cô hất tay ra.

“Tránh ra đi. Không cần anh thương hại. Anh muốn đi về bên cô ta thì đi đi.”

Hắn nắm chặt lòng bàn tay quyện thành nắm đấm. Đấm mạnh vào tường.

Tay hắn đau càng không bằng đau lòng.

“Tiểu Mạn, em rõ ràng không có bất kỳ tin tưởng nào ở tôi. Là tại sao? Tôi đã làm gì?”

“Vậy tại sao không nói với em là có cô ta?”

“Tôi sợ em suy nghĩ nhiều.”

Lưu Mạn bây giờ rất bình tĩnh. Cô đứng dậy vỗ tay, cười ngẩng mặt mà nước mắt vẫn tuôn:

“Phải rồi, chính vì cái suy nghĩ đó của anh khiến tôi không cách nào tin anh được.”

“Vậy với tính của em, tôi nói ra có tốt hơn không?”

“Vậy anh xem bây giờ khi tôi phát hiện ra, có tốt hơn không?”

Càng nói càng nghiêm trọng hơn. Bách Niên đưa hai tay giống như đầu hàng.

“Tôi bỏ cuộc. Tôi không cải lại em. Tôi đi cho em vừa lòng hả dạ.”

“Rầm.”

Cửa đóng lại, Bách Niên cứ thế rời đi bỏ mặc cảm xúc của Lưu Mạn. Lưu Mạn co người nằm trên sofa trong căn nhà. Cô đơn và đau lòng biết mấy.

Cô thấy mình không có sai. Ai lại chấp nhận người mình yêu ở chung nhà với người khác. Còn danh chính ngôn thuận, còn đường đường chính chính được pháp luật công nhận.

Tại sao cô lại bị đẩy vào hoàn cảnh như vậy? Cô đúng là ngu ngốc mà.



Bách Niên gọi Minh Minh ra uống rượu.

“Bách Niên, trước khi tôi đến cậu đã uống bao nhiêu rồi?”

Minh Minh nhìn đóng vỏ chai bia trên bàn mà kinh hãi.

“Thất tình sao?”

“Cậu im đi.”

“Bảo tớ ra mà kêu tớ im thì tớ đi về nha.”

Bách Niên nâng chai bia một hơi uống cạn.

“Tại sao cô ấy không hiểu tớ?”

Minh Minh vỗ vai Bách Niên:

“Tôi mà 19 tuổi, tôi cũng không hiểu cậu. Hình cậu với Thanh Huyền chình ình ở trên báo kia kìa. Hiểu cái gì mà hiểu?”

“Ngay cả cậu cũng không nói lý lẽ.”

Minh Minh vỗ vai Bách Niên: “Cậu gây lộn với người yêu thì thôi đi. Ngay cả Dương Ngọc cũng vì tấm ảnh đó mà mắng tôi. Chúng ta cạn chai nào. Haha”

Cứ thế hết chai này đến chai khác. Đến lúc Bách Niên say đến không thấy đường. Tên thuộc hạ của bà Oanh, theo lời bà theo dõi Bách Niên liền gọi cho bà ta:

“Lão phu nhân, thiếu gia và bạn cậu ấy say đến ngất luôn rồi.”

Bà Oanh cười vui vẻ: “Được được. Thời tới rồi. Mau đưa thiếu gia cùng bạn cậu ấy về Bách gia đi. Nghe rõ chưa?”

“Dạ.”

Sau đó, hai người được đưa về Bách gia. Lúc này Thanh Thanh Huyền đang mặc đồ ngủ theo căn dặn của bà Oanh xuống đỡ Bách Niên.

“Mẹ!”

“Con mau đưa nó lên phòng nghỉ ngơi đi. Chắc nó cải nhau với con nhỏ kia vì bài báo sáng nay. Haha.”

Thanh Thanh Huyền ôm thắt lưng hắn rồi không ngừng cảm ơn bà Huyền.

“Mẹ, mẹ thật cao tay.”

Bà Oanh cười khẩy: “Như vậy mới là mẹ chứ. Con yên tâm rồi chứ?”

“Cảm ơn mẹ.”

Bà Oanh xua tay: “Mau lên phòng đi con. Chăm sóc Niên Niên của mẹ nha hong.”

“Dạ.”

Bà Oanh đang cười thì bị tên thuộc hạ cắt ngang:

“Lão phu nhân, còn bạn của thiếu gia?”

“Mau chăm sóc cậu ấy. Đưa vào phòng khách đi. Sáng mai vẫn phải cần đến cậu ấy.”

“Dạ.”