Chất Độc Mang Tên Anh

Chương 43: Chúng ta chia tay để trưởng thành



“Anh hối hận?”

“Đúng, tôi hối hận rồi. Hối hận tại sao lại nhẫn tâm từ bỏ cô ấy và con của tôi.”

“Vậy Bách Kỳ không phải là con anh sao?”

“Chính vì tôi nghĩ rằng tôi làm như vậy để em ấy có tương lai sáng sủa hơn thôi. Cô ấy bỏ con tôi, rời xa tôi sẽ làm lại từ đầu. Còn cô? Chính vì cái tờ giấy kết hôn đó đã ràng buộc tôi. Tôi không muốn em ấy bị người đời chỉ trích khi chính cô mới là kẻ phá hoại.”

“Vậy lựa chọn của anh năm đó chính là vì cô ta?”

Bách Niên ngồi ở dưới đất. Trái tim hắn dằn vặt đau khổ. Những năm tháng qua hắn đã dồn hết vào công sức vào sự nghiệp. Kinh doanh hay giảng đường hắn đều đứng đầu. Hắn không vui. Không cảm thấy có gì đó làm hắn hứng thú. Chỉ có cảm giác tội lỗi và ray rứt.

Thanh Thanh Huyền đau khổ:

“Những năm qua, anh làm gì, ăn gì, mặc gì, tất cả đều do một tay tôi lo. Anh không ngủ được, tôi cũng không ngủ được. Anh thất bại, tôi khóc cùng anh. Anh thành công, tôi cũng hạnh phúc. Vậy mà bây giờ anh nói trong lòng anh chỉ có con nhỏ đó. Bách Niên, 5 năm không có tình thì cũng có nghĩa. Anh là một kẻ ích kỷ. Một đứa trẻ không bao giờ chịu lớn.”

Thanh Thanh Huyền ngửa mặt lên trời:

“Vậy chúng ta ly dị đi. Anh đi tìm lại tình yêu của anh đi. Thử xem cô ta có còn yêu anh không? Tôi buông tha cho anh đó!”

“Tha cho tôi?”

Lời này không phải chính hắn đã nói với Lưu Mạn hay sao?

“Bách Niên, rốt cuộc tôi cũng hiểu tại sao đừng ép bản thân mình đi giày không vừa chân. Vì gượng ép thì người đau là chính mình. Tôi sai rồi…”

“Còn anh thì sao Bách Niên? Nếu anh yêu cô ta thì nên cho cô ta niềm tin, tin tưởng cô ta. Tạo cảm giác an toàn cho cô ta kia kìa. Ở anh, cô ta không thấy an toàn nên tôi mới có cơ hội chen vào. Anh nói, cưới tôi vì cô ta sao? Tôi nói cho anh thức tỉnh lại: năm đó là chính tay tôi đẩy mẹ anh xuống. Nếu anh suy nghĩ thấu đáo một chút, tôi làm gì có cơ hội? Còn nữa, những lúc say rượu, anh nên kiềm chế, nhìn cho rõ người trước mặt anh là ai kia kìa. Tất cả là do anh. Đừng đem đi đổ thừa ai cả.”

Thanh Huyền quay lưng đi.

Rất nhanh tin tức bọn họ ly dị đã được công bố.

Sau khi ly hôn, hắn tìm mọi cách để tìm ra Lưu Mạn. Rất nhanh thuộc hạ báo tin cô đang ở trung tâm thương mại. Không chần chờ hắn đến gặp cô ngay lập tức.

“Tiểu Mạn?”

Bình Tâm nhìn người đàn ông trước mặt:

“Chú là ai? Tìm mẹ con có việc gì?”

Lưu Mạn nhìn về phía bảo mẫu:

“Mau đưa hai bé lên xe trước.”

Bảo mẫu dẫn 2 bé con lên xe. Lưu Mạn mới lên tiếng:

“Anh muốn gì?”

Bách Niên đứng đó nhìn Lưu Mạn rất lâu.

Lưu Mạn có một khoảng thời gian nghĩ đến cảnh 2 người gặp lại nhau. Chắc cô sẽ khóc rất nhiều nhưng lạ thay, cô vẫn bình tĩnh.

“Anh muốn nói gì?”

Bách Niên quỳ xuống:

“Tiểu Mạn, anh xin lỗi. Những năm qua anh đã sống trong đau khổ.”

Lưu Mạn quay lưng định rời đi nhưng hắn cứ kéo cô lại.

“Anh buông tay đi. Ở đây nhiều người.”

“Anh muốn nói rõ với em.”

“Giữa chúng ta còn gì để nói?”

Hắn quỳ xuống: “Xin em… Cho tôi nói hết có được không?”

Thấy nhiều người nhìn cô, Lưu Mạn bước nhanh lại quán cà phê ở trong trung tâm thương mại. Chọn một góc khuất ngồi xuống.

Nhìn người đàn ông trước mặt đã già đi nhiều. Trên đầu hắn, tóc đen đã thay thành tóc bạc. Nhưng vẫn giữ được phong thái lịch lãm.

“Những năm qua em sống tốt chứ?”

“Hai đứa bé là con em? Có phải con của chúng ta?

“Anh muốn gì cứ nói thẳng, đừng vòng vo như vậy!”

Bách Niên nắm tay Lưu Mạn nhưng cô rụt lại:

“Mạn Mạn, anh vẫn còn rất yêu em.”

“Nhưng mà tôi thì không!”

“Em tha thứ cho anh có được không?”

Lưu Mạn đưa tay tát Bách Niên một cái trong sự ngỡ ngàng của hắn. Sau đó cô nói với hắn:

“Xin lỗi.”

Hắn đưa tay sờ má của mình. Quả thật vừa rồi, cô dùng lực rất mạnh.

“Không sao!”

Lưu Mạn ngồi chéo chân, chậm rãi nói:

“Bách Niên, thật ra vừa rồi tát anh tôi rất đau. Có phải anh cũng rất đau?”

“Ừ. Nhưng mà không sao. Em đánh tôi cũng phải.”

Hắn ngẩng mặt lên nhìn cô, phát hiện cô có điều muốn nói:

“Ý em là gì?”

“Ý của tôi là, anh làm cho tôi tổn thương. Tôi cũng làm cho anh tổn thương. Sau đó chúng ta đi xin lỗi. Anh nghĩ chúng ta còn có thể trở lại như xưa sao?”

“Nhưng mà Lưu Mạn…”

Cô cắt ngang lời hắn:

“Đừng nói nữa, mọi chuyện đã qua rồi. Có nhắc lại cũng chẳng thay đổi được gì. Anh biết gì không?

Lúc đó tôi đã chưa đủ trưởng thành để yêu anh. Càng không cùng trình độ, thậm chí ngay cả xuất phát điểm không giống nhau. Nhưng tôi đã mù quáng tin vào cái gọi là tình yêu mãi mãi, tin vào lời hứa của anh. Một lần thử trèo cao. Mà người ta nói đâu có sai. Trèo càng cao, té càng đau. Bây giờ nghĩ lại thật buồn cười.”

“Lưu Mạn, tình cảm của anh là thật. Anh thật sự yêu em.”

“Nếu như anh thật sự yêu tôi, anh đã không giấu tôi và để tôi nghi ngờ đến mức phải đi lục lọi điện thoại, tin nhắn của anh. Tìm kiếm trên mạng những tấm hình chụp xem có anh trong đó không. Nếu anh yêu tôi đã không để tôi khóc, đã không để tôi chờ anh về từ tối đến tận sáng. Anh yêu tôi sao? Thật chất là anh đang yêu bản thân mình thôi. Anh muốn có người bên cạnh chăm sóc. Nói một cách trần trụi là để giải quyết nhu cầu sinh lý. Đến khi cần anh chịu trách nhiệm, anh chạy đi đâu? Vì anh mà ngay cả mẹ tôi còn trách. Cuối cùng đổi lại được gì?”

Lưu Mạn đứng dậy, cô hất cốc nước vào mặt hắn:

“Bách Niên, anh mau cút đi. Cút khỏi cuộc sống của tôi. Đừng làm cho nó tồi tệ nữa.”

“Tại sao em cứ trẻ con như vậy? Tôi lấy cô ta là vì em, vì mẹ của em. Tôi chọn con của cô ta cũng là nghĩ cho tương lai của em.”

“Haha. Nghĩ cho tương lai của tôi? Woa! Anh tốt thật! Cũng phải, bây giờ tương lai của tôi rất tốt. Cảm ơn anh!”

“Lưu Mạn!”

Cô hất tay hắn ra. Lạnh lùng bước đi, chỉ để lại Bách Niên một mình ngồi đó. Rốt cuộc hắn làm gì sai chứ? Sao ngay cả cô cũng nói hắn chưa trưởng thành?