Cháu Đích Tôn

Chương 92



Tề Nhiễm cảm thấy lời Lâm Duyệt nói rất có vấn đề, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra ẩn ý trong đó, ánh mắt y nhìn Lâm Duyệt không khỏi thoáng nét nghi hoặc. Ánh mắt như vậy nhìn rất vô tội, lấp lánh động lòng người.

Đặc biệt là khi Lâm Duyệt có quan hệ đặc biệt với y, hắn thậm chí còn cảm thấy Tề Nhiễm đang cố ý dụ dỗ mình. Nhưng trong tình huống này thì địa điểm không thích hợp, hắn cũng ngại làm gì đó với Tề Nhiễm, mặc dù hắn rất muốn làm gì đó.

Lâm Duyệt chỉ thầm thở dài, có vẻ tiếc nuối.

Tề Nhiễm thấy vẻ mặt Lâm Duyệt từ trịnh trọng biến thành nuối tiếc, y không khỏi nhíu mày hỏi: “Duyệt làm sao vậy?”

Lâm Duyệt đang tiếc cái gì, tiếc cho Tề Tĩnh hay sao?

Lâm Duyệt lắc đầu đáp: “Không có gì.”

Hắn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng Tề Nhiễm lại không cùng thời đại với hắn, có những lời chứa hàm ý đặc biệt mà Tề Nhiễm nhất thời cũng không hiểu được.

Đặc biệt là những lời chỉ dành cho người lớn.

Chân mày Tề Nhiễm lại càng nhíu chặt vì sự qua loa của Lâm Duyệt, y ho khan, hỏi: “Vừa rồi Duyệt nói như vậy là có ý gì? Cái gì có thể có?”

Lâm Duyệt đáp: “Ý ta là chuyện của thích khách, có thể có.”

Tề Nhiễm đột nhiên nhướn mày, hỏi lại: “Ý của Duyệt là biến không thành có.”

“Cũng không hẳn là biến không thành có, đây gọi là phản kích trong đường cùng. Cửu hoàng tử muốn tranh giành ngai vàng, mà thời gian này lại cứ ác ý gài bẫy muốn hãm hại em. Trong hoàn cảnh chỉ có một bên có thể sống, tất nhiên không thể nể tình được nữa, em đáp trả một lần dứt khoát cũng là việc nên làm.” Lâm Duyệt nói rất bình thản, tựa như mình chỉ vừa mới bàn luận rằng thời tiết hôm nay thật đẹp, hay hỏi đối phương đã ăn cơm chưa vậy.

Nhịp tim của Tề Nhiễm tăng tốc, y cúi đầu, khẽ thở dài: “Ta cũng có vài suy nghĩ về điều mà Duyệt nói, chúng ta đều đã nghĩ đến cùng một ý tưởng rồi.”

Tâm tư của Tề Tĩnh quá khó đoán, gã lại có thể lập tức điều chỉnh cảm xúc và suy nghĩ của mình theo tình hình thực tế, quả thực là kẻ nắm quyền trời sinh.

Lâm Duyệt lộ vẻ vui mừng, hắn hỏi: “Em cũng nghĩ vậy sao?”

Tề Nhiễm gật đầu, y nhìn Lâm Duyệt với vẻ phức tạp, hiện giờ y không định giấu Lâm Duyệt những gì mình đang nghĩ, chỉ khẽ nói: “Ta vốn còn đang cân nhăc việc này, không tìm ra thích khách thật, ta vẫn có thể sắp xếp một thích khách giả. Xem như là tặng cho cửu đệ một món quà lớn, ta chỉ không nghĩ đến Duyệt sẽ……”

Không ngờ Lâm Duyệt sẽ nảy sinh suy nghĩ này vì mình. Lâm Duyệt trước kia rất lười biếng, rất không muốn nghĩ nhiều, bây giờ lại vì y mà bắt đầu nghĩ đến cái gọi là âm mưu này.

Tề Nhiễm không thể diễn tả cảm xúc trong lòng mình, nhưng tóm lại là rất phức tạp.

Lâm Duyệt lại có vẻ không vui: “Nếu em đã có ý tưởng thì vì sao không cho ta biết? Em không sợ ta sẽ lo lắng?”

Tề Nhiễm đáp: “Ta vẫn chưa hoàn toàn nắm chắc……” Nên mới không lập tức cho Lâm Duyệt biết, cũng vì y không muốn liên lụy đến Lâm Duyệt.

Lâm Duyệt nghe vậy thì vẻ mặt cũng lạnh hẳn đi, hắn nói: “Tề Nhiễm, em có biết không, sau khi ta nảy ra ý tưởng này, ta phải suy nghĩ rất lâu mới quyết định nói cho em biết. Nếu không nói với em, thì như em cũng biết tình trạng của ta đó, nếu ta lỗ mãng một chút, thì có thể nhân hình thái ban đêm đi tìm Tề Tĩnh, nói không chừng còn trực tiếp ra tay giết gã. Nhưng ta không làm vậy, vì ta biết như vậy sẽ có nguy hiểm, em sẽ lo lắng.”

“Duyệt không được tiếp xúc với Tề Tĩnh theo cách đó.” Tề Nhiễm nghe vậy thì tim thắt lại, vội nói.

Lâm Duyệt vẫn lạnh mặt, nói: “Ta chỉ quan tâm một người duy nhất là em, nếu em thất bại, ta còn sống hay đã chết thì có vấn đề gì chứ?”

Tề Nhiễm sững người, y nhìn Lâm Duyệt mà không thốt thành lời.

Lâm Duyệt nhìn thẳng vào mắt y, nói: “Hôm nay tâm trạng ta không tốt, ta về trước.”

Dứt lời, hắn cũng không thèm nhìn Tề Nhiễm vừa biến sắc, quay người bỏ đi với tốc độ nhanh nhất, bóng lưng cô độc.

Sau khi Lâm Duyệt rời khỏi tầm mắt Tề Nhiễm, dáng người hắn mới khôi phục lại vẻ biếng nhác như ngày thường. Hắn nghĩ với gương mặt vô cảm, dù thế nào đi nữa thì cũng phải bày tỏ suy nghĩ của mình cho Tề Nhiễm. Hắn không cần Tề Nhiễm phải suy nghĩ cho mình.

~*~