Cháu Đích Tôn

Chương 22



Dù ông cụ có không tình nguyên đi chăng nữa, thì cũng đã lên tiếng đồng ý sẽ bù đắp khoản thiếu hụt tiền chung rồi, những người khác cũng không còn gì để nói. Nhưng trong bụng bà cụ Lâm vẫn rất ngứa mắt Lâm Duyệt, bà không muốn trút giận lên đầu con trai mình là Lâm Trung, thế nên chuyển sang lạnh lùng trừng Trương thị, cho rằng nếu không phải Trương thị sinh ra một đứa con trai không ra gì như thế, nhà họ Lâm bọn họ cũng đâu đến nỗi phải xui xẻo.

Ở thời này, một bà mẹ chồng muốn hành hạ con dâu thì có muôn vàn thủ đoạn, bà thầm nhủ có thể từ từ tính món nợ này với Trương thị. Về phần Lâm Trung, dù có thương vợ đến đâu thì cũng không dám công khai lên tiếng phản bác mẹ mình. Nghĩ đến đây, bà cụ Lâm mới thôi nhìn Trương thị, ánh mắt càng trở nên âm u phức tạp.

Trương thị có thể được xem là một trong những người hiểu bà cụ Lâm nhất, bà cũng biết khoảng thời gian tương lai của mình có lẽ không dễ chịu nữa. Trương thị lặng lẽ nhìn sang Lâm Trung, ánh mắt và vẻ mặt đều rất bình tĩnh, sau đó chỉ lặng lẽ cúi đầu đứng một góc, giống như một bức tượng không có sinh mệnh. Lâm Trung bị Trương thị nhìn bằng ánh mắt bi thương như vậy mà nhói lòng, thật sự cảm thấy rất khó chịu, rồi lại nhớ về chuyện quá khứ đã qua từ lâu.

Ban đầu ông bị gãy chân không thể đi thi, cộng thêm việc nhà họ Trương bị trục xuất khỏi kinh thành, Trương thị lại cố chấp muốn nuôi dưỡng Lâm Duyệt, bà cụ Lâm bèn tỏ ra cực kỳ bất mãn. Khoảng thời gian đó, bà cụ luôn dùng lý do mình đang bệnh, bắt Trương thị túc trực bên giường cả ngày lẫn đêm. Khi đó chính ông cũng biết bà cụ Lâm cố ý, mà Trương thị lại mất đi chỗ dựa nhà mẹ đẻ, địa vị trong phủ rất khó xử.

Khi đó tình cảm của ông và Trương thị đang nồng nàn, tự biết mình không có khả năng bảo vệ vợ mình, lại thêm vết thương ở chân khiến tâm trạng rất khó chịu, cũng may là chính Trương thị âm thầm khuyên can, bảo ông đừng tính toán với bà cụ.

Ông vốn cũng có ý kiến với sự ra đời của Lâm Duyệt, nhưng vì có Trương thị, dù ông không quá thân thiết với Lâm Duyệt nhưng rốt cuộc cũng không đến nỗi chán ghét, đồng thời còn cảm thấy Trương thị vô cùng mạnh mẽ. Sau này bà cụ Lâm chắc là nể mặt ông mới thôi làm khó dễ Trương thị, nhưng mọi việc trong nhà cũng không còn để Trương thị quản lý nữa.

Trương thị biết điều, chỉ nói mình còn nhỏ tuổi không thể quản lý được cả Lâm phủ lớn như vậy, chỉ đến khi Như An và Như Ý ra đời bình an, ông lại thi đỗ cao, thì cuộc sống của Trương thị mới chân chính là dễ chịu.

Bây giờ, lại vì Lâm Duyệt, thấy Trương thị chuẩn bị chịu khổ, Lâm Trung rất khó chịu. Nhưng ông lại không thể lên tiếng ngăn cản bà cụ Lâm làm vậy, chỉ có thể giấu những suy nghĩ này trong lòng mình, sau đó về phòng lén bảo tìm cớ Trương thị tránh mặt bà cụ.

Ông cụ Lâm giờ cũng không còn lòng dạ nào mà thảo luận chuyện Hoàng thượng bị ám sát với Lâm Trung nữa, ông đặt xấp hóa đơn trong tay xuống nói: “Không còn sớm nữa, đều về nghỉ hết đi.”

Lâm Trung và Trương thị vội vâng dạ, sau đó lùi ra.

Chờ khi Lâm Trung và Trương thị đi rồi, ông cụ Lâm quay sang nhìn gương mặt âm u của bà cụ, âm thầm thở dài.



Về đến chỗ của Trương thị, Lâm Trung cho người hầu lui ra hết, sau đó mới nắm tay Trương thị mà nói: “Chỗ mẫu thân khiến bà tủi thân rồi, nhưng bên phía Duyệt Nhi bà cũng cần dạy dỗ nghiêm khắc hơn. Tốt nhất là ngày thường bảo nó đừng chọc giận phụ thân và mẫu thân, cứ tránh xa ra là tốt nhất.”

Trương thị hai mắt đỏ hoe, nhưng vẫn cố cười, dịu giọng đáp: “Có gì mà tủi thân, Duyệt Nhi lần này đúng là làm quá thật. Cũng may là mẫu thân yêu thích Như An cùng Như Ý, sẽ không làm khó…… sẽ không quá đáng.”

Lâm Trung hiểu được điều Trương thị chưa nói hết, có điều bà cụ Lâm là bề trên, có nhiều việc bọn họ không thể nói ra, Trương thị vẫn luôn rất khoan dung mới khiến ông yên tâm.

Đêm đó, Lâm Trung nghỉ lại phòng Trương thị, nửa đêm khi Lâm Trung đã ngủ say, Trương thị lại mở to hai mắt. Bà nhìn Lâm Trung, hoàn toàn không có vẻ gì là đau lòng hay buồn bã.

Nay bà cũng không còn là nàng dâu mới về nữa, trước kia nhà họ Trương bị trục xuất khỏi kinh thành, bà trở thành người không nơi nương tựa, nên lúc đó kinh hoảng không biết làm sao. Không có nhà mẹ đẻ mạnh mẽ làm hậu thuẫn, bà chỉ có thể dựa vào nhà họ Lâm, chỉ có phu quân Lâm Trung. Vì vậy dù cho bà cụ Lâm có chán ghét Lâm Duyệt đến đâu, Huệ Minh đại sư đã phán vận mệnh Lâm Duyệt xung khắc với người nhà, thậm chí bà cũng âm thầm oán Lâm Duyệt vì chuyện của nhà họ Trương, nhưng vẫn cố gắng cứng cỏi đưa con về chỗ của mình tự nuôi.

Bà hiểu rõ Lâm Trung, ông ta có thể cảm thấy khúc mắc về chuyện Lâm Duyệt xung khắc người nhà, cảm thấy mình đang không mà gặp họa, nhưng dù sao Lâm Duyệt cũng là con trưởng của ông, trẻ con nào có tội tình gì? Nếu khi đó bà thật sự vứt bỏ Lâm Duyệt, Lâm Trung có thể nhất thời không nói gì, nhưng sau đó chắc chắn sẽ xa cách với bà.

May mắn là mọi việc đúng như bà dự liệu, Lâm Trung đối xử Lâm Duyệt lạnh nhạt, nhưng dù sao đó cũng là đứa con đầu tiên, sau cũng không xảy ra chuyện gì không vui nữa. Bình thường Lâm Trung có gặp Lâm Duyệt thì cũng không quá ghét bỏ, lại bởi vì bà cụ Lâm thường bắt bẻ bà, nên cuối cùng thì Lâm Trung vẫn hướng về bà.

Sau đó bà lại có Như An và Như Ý, bà cụ Lâm dù không thích bà, nhưng địa vị của bà trong nhà họ Lâm cuối cùng cũng ổn định rồi.

Bà sinh được đôi song sinh bình an như ý, Lâm Trung dù có thêm thiếp thất vui cửa vui nhà, ngọt ngào âu yếm, thì bà vẫn là vợ cả của Lâm Trung, đứng vững vàng ở phía sau, Lâm Trung vẫn kính trọng bà, các thiếp thất kia sợ bà, không ai dám vượt qua bà. Bà cũng biết Lâm Trung một lòng muốn gây dựng sự nghiệp trên triều đình, mà ông cụ Lâm giữ chức vị cao, tuyệt đối không thể đắc tội với cả hai ông bà cụ, vì vậy bà vẫn luôn thể hiện mình rất độ lượng và hiền hậu.

Nói cho cùng thì cũng chỉ vì bà không có nhà mẹ đẻ đủ mạnh làm hậu thuẫn, nếu năm xưa nhà họ Trương không bị trục xuất, thì bà cụ Lâm làm sao dám đối xử với bà như vậy? Nghĩ đến đây, trong mắt Trương thị lóe lên ý cười châm chọc lạnh lẽo, rồi trong lòng lại không khỏi hoang mang, nhà họ Trương bị trục xuất khỏi kinh thành, sống không quá tốt cũng không quá tệ, chỉ có điều không biết trong những năm tháng còn lại trong đời, bà có còn cơ hội gặp lại người nhà họ Trương nữa hay không.

Nghĩ đến nhà họ Trương, bà lại chuyển sang nghĩ về Lâm Duyệt đã hoàn toàn đổi tính, Trương thị cảm thấy nghẹn trong lòng. Bà muốn Lâm Duyệt lại yên lặng như trước kia, cứ yên ổn lặng lẽ sống trong Ngô Đồng Trai là đủ rồi.

Sức khỏe của hắn không tốt, không thể đi thi làm quan, nhưng vẫn có thể cưới được một người vợ hiền lành, sống tốt đến hết đời. Nhưng từ hành động gần đây của Lâm Duyệt, Trương thị biết rõ hắn sẽ không như thế.

Bây giờ bà không còn dám hy vọng vào Lâm Duyệt, chỉ còn có Lâm Như An và Lâm Như Ý thôi, về phần những đứa trẻ khác trong nhà họ Lâm, Trương thị căn bản không tin bọn họ sẽ đồng lòng. Mà hiện giờ, Trương thị cảm thấy việc mình nên làm nhất chính là tìm một mối hôn nhân cho Lâm Duyệt, chỉ cần hắn ngoan ngoãn thành thân thì mọi việc đều sẽ ổn thôi.



Suy nghĩ phức tạp trong lòng Trương thị thì tất nhiên là Lâm Duyệt không biết, hắn đi dạo kinh thành đến nửa đêm mới về lại xác mình, tâm trạng hơi lạ lùng, vừa ngáp vừa nghĩ người cổ đại mà tính kế hại người thật khiến người ta không rét mà run.

Mớ hỗn độn trong hoàng cung thì càng không dám nhắc đến, các hoàng tử như Tề Nhiễm, Tề Tĩnh mới có vài tuổi đầu mà lòng dạ đã khó lường rồi.

Lâm Duyệt mơ màng nghĩ, cứ cảm thấy mình đã quên mát cái gì thú vị lắm, có điều hắn nhanh chóng ngủ thiếp đi mất.

Ngày hôm sau, Lâm Duyệt tỉnh lại thì mới nhớ ra đã quên thông báo cho ông cụ Lâm là trong lúc rảnh rỗi mình đã tiêu xài hơi quá tay một chút, thế là hắn rửa mặt xong thì liền đi nhận tội với ông cụ.

Đương nhiên, thay vì nói là nhận tội, còn không bằng nói là hắn muốn đi xem vẻ mặt muốn giận mà không dám của ông cụ.

Ông cụ Lâm vừa thấy bản mặt tiểu nhân đắc ý của Lâm Duyệt thì tâm trạng liền vô cùng tồi tệ. Có điều ông lại không trách mắng Lâm Duyệt, mà lại lấy cớ là phải vào cung mà đuổi hắn đi.

Sau khi Lâm Duyệt trở về từ chỗ ông cụ Lâm, đã thấy Trương thị đến Ngô Đồng Trai.

Đinh Hương đang dâng trà, Trương thị nhìn Lâm Duyệt, phát hiện hình như hắn mập lên một chút, sắc mặt cũng hồng hào hơn trước nhiều, Trương thị mới cười, nét mặt rất hiền từ, bà đặt chén trà xuống, chỉ vào chiếc ghế đối diện mình: “Duyệt Nhi, ngồi đi.”

Lâm Duyệt khẽ nhếch khóe miệng thành một nụ cười nhạt, thản nhiên ngồi thẳng xuống, Trương thị nhất thời lại do dự không biết nên mở miệng thế nào.

Lâm Duyệt nói: “Có việc gì có thể nói thẳng.”

Giọng điệu của hắn rất lãnh đạm, hơn nữa cũng không gọi Trương thị là mẫu thân, có vẻ vô cùng thất lễ.

Trương thị cũng không trách, bà trầm ngâm một lát rồi nói: “Con đã mười bảy, cũng đã đến lúc nghĩ về chuyện hôn nhân rồi. Hôm nay ta đến là vì muốn hỏi, trong lòng con nghĩ thế nào?”

Lâm Duyệt nghĩ hắn có thể có suy nghĩ gì chứ, lấy một cô bé mười lăm mười sáu tuổi về làm vợ, chuyện này hắn không làm được. Có điều hắn biết không thể nói như vậy, nên hắn nhìn thẳng vào Trương thị mà nói: “Ta cho rằng trong kinh thành này chắc không có nhà nào muốn kết thân với một kẻ xung khắc người thân như ta. Nếu có, thì một là nhà bọn họ tham tiền muốn bám lấy nhà họ Lâm nên vứt bỏ con gái, hai là không môn đăng hộ đối. Hoặc giả là nhà họ Lâm chuẩn bị ỷ thế ép người, nhìn trúng con gái nà nào thì muốn cướp người ta về nhét cho ta làm vợ?”

Trương thị tự nhận là mình rất tốt tính, nhưng nghe Lâm Duyệt nói bậy bạ, cơn giận trong lòng cũng không nhịn được nữa, bà nghiêm giọng quát: “Con nói bậy cái gì thế? Chẳng lẽ lấy vợ về là làm hại con hay sao? Chẳng lẽ con muốn cô đơn lẻ bóng cả đời hay sao?”

Lâm Duyệt cười lạnh: “Ta đã chết một lần rồi, cô đơn lẻ bóng cả đời đã là tốt, bằng không thì chính là cô hồn dã quỷ. Chuyện lấy vợ các người đừng có nghĩ đến, dù các người có nói thế nào thì ta cũng không lấy.”

“Con……” Trương thị chưa bao giờ bị Lâm Duyệt làm mất mặt trước đông người như vậy, bà nhất thời không biết nên nói gì thì tốt. Sau cùng Trương thị đè cơn giận xuống, cố gắng dịu giọng nói: “Mấy ngày này con chịu đả kích không nhỏ, hành xử cũng quá giới hạn, nói chuyện không đúng mực, ta không tính toán với con, nhưng thành gia lập nghiệp là việc lớn, chuyện này không thể nghe ý con.”

Đối với cơn giận của Trương thị, Lâm Duyệt hoàn toàn không có cảm giác gì, hắn thậm chí còn nói một cách rất bạc bẽo: “Ta biết cái gọi là lệnh của cha mẹ, lời của bà mối ta không cãi được, nhưng các người cũng chẳng quản được miệng của ta. Đạo hiếu gì đó ta không sợ, cùng lắm thì chết thêm một lần. Nếu mà nhà họ Lâm không ưa ta, vậy thì có thể dùng lý do ta hành xử hoang đường mà đuổi ra khỏi nhà, sau này có việc lớn việc nhỏ gì cũng đừng đổ lên đầu ta.”

Trương thị trắng cả mặt, há miệng muốn nói gì đó, nhưng sau cùng lại không thốt ra được một câu. Bà phát hiện Lâm Duyệt thật sự đã thay đổi, hắn trở thành lạnh nhạt tàn khốc, khiến người khác không đoán được nữa rồi.

Đúng ngay lúc này, bên ngoài có tiếng bẩm báo nói Phỉ tiểu hầu gia đến tìm Lâm Duyệt ra ngoài đi dạo. Lâm Duyệt cười nhạt liếc Trương thị một cái, sau đó đứng lên thản nhiên bỏ đi. Trương thị nói câu nào cũng là muốn Lâm Duyệt được tốt, nhưng ngay cả đứng gần một chút cũng không muốn, thật ra chính bản thân bà ta cũng bài xích đứa con trai trưởng này.

Nếu không thì vì sao khi xưa lại bỏ mặc một đứa trẻ ba tuổi sống cô đơn một mình ở Ngô Đồng Trai, trẻ con nhỏ dại, chẳng lẽ nó không sợ hãi nơi trống rỗng này hay sao?

Thật đáng tiếc, người đã rơi xuống nước chết đi kia vẫn luôn khao khát chút tình thương xa vời này, cả đời cậu ta quả thực bi ai. Mong rằng kiếp sau cậu ta có thể đầu thai vào nhà tốt, tìm được người thật lòng yêu thương mình.



Hôm nay hẳn là ngày tốt, khi Trương thị nhắc đến việc hôn nhân với Lâm Duyệt thì trong cung, Hoàng đế cũng nhắc đến đề tài này với Tề Nhiễm. Hoàng đế nhìn Tề Nhiễm đang đánh cờ cùng mình, trong lòng cảm thấy hoang mang, chỉ mới chớp mắt mà Tề Nhiễm đã mười bảy rồi, trở thành người có thể làm phụ thân, mà ngài cũng dần dần già đi rồi.

Nghĩ đến vấn đề này, tâm trạng của Hoàng đế lại kém đi.

Ngài đặt quân cờ trong tay xuống, nói: “Con cũng lớn rồi, đến lúc phải quyết định việc hôn nhân. Mai phi có ý với trưởng nữ của Phỉ Cẩm, các con vốn đã là biểu huynh muội, trước kia cũng từng gặp mặt, ý của con thế nào?”

Dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe Hoàng đế hỏi vậy, trái tim Tề Nhiễm vẫn thoáng thắt lại, y bất giác siết chặt quân cờ trong tay, sau đó thấp giọng đáp: “Người mà Mai nương nương vừa ý tất nhiên là rất tốt, nhưng mà……”

Hoàng đế vốn còn tưởng Tề Nhiễm hài lòng, nhà họ Phỉ là nhà ngoại của Tề Nhiễm, hai nhà kết thân một lần nữa, thì nhà họ Phỉ sẽ trở thành thế lực chống đỡ sau lưng cho Tề Nhiễm, nhà bọn họ đã có một vị Hoàng hậu một phi tần, nếu lại có thêm một Hoàng hậu, vậy thì sẽ là vinh quang cực điểm, bọn họ hiển nhiên cũng sẽ vui mừng. Nhưng không ngờ Tề Nhiễm vẫn còn muốn nói thêm, vậy là Hoàng đế cảm thấy hứng thứ, bèn hỏi: “Nhưng mà thế nào? Cứ nói không sao.”

Tề Nhiễm ngẩng đầu lên cười, đáp: “Phụ hoàng, biểu muội An Ninh có trái tim thuần khiết, tính tình đoan trang, lại có tài năng, nhưng mà từ trước đến nay đều không thích dạng người như thư sinh yếu đuối. Tuy con là Thái tử, nhưng vấn đề hôn nhân cũng không thể miễn cưỡng, chuyện này vẫn nên thôi đi.”

Hoàng đế nghe Tề Nhiễm nói vậy không khỏi chau mày, sau đó nói đùa: “Trên thế giới này còn có người không vừa mắt với con sao? Nhưng nếu con đã không bằng lòng, Trẫm sẽ nói lại với Mai phi, việc này gác lại, Trẫm sẽ chọn một Thái tử phi khác cho con.”

Thật lòng ngài cũng không muốn Tề Nhiễm chọn thêm một cô gái họ Phỉ làm Thái tử phi, nhà họ Phỉ hiện giờ như mặt trời ban trưa, Tề Nhiễm lại còn quá trẻ, nhà ngoại quá hùng mạnh thì ngày sau sẽ càng khó khống chế.

Chỉ có điều Hoàng đế vẫn luôn tôn trọng ý kiến của Tề Nhiễm, bây giờ Tề Nhiễm chính miệng từ chối, Hoàng thượng cho rằng đây là một việc tốt.

Tề Nhiễm nói: “Hôm nay ngoại tổ mẫu vào cung, e rằng nhi thần không thể tiếp tục cùng phụ hoàng đánh cờ rồi, nhi thần đi gặp ngoại tổ mẫu.”

Hoàng đế đồng ý, Tề Nhiễm làm lễ rồi chậm rãi rời đi.

Trong cung Văn Ương của Mai phi lúc này, bà cụ Phỉ và lớp trẻ của nhà họ Phỉ, ngoại trừ Phỉ Thanh đang tán gẫu cùng Mai phi. Mai phi nói vài câu với những người khác xong thì cho bọn họ đến thiên điện ngồi, còn bà giữ lại bà cụ ở nội điện, nhắc đến việc mình đã mở lời với Hoàng thượng về việc phong Phỉ An Ninh làm Thái tử phi.

Về việc này, bà cụ Phỉ cũng đã chuẩn bi tâm lý, nghe được tin tức của Mai phi vẫn rất vui mừng, trầm ngâm một lát rồi nói: “Vậy thái độ của Hoàng thượng và Thái tử thì sao?”

“Hoàng thượng luôn yêu thương Thái tử, Thái tử lại xem trọng nhà họ Phỉ, Thái tử và An Ninh cũng đã từng gặp mặt, chỉ cần Thái tử đồng ý, Hoàng thượng cũng sẽ không có ý kiến gì.” Mai phi nhấp một ngụm trà hoa mai, khẽ đáp.

Bà cụ Phỉ gật đầu, thở dài nói: “Vậy thì tốt.”

Mai phi ừ một tiếng nhàn nhạt.

Trong thiên điện, Phỉ Tĩnh Nhã và Phỉ An Ninh vào nội điện, chẳng bao lâu, Phỉ Duyệt vội vàng chạy đến. Khi nhìn thấy bốn phía không có ai, gã mới cười cười, nhỏ giọng nói với hai người: “Ta vừa rồi cố ý đi chậm lại, nghe thấy Mai phi nương nương nói với tổ mẫu việc hôn nhân của Thái tử, nhà chúng ta chắc sẽ có một vị Thái tử phi thôi.”

“Thật sao?” Phỉ Tĩnh Nhã rất vui vẻ, cô nhìn sang Phỉ An Ninh đang tỏ ra bình tĩnh, nói đùa: “Nói vậy thì nhà họ Phỉ chúng ta sẽ có tin vui lớn?”

Phỉ An Ninh nhìn Phỉ Tĩnh Nhã một cái, nhàn nhạt nói: “Có chuyện vui gì? Việc này thì có gì đáng vui?”

Nàng ta nói năng lãnh đạm, dường như hoàn toàn không biết danh xưng Thái tử phi có hàm nghĩa gì.

Phỉ Tĩnh Nhã tưởng nàng ta chỉ đang xấu hổ, vội nói: “Đúng vậy đúng vậy, trong cung chưa truyền chỉ, việc này không nên nói bừa, cẩn thận tai vách mạch rừng, để người ta biết chuyện lại nói chúng ta ngông cuồng.”

Phỉ An Ninh tựa bên cửa sổ, như hoa mai trong tuyết, cô độc cao ngạo mà lạnh lùng, nàng ta nhìn Phỉ Duyệt nói: “Không phải huynh đi nghe ngóng Thất hoàng tử sao? Đệ ấy có đến thăm Mai phi nương nương hay không? Chuyện mà đệ ấy gặp phải tối qua nhất định là đả kích lớn, muội thấy vành mắt Mai phi nương nương cũng thâm đen rồi, chắc là cả đêm không chợp mắt.”

“Thất hoàng tử chưa đến, nhưng đoán chừng cũng đến giờ rồi.” Phỉ Duyệt ra vẻ kinh hoàng nói: “Còn không phải thế sao? Hôm qua xảy ra chuyện như thế, Mai phi nương nương tất nhiên là phải lo lắng, còn may Thái tử điện hạ phản ứng nhanh.”

Phỉ Tĩnh Nhã cũng nói thêm vài câu êm tai, nhưng khi cô nhìn thoáng qua Phỉ An Ninh, trong lòng cứ cảm thấy kỳ lạ. Phỉ An Ninh hình như không hứng khởi với việc thành thân cùng Thái tử cho lắm.

Phỉ An Ninh nhận thấy ánh nhìn của Phỉ Tĩnh Nhã, nhưng chỉ làm như không biết, lạnh nhạt nói: “Thất hoàng tử đã lập chiến công, cũng từng trải qua nhiều sự kiện lớn, một chút việc đó không phải là đả kích. Nhưng dù sao thì đệ ấy cũng còn nhỏ tuổi, lại có quan hệ tốt với Thái tử. Chúng ta thường ngày cũng không thể vào cung quá nhiều lần, lần này có cơ hội, tất nhiên cần phải quan tâm.”

Phỉ Tĩnh Nhã nghe Phỉ An Ninh nói vậy, cảm giác kỳ lạ trong lòng cũng tan biến. Dù thế nào thì Tề Anh cũng là biểu đệ của bọn họ, quan tâm là đương nhiên.

Phỉ An Ninh rũ mắt, những ngón tay trắng ngần vặn lại với nhau có vẻ rất sốt ruột.

Nàng thầm nghĩ Thái tử thì có gì tốt, chẳng qua là có lợi thế xuất thân mà thôi. Tề Anh có gì không sánh bằng Thái tử, hắn bảo vệ tổ quốc, lên chiến trường giết địch, anh dũng phi phàm, sao có thể không bằng người khác được chứ.

Trong khi Phỉ An Ninh đang thả hồn đi, có người đến bẩm báo Thái tử điện hạ và Thất hoàng tử đến.