Chất Độc Mang Tên Anh

Chương 39: Một người tra hỏi, người kia lười giải thích



Lưu Mạn vùi đầu vào cần cổ của Bách Niên. Cô không những phát hiện ra trên người hắn có mùi nước hoa mà còn phát hiện trên cổ hắn có dấu hôn.

Lưu Mạn lấy hết bình tĩnh hỏi hắn.

“Bách Niên, tối qua không về, anh đi đâu?”

Bách Niên có cảm giác bị hỏi cung nên hắn khó chịu.

“Tiểu Mạn, đang vui vẻ em hỏi những chuyện này làm gì?”

Lưu Mạn thở gấp, cô dùng hai tay bấu vào tay hắn.

“Bách Niên, anh nói cho em biết hôm qua anh đã đi đâu?”

“Không nói có được không?”

Lưu Mạn lại bắt đầu khóc:

“Anh không nói là có chuyện giấu em đúng không?”

Bách Niên đứng dậy thở dài:

“Tôi không việc gì phải giấu em cả. Tối qua tôi đi uống rượu cùng Minh Minh.”

“Sau đó thì sao?”

Đến đây Lưu Mạn thật sự không muốn nghe nhưng cô không muốn mình bị lừa dối. Trên đời này, cô ghét nhất bị nói dối. Giống như Lâm Thắng - bạn trai cũ đã từng làm với cô. Thấy thái độ của Bách Niên, cô càng gấp gáp hơn.

“Anh mau nói!”

“Phải. Tôi không biết sao mình và Minh Minh lại về nhà tôi.”

“Vậy là nhà anh có cô ta? Anh với cô ta đã làm gì?”

“Không làm gì cả!”

Lưu Mạn không thể giữ bình tĩnh. Cô đứng dậy dùng hết sức tát mạnh vào mặt của Bách Niên.

“Anh nói dối. Đồ nói dối. Đừng tưởng tôi không thấy vết hôn trên cổ anh. Tôi còn ngửi ra được mùi nước hoa trên người anh. Anh nói không có gì, có ma mới tinh anh. Tại sao hết lần này đến lần khác nói dối tôi?”

Bách Niên thấy cô kích động. Hắn ôm chặt lấy cô:

“Đó là lý do tại sao tôi không nói cho em nghe. Mỗi lần tôi về nhà là em lại nổi điên lên. Lưu Mạn, dù thế nào đó cũng là nhà của tôi.”

“Tôi và cô ta chẳng có gì. Em lại gán ghép tôi. Dùng bạo lực với tôi. Em có biết trước giờ chưa ai đánh tôi không? Em là người đánh tôi nhiều nhất. Em biết vì sao tôi không phản kháng không? Đó là vì tôi yêu em.”

“Yêu tôi mà để cô ta hôn?”

“Đó là lúc tôi say. Tôi không biết!”

Lưu Mạn đẩy hắn ra. Cô tiếp tục đập phá đồ đạc trong nhà. Cô như phát điên lên, trợn mắt nói chuyện với hắn.

“Vậy cho nên lúc say cô ta có làm gì anh, anh cũng không biết. Bách Niên, anh là người hay là thú vậy?”

Hắn chịu hết nổi, chỉ tay vào mặt cô:

“Lưu Mạn em đừng nói nữa. Em càng nói, em càng sai đấy!”

“Được! Tôi không nói.”

Lưu Mạn suy sụp ngồi xuống. Sau đó cô ngất xỉu.

Bách Niên tính bỏ đi nhưng thấy cô không nhúc nhích. Hắn bế Lưu Mạn vào bệnh viện.

Sau khi cấp cứu xong, bác sĩ ra bên ngoài giải thích tình hình với hắn.

“Anh là gì của cô bé.”

Bách Niên thẳng thắn thừa nhận.

“Bạn trai.”

“Vậy hai người chưa kết hôn?”

“Bác sĩ chuyện này liên quan sao?”

“Chịu trách nhiệm với cô bé đi. Cô bé mang thai rồi!”

Bách Niên lộ vẻ kinh ngạc. Hắn đứng không nổi tựa lưng vào tường, cả thân hình cao lớn từ từ trượt xuống.

“Mang thai sao?”

“Là song thai.”

“Không thể nào?”

“Anh nghi ngờ trình độ của bác sĩ?”

“Không có. Ý tôi không phải vậy. Tôi có dùng biện pháp an toàn mà?”

Bác sĩ tặc lưỡi lắc đầu: “Chuyện này phải hỏi anh chứ sao hỏi tôi? Kết quả là song thai đó. Nhìn anh như vậy chắc không phải tính “bài chuồn” chứ? Tôi nói trước là 2 mạng người đó!”



Lưu Mạn tỉnh dậy thấy Bách Niên ngồi bên cạnh. Bách Niên vươn tay đỡ cô:

“Em tỉnh rồi.”

“Em bị làm sao?”

Bách Niên nắm tay cô, hắn dùng giọng rất nghiêm túc:

“Tiểu Mạn nói cho anh nghe những lần gần đây của chúng ta. Em có dùng biện pháp an toàn?”

“Anh hỏi vậy là có ý gì?”

“Tiểu Mạn, tôi đã nhắc nhở em rất nhiều lần. Em phải bảo vệ bản thân mình. Sao lại để bản thân mang thai?”

“Mang thai?”

“Song thai.”

Lưu Mạn cố ngồi dậy. Cô lấy tay sờ bụng mình. Đột nhiên trong lòng dâng lên cảm xúc rất kỳ lạ.

Vừa vui lại vừa xúc động, xen lẫn. Là con của cô và hắn. Là kết tinh tình yêu của bọn họ. Lưu Mạn định ôm hắn nhưng khi ngẩng mặt lên, cô phát hiện mặt như đưa tang. Trái tim cô bỗng nhói lên.

“Anh không muốn có con?”

Bách Niên không trả lời. Hắn quay lưng đi:

“Tiểu Mạn, tôi ra bên ngoài hít thở một chút. Em nghỉ ngơi đi!”

“Bách Niên, anh đứng lại. Anh nói tôi nghe rốt cuộc anh không muốn con phải không?”

Bách Niên bước nhanh hơn, mặc cho Lưu Mạn gào thét tên hắn.

Vừa lúc cảnh cửa mở ra, cô còn tưởng hắn quay lại nhưng là bác sĩ đi vào. Bác sĩ kiểm tra tình hình sức khoẻ của cô. Sau đó đưa cho cô kết quả. Nhìn tờ kết quả trong tay mà Lưu Mạn không kìm được xúc động. Cô bật khóc.

Bác sĩ chỉ tay vào hình ảnh siêu âm trắng đen. Hai dấu chấm nhỏ trên tờ kết quả:

“Đây, hai cái chấm này là hai em bé đang nằm ở trong bụng em. Hơn nữa, với thể trạng của em hiện giờ, em đừng nghĩ đến chuyện phá thai. Thành tử cung rất mỏng, khó khăn lắm mới mang thai được. Còn là song thai. Nếu bây giờ không sinh em bé, sau này em có muốn sinh con cũng không được. Tình hình này tôi đã giải thích với người nhà của em.”

Bác sĩ chỉnh lại dây truyền dịch cho Lưu Mạn.

“Năm nay em 19 tuổi. Sao không dùng biện pháp an toàn? Em có được học qua chưa?”

Trước những câu hỏi đó, Lưu Mạn không trả lời. Mắt cô chỉ hướng về hình ảnh siêu âm.

Bản thân Lưu Mạn không tin rằng trong bụng mình có 2 mầm sống đang lớn lên từng ngày. Cô không biết làm mẹ là như thế nào. Càng chưa chuẩn bị cho ngày đó.

Quá bỡ ngỡ!

“Tương lai phía trước ra sao? Lấy gì để nuôi con? Người đàn ông có chịu trách nhiệm? Cô bé, em nên nghĩ đến chuyện này trước khi bước vào cuộc vui…”

“Em…”