Chất Độc Mang Tên Anh

Chương 7: Chuyện hôn sự



Lưu Mạn bị đánh thức bởi tiếng của Bách Niên:

“Mạn Mạn em dậy đi!”

Lưu Mạn ánh mắt dời xuống dưới thân, làm Bách Niên không nhịn được lên tiếng:

“Em khỏi xem. Hôm qua đang lúc gay cấn vậy mà em ngủ mất tiêu! Lần sau, nếu không uống được thì đừng uống!”

Giọng hắn đầy trách móc:

“Đi, chúng ta về thôi. Tôi còn có việc!”

Sau khi đưa Lưu Mạn về gần ký túc xá, Bách Niên chạy nhanh về biệt thự nhà mình.

Mới sáng sớm mẹ hắn đã gọi cho hắn. Mà mẹ gọi thì chẳng có chuyện gì tốt cả.

Bà Oanh đứng ở cửa đi đi lại lại.

Vừa thấy Bách Niên bước nhanh lại trách móc:

“Bách Niên, mẹ đã dặn con đúng giờ. Con nhìn xem bây giờ mới chịu về. Làm con gái người ta đợi!”

Bách Niên thở dài: “Ở trường có việc!”

“Thôi đừng nhiều lời mau vào trong chào hỏi bé Huyền đi!”

“Huyền nào?”

“Thanh Huyền, con bé con của chú Thanh Thanh đó. Còn nhỏ con bé chạy theo con suốt!”

Bách Niên lắc đầu: “Chuyện lúc nhỏ ai mà nhớ nữa mẹ. Hơn nữa chuyện ở trường rất bận, mẹ bảo con về đây chỉ để gặp mặt cô ta?”

“Niên Niên, hai nhà đã định hôn sự. Con không thích cũng phải nghe theo. Con sinh ra là để trả hiếu cho ba mẹ. Hiểu không?”

Bách Niên nghiến răng. Bà Oanh lại nói tiếp.

“Tất cả những gì con có ngày hôm nay đều là do ba mẹ cho con. Bây giờ gia đình gặp khó khăn. Con là con trai trong gia đình phải giúp.”

“Mẹ con có công việc. Chúng ta trả từ từ. Làm lại từ đầu.”

“Chát!”

Bà Oanh tát mạnh vào mặt Bách Niên:

“Con có thể, mẹ thì không. Năm nay mẹ bao nhiêu tuổi rồi con biết không? Làm lại từ đầu phải mất bao lâu?”

“Mẹ!”

“Mẹ xin con, con lấy xong rồi ly dị cũng được. Mẹ xin con!”

Bà Oanh quỳ xuống cầu xin đứa con duy nhất của nhà họ Bách.

“Mẹ, mẹ đứng lên trước đi!”

“Con hứa với mẹ đi! Mẹ lớn tuổi rồi không còn sống được bao lâu. Mẹ xin con…”

Bách Niên thở dài:

“Được! Con hứa!”

Bà Oanh mừng rỡ kéo hắn vào bên trong.

“Nhanh lên vào gặp con bé!”

Bách Niên bước vào nhà, lúc này Thanh Thanh Huyền đang ngồi trên sofa. Đứa bé năm nào nay đã thành thiếu nữ xinh đẹp.

Thanh Thanh Huyền đứng dậy chào Bách Niên.

“Chào anh, anh nhớ em chứ?”

“Ừ!”

“Lâu rồi không gặp anh. Anh vẫn đẹp trai như vậy!”

“Ừ!”

Bà Oanh nắm tay Thanh Thanh Huyền kéo lại bên Bách Niên:

“Hai đứa ngồi nói chuyện đi. Mẹ vào trong xem giúp việc chuẩn bị đồ ăn đến đâu rồi!”

“Dạ bác!”

Bách Niên ngồi đối diện Thanh Thanh Huyền, hắn không nói tay chỉ nhìn đồng hồ.

Thanh Thanh Huyền rất hiểu ý hắn. Cô bước đến kéo tay hắn đi.

“Chúng ta đi thôi!”

Bách Niên ngạc nhiên:

“Đi đâu?”

“Chạy trốn!”

Thanh Thanh Huyền kéo hắn ra khỏi nhà rồi ném chìa khóa cho hắn.

“Đi thôi! Tôi nghe nói anh bận ở trường. Anh về trường đi. Khi dì Oanh hỏi tôi bảo anh đang đi chơi cùng tôi!”

“...”

Bách Niên đưa tay lên miệng cắn nhẹ rồi nở nụ cười đầy ẩn ý.

Thanh Thanh Huyền nói tiếp: “Chuyện kết hôn chúng ta cứ làm theo ý người lớn. Sau đó tôi sống cuộc sống của tôi. Còn ai cứ sống cuộc sống của mình. Khi cần chúng ta lại đóng kịch!”

Bách Niên nhìn sang người con gái đang lái xe. Trên người toát lên vẻ quyến rũ, đầy khí chất.

“Nếu em nói vậy thì tôi không phản đối!”

Thanh Thanh Huyền ném điện thoại sang cho anh: “Tự lưu số của anh vào đi!”

“Mật khẩu?”

“Sinh nhật anh!”

Bách Niên thấy cô gái này khá thú vị: “Tại sao là sinh nhật tôi?”

Thanh Thanh Huyền dừng xe trước cổng trường đại học.

“Vì chúng ta cùng ngày sinh!”