Cháu Đích Tôn

Chương 37



Ý chỉ vào Chiêm Sĩ Phủ được truyền thẳng đến tay Lâm Duyệt, khi đó hắn đang nhàn nhã ngồi ngắm mây, tâm trạng khá tốt, sau khi nhận được thánh chỉ, suy nghĩ đầu tiên của Lâm Duyệt chính là ngạc nhiên vì mình được vào triều làm quan. Theo tiến độ này, nói không chừng một ngày nào đó hắn thật sự có thể phong hầu bái tướng.

Nghĩ đến ban đầu mình nói bừa một câu với Tề Nhiễm, Lâm Duyệt bất giác nở nụ cười nhàn nhạt. Lâm Duyệt rất ít cười, thỉnh thoảng có cười thì cũng là kiểu châm biếm. Lúc này nét cười tuy nhạt nhưng lại lan đến tận khóe mắt, không khinh bỉ cũng không châm chọc, mà chỉ là cười một cách đơn thuần, vậy mà lại khiến cho nhóm người Bán Hạ, Đinh Hương sững sờ.

Bán Hạ nhanh chóng tỉnh táo lại, cúi đầu, ngoại hình của Lâm Duyệt quả thực tuấn tú, trước kia Bán Hạ luôn có cảm giác cậu ta âm u, dường như cuộc sống đè cong cả sống lưng cậu, một mình trong Ngô Đồng Trai, cậu ta câm lặng mà cô độc. Sau khi rơi xuống nước suýt nữa mất mạng, Lâm Duyệt lại mang đến cảm giác lạnh nhạt, vô tình, ngông cuồng và tùy tiện. Ánh mắt hắn nhìn mọi người đều rất lạnh lùng, đáy mắt tựa như kết băng.

Bây giờ Bán Hạ mới cảm thấy được sự chân thành, Lâm Duyệt cũng biết cười thật lòng.

Viên nội giám truyền chỉ cũng là người từng trải, gặp qua nhiều loại người, hắn cũng nhìn ra nụ cười của Lâm Duyệt là thật lòng, vì vậy cũng mỉm cười nói: “Chúc mừng Lâm công tử, không không, xem tạp gia vụng miệng chưa kìa, nên gọi là Lâm đại nhân mới phải. Ý chỉ cho Lâm đại nhân vào Chiêm Sĩ Phủ là do Hoàng thượng tự tay viết, Hoàng thượng rất xem trọng đức độ của Lâm đại nhân. Ngày sau Lâm đại nhân phò trợ Thái tử, nhất định sẽ khiến Hoàng thượng vui mừng.”

Lâm Duyệt giấu đi nụ cười, nhận lấy thánh chỉ, bảo Bán Hạ lấy bạc cho nội giám. Dù sao đi nữa thì bây giờ Lâm Duyệt đã lọt vào mắt xanh của Hoàng đế, ngày sau có được trọng dụng hay không cũng khó nói. Viên nội giám kia cũng có lòng sợ đắc tội, từ chối mấy phen, sau cùng vì Lâm Duyệt đưa đẩy khéo, hắn mới nhận lấy, cất bạc vào tay áo.

Số lượng bạc này đã đủ khiến cho nội giám hài lòng, hắn nói với Lâm Duyệt: “Tạp gia còn công việc phải về cung rồi, tạp gia chúc Lâm đại nhân ngày sau một đường thuận lợi, thăng quan tiến chức.”

Lâm Duyệt tất nhiên là trịnh trọng nói cảm tạ, còn đích thân tiễn nội giám ra khỏi cổng lớn Ngô Đồng Trai. Bán Hạ và Đinh Hương lần đầu tiên thấy Lâm Duyệt hành xử ôn hòa đúng mực như vậy, tỏ ra rất là kinh ngạc.

Lâm Duyệt lăn lộn thương trường bao nhiêu năm, tất nhiên là biết nên nói lời khách sáo thế nào. Nếu hắn thật lòng muốn ứng xử cho đẹp lòng người khác, thì tuyệt đối không khiến cho người khác cảm thấy khó chịu. Còn với đám người nhà họ Lâm thì chẳng qua là hắn lười để mắt đến mà thôi. Bây giờ Lâm Duyệt vẫn còn khá hứng thú với việc làm quan, tất nhiên không thể đắc tội nội giám truyền chỉ.

Có điều, không biết chức quan này là ý của Thái tử hay là của Hoàng đế.



Lâm Duyệt nhận được thánh chỉ thì vẫn còn bình tĩnh, những người khác trong nhà họ Lâm nghe được tin này cứ như bùng nổ. Không tính đến Lâm Lương và Vương thị đã triệt để đắc tội Lâm Duyệt, Trương thị nghe xong cũng sửng sốt hồi lâu, Lâm Như Ý vốn đang thêu thùa, sau khi nghe tin thì vô ý đâm kim vào ngón tay, máu lập tức nhuộm đỏ khăn tay, khiến cho nha hoàn hầu hạ trong phòng đau lòng muốn chết.

Bà cụ Lâm vẫn đang ‘bệnh nặng’ sau khi biết nội dung thánh chỉ thì không nhịn được phải ngồi bật dậy, hỏi lại nha hoàn Yên Nhiên bên cạnh: “Ai? Lâm Duyệt? Vào Chiêm Sĩ Phủ?”

Mỗi một chữ bà đều hiểu, nhưng tại sao khi đặt chung vào một câu thì lại khó hiểu như thế chứ?

Yên Nhiên lót một cái gối mềm sau lưng bà cụ Lâm, sau đó đỡ bà ngồi yên rồi mới khẽ nói: “Chuyện trên triều đình thì nô tỳ không hiểu, cũng nghe không rõ ràng lắm. Hình như là Hoàng thượng xem trọng đại thiếu gia, trực tiếp cho vào Chiêm Sĩ Phủ.”

Bà cụ Lâm nhăn mặt, nói: “Thôi, ngươi không hiểu những chuyện này cũng là bình thường. Chờ lão thái gia và Đại gia về thì mời họ đến đây một chuyến.”

Yên Nhiên là người hầu đắc lực nhất của bà cụ Lâm, nàng ta cũng biết chuyện hai ông bà gần đây đang giận nhau, lại càng hiểu rõ bà cụ không muốn xuống nước, thế nên mới nhân cơ hội này khuyên nhủ: “Thưa lão phu nhân, nô tỳ nói mấy câu hơi vượt giới hạn, lão thái gia ngày thường vẫn luôn kính trọng người, Đại gia và Tam gia đều là người hiếu thảo, Nhị gia dù ở tận Giang Nam, nhưng lúc nào mà chẳng nhớ về người. Người cần gì phải để bụng chút chuyện nhỏ nhặt mà giận dỗi với lão thái gia cơ chứ? Người không thoải mái thì lão thái gia cũng lo lắng hơn bất kỳ ai.”

Bà cụ Lâm nghe Yên Nhiên nói vậy thì thở dài, đáp: “Ta có phải muốn giận dỗi gì đâu? Nói khó nghe một chút, thì chúng ta cũng từng này tuổi rồi, đều là người sắp xuống đất, ta chẳng qua chỉ thấy ông ấy làm những việc kia quá sức hoang đường.”

Yên Nhiên không biết rốt cuộc ông cụ Lâm đã làm gì, dù sao thì chuyện của ông cụ cũng được giấu rất kín. Nhưng trong lòng nàng ta cũng hiểu ý bà cụ Lâm, bèn dịu giọng nói tiếp: “Nô tỳ không hiểu chuyện, nhưng cũng biết chắc chắn lão thái gia hy vọng người sớm khỏe lại. Nhà này không có lão phu nhân quản lý, tiếng cười cũng ít đi nhiều.”

Bà cụ Lâm vui vẻ, chỉ vào Yên Nhiên mà rằng: “Cái miệng ngươi đúng là ngọt.”

Yên Nhiên đáp bằng giọng thanh thúy: “Đều nhờ lão phu nhân dạy bảo cả.”



Ông cụ Lâm và Lâm Trung trở về rồi cũng không lập tức đến chỗ bà cụ Lâm, ông cụ gọi Lâm Duyệt đến gặp trước. Tình cảm của ông với Lâm Duyệt rất phức tạp, chính ông cũng không ngờ người đầu tiên trong số con cháu nhà họ Lâm lọt vào mắt xanh của Hoàng đế lại là Lâm Duyệt.

Đương nhiên, không chỉ có mình ông, toàn bộ quan viên trong kinh thành bây giờ đều không thể bình tĩnh được. Bọn họ chỉ mong thời gian có thể quay trở lại, để con cháu nhà mình trở thành người cứu Thái tử.

Đặc biệt là phía bên nhà họ An, Chiêm Sĩ Phủ là bộ phận chuyên phò trợ Thái tử, người trong đó đều trung thành ủng hộ Thái tử, cũng chính là thân tín của Thái tử. Nhiều lần bọn họ muốn cài người vào bên trong nhưng thất bại, bây giờ có một cơ hội tốt mà lại bị lãng phí mất rồi.

Chẳng qua, kẻ làm quan có ai không đa nghi, xảy ra chuyện gì cũng phải ngẫm nghĩ thật lâu, nghĩ xem việc đó sẽ dẫn đến bao nhiêu kết quả. Đặc biệt là ông cụ An, ông ta không thể không cân nhắc tình thế hiện giờ, cùng với sự bất thường của ông cụ Lâm ở hành cung lúc đó. Ông cụ An cảm thấy nhà họ Lâm tuy rằng vẫn ra vẻ là thuần thần, nhưng biết đâu chừng lại dần dần nghiêng về phía Thái tử mất rồi.

Nghĩ đến tình huống này, ông cụ An lập tức nghiêm mặt, trong lòng quyết tâm phải gây chút chuyện phiền toái gì đó cho nhà họ Lâm mới được.

Khi Hoàng đế nhất quyết muốn để Lâm Duyệt vào Chiêm Sĩ Phủ, ông cụ Lâm đã nghĩ đến những gì mình phải đối mặt rồi. Lúc này nhìn thấy Lâm Duyệt, ông vẫn không nhịn được thở dài. Nếu là Lâm Như An vào Chiêm Sĩ Phủ, ông cụ còn có thể nắm chắc để Lâm Như An giữ khoảng cách với Thái tử, để cả triều đình thấy rõ nhà họ Lâm bọn họ vẫn là thuần thần.

Chỉ duy nhất có Lâm Duyệt là ông không hề chắc chắn, Lâm Duyệt không có cảm tình gì với nhà họ Lâm, giống như một người ngoài.

Có điều ông cụ vẫn cố gắng vực dậy tinh thần, nói: “Chiêm Sĩ Phủ là để phò trợ Thái tử, khác với những nơi khác. Ngươi làm việc vẫn luôn không đúng mực, đã vào đó thì càng không được tùy tiện theo ý mình. Nếu lỡ để xảy ra chuyện gì, cho người khác bắt thóp, nhà họ Lâm chúng ta và Thái tử đều không cứu được ngươi.”

Ông cụ Lâm nói xong thì đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị Lâm Duyệt phản bác rồi, ai mà ngờ chờ thật lâu sau, chỉ thấy Lâm Duyệt ngẩng lên một chút, ngoan ngoãn nói một câu: “Rõ.”

Ông cụ Lâm lập tức có cảm giác mình đánh một quyền vào bị bông, cả người ngứa ngáy như có kiến bò, khó chịu muốn chết.

Ông cụ Lâm đành phải nuốt những lời muốn nói vào bụng, ông dừng một lát mới miễn cưỡng thốt ra một câu khuyến khích: “Ngươi hiểu được lợi và hại trong vấn đề này là tốt rồi, sau này vào triều làm quan, việc gì cũng phải cẩn trọng.”

Lâm Duyệt vẫn giữ nguyên nét mặt bình thản, nhàn nhạt đáp: “Rõ.”

Ông cụ Lâm thấy không thể tiếp tục nói chuyện với Lâm Duyệt nữa rồi, ông liếc sang Lâm Trung một cái rồi đứng dậy bỏ đi.

Chờ ông cụ đi rồi, Lâm Trung mới nhìn lại gương mặt bình tĩnh của Lâm Duyệt với vẻ mặt phức tạp, sau cùng lại nói: “Tuy ngươi đã vào Chiêm Sĩ Phủ, nhưng thực tế chưa có chức vị gì. Chiêm Sĩ Phủ nhiều người tài, ngươi vào đó e rằng sẽ phải chịu uất ức. Còn may là ngươi có ơn với Thái tử, bọn họ cũng không dám làm gì.”

Nói đến đây Lâm Trung im lặng một lát, sau đó lại khó khăn nói tiếp: “Nhà họ Lâm không tham gia vào việc tranh đấu giữa các hoàng tử, ngươi là con cháu trực hệ của nhà họ Lâm, phải biết tự liệu việc mà làm.”

Lâm Duyệt ừ một tiếng thật dài, Lâm Trung thấy nói với hắn như nước đổ đầu vịt, sau cùng chỉ há miệng mà không nói ra được thêm lời nào.

Lâm Duyệt thấy Lâm Trung không còn gì để nói nữa thì đứng lên, đi về Ngô Đồng Trai yên tĩnh của mình. Hắn có trái tim sắt đá, bỗng chốc nhận được một chút quan tâm của ông cụ Lâm và Lâm Trung, hắn chẳng có cảm giác gì cả.

Bởi vì phải chuẩn bị vào Chiêm Sĩ Phủ, đêm nay Lâm Duyệt ngủ một giấc thật ngon. Hắn không lang thang lúc nửa đêm rồi đi tìm Tề Nhiễm, điều này khiến cho Tề Nhiễm đang xử lý công việc trong Đông cung cảm thấy hơi trống vắng.

Y đã quen với tình cảnh canh ba nửa đêm ngẩng đầu lên là thấy một cái bóng đen ngồi trước mặt mình, thỉnh thoảng hai người cũng tán gẫu vài câu. Bây giờ phía đối diện trống rỗng, Tề Nhiễm uống một ngụm trà lạnh, sau liền rửa mặt đi ngủ.

Vết thương trên cánh tay Lâm Duyệt vẫn chưa lành hẳn, Hoàng đế còn đặc biệt cho phép hắn chỉ cần vào cung khi vết thương đã lành.

Phỉ Thanh có đến thăm hắn một lần, mang theo không ít quà tặng quý giá. Thật ra đa số trong đó là do Phỉ Hạ bảo Phỉ Thanh đưa đến, mục đích chủ yếu là muốn cảm tạ ông cụ Lâm hôm trước đã lên tiếng trợ giúp. Có điều Phỉ Hạ cũng biết rõ thái độ của ông cụ đối với nhà họ Phỉ là giữ khoảng cách càng xa càng tốt, vì vậy liền chuyển sang đưa quà cho Lâm Duyệt, dù thế nào thì cũng xem như nhà họ Phỉ không thất lễ.

Phỉ Thanh nhắc đến việc này là lại chắt lưỡi khen hay, nói: “Ta vẫn tưởng rằng Lâm đại nhân là người cứng nhắc chứ, không ngờ khi nói ra mấy câu khó nghe khiến người ta nghẹn họng kia lại không kém ngươi chút nào. Trước kia ta còn không biết ngươi giống tính ai, bây giờ thì hiểu rồi.”

Lâm Duyệt nhìn Phỉ Thanh một cái rồi quay lại chậm rãi đút thức ăn cho cáo bạc, hỏi: “Hôm nay ngươi đến chỉ để nói cái này?”

Phỉ Thanh đáp bằng vẻ mặt khó hiểu: “Ta cũng muốn làm chuyện khác, nhưng cha ta bảo thời gian này cần phải biết điều một chút, không được chơi bời đùa giỡn nữa, còn bảo ta phải tĩnh tâm đọc sách, không được để người ta dễ dàng chọc giận nữa. Ta bị mấy cuốn sách hành hạ gần chết rồi, giờ mới tìm cơ hội đến thăm ngươi đây. Nhưng mà ta thấy vết thương của ngươi cũng sắp lành rồi, đến lúc đó ngươi lại trở thành người bên phe Thái tử điện hạ.” Nói đến đây, Phỉ Thanh trịnh trọng nhìn sang, tiếp: “Quan trường là chốn hiểm ác, với tính cách của ngươi là chắc chắn bị thiệt. Đám người trong Chiêm Sĩ Phủ đều không dễ giao lưu, đến lúc đó Thái tử điện hạ cũng không giúp được ngươi.”

Lâm Duyệt đáp: “Chuyện đến đâu hay đến đó, khi nào có chuyện hãy tính.”

Nếu là ngày thường, Phỉ Thanh quả thực thích cái tính không sợ trời chẳng sợ đất này của Lâm Duyệt, nhưng nếu vào triều làm quan thì hắn lại không thể không lo lắng. Đừng nói là triều đình, chỉ tính người trong một nhà cũng quá phức tạp rồi.

Tựa như không khí giữa cha và chú của hắn gần đây quả là khó hiểu. Ngày đó cha hắn bị thích khách vu oan, khi về đến nhà thì liền đi tìm chú của hắn, không biết hai người tranh cãi vì nguyên nhân gì, sau đó chú hắn liền quỳ trong sân mấy canh giờ, luôn miệng nói cha hắn không tin tưởng mình.

Phỉ Thanh không hiểu có việc gì, nhưng cha hắn không nói, vậy thì chắc chắn là chuyện lớn. Vấn đề quan trọng nhất là cha hắn không có chứng cứ, chỉ mới nghi ngờ mà thôi.

Nghĩ đến những chuyện phiền lòng trong nhà, Phỉ Thanh liền cảm thấy đầu óc căng ra, có thời gian rảnh, hắn thà rằng trèo cây bắt vài con chim về nướng ăn còn hơn. Chỉ tiếc mấy ngày nay, Phỉ Thanh bị Phỉ Hạ và Hàn thị quản rất chặt, hắn ở lại chỗ của Lâm Duyệt thêm nửa canh giờ, sau cùng vẫn phải trở về học hành. Không học là chắc chắn sẽ bị cha hắn cầm thương đánh, dù sao vẫn phải chọn một trong hai.



Sau khi vết thương lành hẳn, Lâm Duyệt bèn chuẩn bị vào cung, nếm thử hương vị làm quan. Lại nói, tuy Hoàng đế chính miệng phong hắn làm quan viên trong Chiêm Sĩ Phủ, nhưng suy cho cùng vẫn chưa có chức vị chính thức, không có tư cách gặp Hoàng đế.

Lâm Duyệt cho rằng như vậy rất tốt, hắn cũng không muốn gặp Hoàng đế lắm.

Có điều trước khi vào cung, hắn vẫn phải chuẩn bị một chút, bèn dự định đến phố Nam mua chút quà cho Tề Nhiễm. Lúc trước đã từng nói, Lâm Duyệt một khi đã có lòng muốn giao lưu với ai đó, thì luôn có thể chủ đáo mọi mặt, khiến người ta vừa lòng đẹp ý.

Ngày hôm đó, Lâm Duyệt ra khỏi phủ, thời tiết rất tốt. Hắn vẫn luôn khiêm tốn, không thích ngồi xe ngựa, cũng may là Lâm phủ cách phố Nam không xa, đi từ từ rồi cũng đến nơi.

Vừa đi ngang qua cổng lớn nhà họ An ở phố Chu Tước, hắn liền chứng kiến một sự việc thú vị, nhân vật chính là con tin mà Nam Chiếu đưa đến, Việt Tú.

Việt Tú bị người hầu của nhà họ An ném ra ngoài, cùng bị ném đi còn có một gói quà mà Việt Tú mang đến tặng nhà họ An, một thỏi vàng và một bức tượng Quân Âm bằng ngọc lăn ra. Người hầu nhà họ An kia vô cùng kiêu căng, chỉ vào Việt Tú nằm trên đất mà mắng: “Lão gia nhà chúng ta là người mà mày muốn gặp thì gặp sao? Nam Chiếu chúng mày năm lần bảy lượt muốn tìm cách ám sát Hoàng thượng, Thái tử cùng Cửu hoàng tử, bây giờ còn muốn nhờ lão gia nhà ta đi cầu xin thay. Lão gia nhà ta trung quân ái quốc, sao có thể chỉ vì mấy thứ rách nát mày mang đến mà làm ra những việc không bằng heo chó chứ?”

Nói xong gã kia lại nhổ một bãi nước bọt, sau đó mới quay người bỏ đi, đóng cổng lớn đánh rầm một tiếng. Vị vương tử Nam Chiếu Việt Tú này là người rất không được ưa thích trong kinh thành. Cậu ta không được vua Nam Chiếu xem trọng, miệng nói là con tin, nếu Hoàng thượng không nể tình thì cậu ta còn không bằng dân thường trong kinh thành.

Lâm Duyệt đã quen lang thang khắp kinh thành trong đêm, cũng từng nhìn thấy Việt Tú bị mấy tên con cháu nhà quý tộc đùa giỡn sỉ nhục, mời cậu ta đến Túy Nguyệt Lâu, nói là có thể giúp cậu gặp mặt Hoàng đế, sau đó ép cậu uống rượu, không uống được thì cố dốc vào miệng, sau cùng đến khi các cô gái trong Túy Nguyệt Lâu kéo đến, bị đám người kia cười cợt, cậu mới phát hiện ra mình bị đùa giỡn, chỉ có thể lảo đảo bỏ chạy một cách thảm hại.

Người theo bên cạnh Việt Tú quả thực cũng có một số thật lòng với cậu, rất tội nghiệp cậu bị hành hạ. Nhưng đa số vẫn xem cậu ta như một vật phẩm, bọn họ chỉ muốn canh chừng Việt Tú cẩn thận, buộc cậu phải nín nhịn mọi việc. Bằng không, Đại Tề lại có cớ để gây khó dễ cho Nam Chiếu, mà nếu Việt Tú xảy ra chuyện không may gì, Nam Chiếu lại phải đưa một vương tử khác đến làm con tin.

Lâm Duyệt nhìn theo Việt Tú, nhưng trong lòng cũng không có ý tưởng gì. Tranh chấp biên giới giữa Đại Tề và Nam Chiếu đã có từ xưa, chiến tranh vốn đã tàn khốc, thắng làm vua, thua làm giặc.

Thế nhưng dù thắng hay thua, vẫn sẽ có người phải chịu nỗi đau máu chảy thành sông kia.

Việt Tú lúc này trông rất thê thảm, đầu tóc cũng rối tung, quần áo dính vệt nước, xem ra cũng đã bị nhà họ An sỉ nhục rồi. Thân hình cậu ta rất gầy gò, khi đứng lên còn lảo đảo một lúc. Nhà họ An dạy dỗ người khác, tất nhiên sẽ có người xung quanh vây lại xem trò vui, đám người kia chỉ trỏ Việt Tú, miệng nói Nam Chiếu đáng ghét gì đó.

Lâm Duyệt vốn không định xen vào việc này, nhưng khi hắn nhìn thấy ánh mắt của Việt Tú thì lại hơi sửng sốt. Ấn tượng đầu tiên của người khác về Việt Tú là yếu đuối, nhưng ánh mắt cậu ta lại rất sáng, cậu ta muốn sống.

Dù gặp phải tình cảnh thế nào, cậu vẫn muốn sống sót.

Cậu và Lâm Duyệt là hai loại người hoàn toàn khác nhau, cũng không hẳn là khác, ít nhất thì Việt Tú tiếc mạng. Dù trong nghịch cảnh vẫn tiếc mạng sống của mình.

Việt Tú nhặt gói đồ lên, thu hết mọi thứ vào, ôm thật chặt rồi khập khiễng rời khỏi cửa nhà họ An. Đi khỏi phố Chu Tước, Việt Tú thở dài, cậu cảm thấy buồn khổ, nhà họ An không chịu giúp, còn ai trong chốn kinh thành này dám nhắc đến Nam Chiếu trước mặt Hoàng đế nữa.

Những người khác chỉ biết thúc giục cậu tìm người, nhưng có ai ở kinh thành Đại Tề chịu nể mặt một con tin không có giá trị?

Việt Tú vừa đi vừa nghĩ, không chú ý đến xung quanh có một đám người có ý đồ xấu bao vây mình, bọn người kia ăn mặc rách nát, hẳn là định cướp đồ trong tay cậu.

Đến khi Việt Tú phát hiện ra thì cậu ta đã bị bao vây rồi.

Việt Tú nhìn thấy sự tham lam trong mắt bọn người kia, chỉ có thể nhỏ giọng, run run hỏi: “Các ngươi muốn làm gì?”

“Giao đồ ra đây, bọn ta tha mạng cho mày.”

Việt Tú siết chặt tay, những vật cậu đang ôm chính là những thứ tốt nhất mà cậu có thể lấy ra. Nhưng hôm nay cậu đến nhà họ An, còn những người khác đều đến các thế gia khác hỏi thăm rồi, không có ai đi cùng cậu cả, những thứ này e rằng sẽ mất rồi.

“Các ngươi cướp bóc người khác giữa thanh thiên bạch nhật mà không sợ à?” Khi Việt Tú do dự còn đám người kia đã mất kiên nhẫn chuẩn bị ra tay, đằng sau vang lên một tiếng cười mỉa mai.

Việt Tú quay lại nhìn nơi phát ra âm thanh, thấy được một người mặc áo bào trắng ngà đang dựa tường mà đứng, dáng vẻ người kia nhàn nhã phong lưu, gương mặt rõ nét như dao khắc, tuấn tú phi phàm. Hắn có một đôi mày kiếm, đôi mắt dài và hẹp, ánh mắt sâu thẳm, tựa như vực sâu không thấy đáy. Việt Tú nhìn hắn, tim đập thình thịch.

Từ nhỏ đến bây giờ, cậu luôn bị anh chị em trong hoàng cung Nam Chiếu bắt nạt, đến Đại Tề thì bị khinh thường, đây là lần đầu tiên có người lên tiếng vì mình.

Mà người này không phải ai khác, chính là Lâm Duyệt nhất thời mềm lòng đi theo chỉ vì vô tình thấy được ánh mắt khát khao sự sống mạnh mẽ của Việt Tú. Lâm Duyệt nhìn Việt Tú cúi đầu không nói, thầm nghĩ con tin Nam Chiếu này thật thú vị, dám làm những việc người khác không dám.

Bọn cướp kia quay ra nhìn nhau, im lặng đánh giá Lâm Duyệt. Tên cầm đầu nhìn quanh, tiến lên thấp giọng đe dọa: “Chúng ta chẳng qua thiếu chút tiền, muốn tên này giúp đỡ mà thôi. Công tử có vẻ thân phận không tầm thường nhỉ, cần gì phải xen vào việc của một kẻ không quen biết như thế?”

Lâm Duyệt bình thản nói: “Đây là chuyện của ta, không cần các ngươi quan tâm. Ta đã cho người đi báo quan rồi, các ngươi còn không đi, e rằng lát nữa không đi được đâu. Hơn nữa, các ngươi biết rõ đây là vương tử của Nam Chiếu mà còn muốn cướp, có phải cho rằng cả đời này cậu ta không còn cơ hội gặp Hoàng thượng hay không?”

Đám người kia vốn muốn dạy dỗ Việt Tú một trận, chứ cũng không định làm quá. Lúc này thấy thái độ của Lâm Duyệt cương quyết, tên cầm đầu nheo mắt đánh giá hắn một phen, vừa nhìn đã biết quần áo của Lâm Duyệt không phải là của người thường, tư thế vừa lạnh lùng kiêu ngạo lại nhàn nhã kia cũng không phải là của người bình thường, biết đâu chừng bọn chúng không thể đắc tội.

Vì vậy sau khi nghĩ xong, tên kia liền nở nụ cười nịnh nọt: “Chúng ta quá nghèo nên mới nghĩ đến việc này mà thôi, ai biết được tên kia là vương tử của Nam Chiếu chứ, chúng ta đi ngay, đi ngay đây.” Nói xong liền nháy mắt ra hiệu cho đồng bọn, cả đám cúi thấp đầu bỏ đi.

Chờ người đi hết, Lâm Duyệt đứng thẳng dậy, phủi phủi chút bụi vương trên vạt áo. Việt Tú đến trước mặt hắn, hai mắt sáng ngời, lắp bắp nói: “Đa tạ ân công cứu mạng.”

Lâm Duyệt nửa cười nửa không, nhìn thoáng qua cậu một cái, nói: “Ta không phải ân công gì của ngươi, nếu đã muốn sống thì phải sống cho tốt, nếu trộm gà không thành mà còn mất nắm gạo, vậy thì thật đáng tiếc.”

Gương mặt Việt Tú đen đúa, thân hình lại nhỏ gầy, nghe hắn nói vậy thì rụt cổ, nhỏ giọng nói: “Ta không hiểu ân công đang nói gì.”

Lâm Duyệt lạnh nhạt nói: “Không hiểu thì thôi.” Có điều hắn vẫn liếc qua thỏi vàng và tượng Quan Âm bằng ngọc mà Việt Tú để lộ ra, người xưa nói rất hay, tiền tài không nên để lộ ra, nếu Việt Tú không để lộ những thứ này thì sẽ không có phiền toái kéo đến.

Lâm Duyệt cũng không có hảo cảm với Việt Tú, hắn quay người chuẩn bị đi. Việt Tú nhìn theo bóng lưng hắn, cau mày, say đó lại nhanh chóng chạy theo, vừa thở hổn hển vừa nói: “Nếu ân công đã biết thân phận của ta, liệu có thể đưa ta về không?” Nói xong lại quay đầu nhìn gói đồ trong tay mình: “Dù sao thì cầm những thứ này cũng không an toàn.”

Lâm Duyệt đáp: “Ta nghĩ người của ngươi chẳng mấy chốc nữa sẽ đến, không cần ta phải giúp.”

Việt Tú nhìn Lâm Duyệt, muốn vươn tay kéo áo hắn, khi Lâm Duyệt nhướn mày, cậu ta vội vàng buông ra, sau đó cười yếu ớt, nói: “Không dám giấu ân công, ta quả thực cảm thấy trong người khó chịu quá, bây giờ không đi nổi nữa rồi.”

Nói rồi, trên trán Việt Tú bắt đầu toát mồ hôi lạnh, một tay ôm gói đồ một tay ôm bụng mình, trông có vẻ khó chịu đến nỗi phải co rụt cả người lại.

Lâm Duyệt chớp chớp mắt, hỏi: “Ngươi định ăn vạ à?”

Những dù có phải là ăn vạ hay không, sau cùng Lâm Duyệt vẫn vừa chê bai vừa đưa cậu ta đến chỗ thầy thuốc gần nhất. Thầy thuốc bắt mạch cho Việt Tú đang đau sắp ngất đi, kết luận là dạ dày tổn thương, cần phải chăm sóc nghỉ ngơi, vân vân……

Thầy thuốc kê đơn xong, Việt Tú trả tiền. Bốc thuốc xong, Việt Tú lại đề nghị Lâm Duyệt đưa mình về.

Lâm Duyệt hiếm khi tốt bụng lại bị người ta quấn lấy, tâm trạng đã rất kém. Hắn nhìn chằm chằm vào Việt Tú đang đóng vai yếu đuối đáng thương, lạnh lùng nói: “Ngươi có mang theo bạc, vậy nhờ người ở đây đưa ngươi về là được. Việc mà ngươi đang nghĩ, ta không thể giúp, cho nên dù ngươi có quấn lấy ta thế nào đi nữa cũng vô dụng thôi.”

Việt Tú mím môi không nói nữa, Lâm Duyệt liền quay người bỏ đi. Việt Tú nhìn theo bóng lưng hắn, sắc mặt âm u, sau đó cậu ta im lặng lấy bạc ra, nhờ người đưa mình về.

Lâm Duyệt nhanh chóng quên việc này đi, hắn đi phố Nam chọn vài món đồ nhỏ làm quà, sau đó thảnh thơi về nhà.

Ngày hôm sau, Lâm Duyệt đã vào Đông cung từ sáng sớm, Tề Nhiễm phải lên triều, chỉ nói một câu bảo hắn vào thiên điện nghỉ ngơi trước rồi đi.

Lâm Duyệt khá là quen thuộc với Đông cung, hắn liền làm theo đúng lời Tề Nhiễm nói, vào thiên điện chợp mắt nghỉ ngơi. Hôm nay trên triều không có việc gì, Hoàng đế chỉ xuất hiện một lát rồi cho mọi người lui. Tề Nhiễm về cung thì nghe cung nữ báo Lâm Duyệt đang ngủ trong thiên điện.

Y hơi sửng sốt, còn chưa thay quần áo đã đến thiên điện, vừa đẩy cửa vào thì thấy được Lâm Duyệt đang nằm bò ra bàn mà ngủ.

Khi Lâm Duyệt ngủ, đường nét trên gương mặt cũng trở nên nhu hòa hơn. Mỗi lần Tề Nhiễm gặp Lâm Duyệt, một là người này đang tỏ vẻ chán ngán châm biếm, hai là nói chuyện với y trong trạng thái bóng đen. Đây là lần đầu tiên y thấy được dáng vẻ bình thản anh tuấn của Lâm Duyệt, bỗng nhiên có cảm giác hoảng hốt, hai người tựa như rất gần nhưng lại rất xa.

Thấy dáng vẻ này của Lâm Duyệt, Tề Nhiễm căn bản không thể liên tưởng đến người này có thể nói chuyện sắc bén và không nể mặt người nghe đến thế.

Cung nữ hầu hạ Lâm Duyệt thấy Tề Nhiễm thì chuẩn bị gọi hắn dậy, nhưng Tề Nhiễm lắc đầu ra khỏi cửa thiên điện, sau đó mới căn dặn: “Chờ hắn tỉnh thì bảo hắn đến chính điện.”

Lâm Duyệt chợp mắt mất một canh giờ, khi hắn tỉnh lại, cung nữ liền mang lên nước súng miệng, sau đó nhẹ giọng nói: “Một canh giờ trước, Thái tử điện hạ có ghé thăm đại nhân, không cho mọi người quấy rầy, bây giờ Thái tử điện hạ đang chờ đại nhân ở chính điện.”

Nhóm cung nữ vừa được điều đến đây mấy tháng trước, hầu hạ Tề Nhiễm được một thời gian, cũng tự nhận là khá hiểu tính Tề Nhiễm. Địa vị của Lâm Duyệt trong lòng Tề Nhiễm rất đặc biệt, nhưng cụ thể là đặc biệt ở đâu thì bọn họ không nói được.

Tóm lại, thái độ của Tề Nhiễm với Lâm Duyệt ôn hòa hơn với người thường rất nhiều.

Lâm Duyệt súc miệng xong, nghe vậy liền tỏ ra hoảng hốt, nói: “Sao có thể để Thái tử điện hạ chờ?”

Cung nữ này nghiêm túc quan sát thần sắc của hắn, sau đó mỉm cười đáp: “Thái tử điện hạ xem trọng đại nhân.”

Lâm Duyệt không nói nữa, theo cung nữ đến chính điện.

Sau khi bẩm báo, Cát Tường đích thân ra mở cửa cho Lâm Duyệt. Vào trong điện, Lâm Duyệt bèn kinh hãi nói với Tề Nhiễm: “Thái tử điện hạ thứ tội, vi thần vừa rồi ngủ quên, thật sự quá thất lễ.”

Tề Nhiễm đang đọc sách, đột nhiên nghe thấy giọng điệu này của Lâm Duyệt, y bất giác nhíu mày hỏi lại: “Ngươi làm sao vậy? Có thể nói chuyện đàng hoàng không?”

Đã quen nghe âm thanh nửa biếng nhác nửa sắc bén của Lâm Duyệt, bây giờ hắn chuyển sang nịnh bợ, Tề Nhiễm thật sự khó thích ứng.

Lâm Duyệt lập tức đứng thẳng người, xòe tay với Tề Nhiễm, đáp: “Làm thần tử và làm dân thường không phải là khác nhau đó sao? Ta sợ Thái tử điện hạ không dễ chịu mà thôi.”

Tề Nhiễm buông sách xuống, sau đó bảo Cát Tường ra ngoài, y tự tay rót một chén trà cho Lâm Duyệt, ra hiệu cho hắn ngồi xuống, hỏi: “Ngươi là người thường sao?”

Người thường làm sao có thể cho hồn lìa khỏi xác, đến đêm lại lang thang khắp chốn?

Có điều sau khi nói xong, Tề Nhiễm lại có một chút hối hận, câu nói vừa rồi của y cũng thật trẻ con, không phải là lời một Thái tử nên nói.

Lâm Duyệt ừ một tiếng thật dài, gật đầu đáp: “Cũng phải.”

Lâm Duyệt ngồi đối diện Tề Nhiễm uống trà, đột nhiên liếc thấy một bản tấu đặt ở góc bàn, nội dung liên quan đến Nam Chiếu. Lâm Duyệt biết Tề Nhiễm là người cẩn trọng, đây là thứ mà Tề Nhiễm muốn y nhìn thấy, nên mới cố ý đặt trước mặt hắn.

Vậy nên Lâm Duyệt thuận miệng hỏi: “Sao vẫn là chuyện của Nam Chiếu, còn chưa giải quyết xong sao?”

Tề Nhiễm nửa cười nửa không, hỏi: “Hôm qua không phải ngươi đã gặp vương tử Nam Chiếu đó sao? Cảm giác thế nào?”