Châu Ngọc Cung Đình

Chương 11: Ngoại truyện: Phiên bản Hoàng thượng



Mẫu hậu mang thai ta thì bị sủng phi của phụ hoàng hãm hại sinh non.

Vậy nên từ khi ta sinh ra một mực yếu ớt đau ốm.

Mẫu hậu sợ ta ở trong cung lại gặp họa bèn cầu xin phụ hoàng ban ân, mượn cớ cho ta tập võ để đưa ta đến phủ Đại tướng quân.

Theo ta là nha hoàn hồi môn mà mẫu hậu mang đến, cũng là vú nuôi của ta.

Vú nuôi được mẫu hậu chỉ thị, từ nhỏ đã dạy ta thành thục đĩnh đạc, phải có phong thái của Thái tử một nước.

Dù sao thì tương lai ta sẽ trở thành người đứng đầu thiên hạ.

Trước kia ta thấy rất vô vị.

Ta đã từng vô cùng hâm mộ bốn huynh đệ nhà họ Tô lăn lộn trên sân tập, cả người đầy bùn đất.

Cuối cùng bị Tô tướng quân và phu nhân của ông đuổi đánh.

Cho đến khi tiểu cô nương nhà họ Tô ra đời.

Bốn người họ đều vì tay chân vụng về mà mất đi cơ hội được bế tiểu cô nương.

Còn ta vì thành thục đĩnh đạc nên có thể bế được cục bông mềm mại kia.

Lần đầu tiên ta phát hiện ra được người khác cho là thành thục đĩnh đạc cũng khá tốt.

Tiểu cô nương nhà họ Tô tuy còn nhỏ nhưng lại là một người cực kỳ háo sắc.

Không biết nàng ấy học được mấy trò tinh quái ở đâu mà ngày nào cũng tìm mọi cách để trêu ghẹo ta.

Hôm nay thì mượn cớ lau mồ hôi cho ta để sờ nắn mặt ta.

Ngày mai lại mượn cớ đưa ta đồ ăn vặt để nắm tay ta.

Quá đáng nhất là lúc nàng sáu tuổi, nàng đã vật ngã ta, đè lên người ta hôn khiến mặt ta dính đầy nước miếng.

Ta giãy dụa mãi cũng không thoát được nàng.

Thế là ta khóc. Không phải vì xấu hổ, mà là vì mất mặt.

Nàng mới tập võ một năm, vậy mà lại vật ngã được người đã tập võ ba năm là ta.

Vậy thì sau này ta còn chỉnh đốn gia phong kiểu gì đây?

Ta muốn cưới nàng. Sau khi ta hiểu được chuyện nam nữ, đó là chấp niệm duy nhất của ta.

Nghe cung nhân nói, ta mới biết được, hóa ra ngay từ khi tiểu cô nương vừa chào đời, ta đã có thể cưới nàng, nhưng lại bị sư phụ ta chia rẽ uyên ương.

Cứ mỗi lần nghĩ đến chuyện này, ta lại cảm thấy phụ hoàng không biết cố gắng.

Sư phụ phản đối một tiếng đã khiến người từ bỏ một nàng dâu tốt như vậy.

Bây giờ muốn cưới tiểu cô nương về nhà, không chỉ có một mình sư phụ phản đối, còn có bốn đại cữu ca... Đường đi đến hôn nhân của ta thật là gian nan mà.

Sau khi phụ hoàng băng hà, việc đầu tiên ta làm sau khi lên ngôi chính là nhờ mẫu hậu ra mặt, trao đổi với Tô phu nhân, cầu hôn Hiểu Hiểu.

Nhưng không ngờ mẫu hậu lại không đồng ý.

Thế là ta lâm vào bế tắc.

Mẫu hậu không đồng ý cho ta cưới Hiểu Hiểu.

Vậy thì ta liền không cưới ai cả.

Bất kể đại thần can gián thế nào, bất kể mẫu hậu sốt ruột ra sao, hậu cung của ta vẫn trống không.

Cuối cùng mẫu hậu cũng không lay chuyển được ta, đành phải đồng ý cho ta lấy nàng, nhưng vẫn không cho phép nàng tiến cung bằng vị trí Hoàng Hậu.

Vì vậy, ta phải chịu để Tô lão tướng quân đánh cho một trận, bọn họ mới miễn cưỡng đồng ý cho Hiểu Hiểu vào cung với tư cách là Quý phi.

Không biết vì sao, từ khi ta cầu hôn Hiểu Hiểu, ta luôn mơ thấy một giấc mơ.

Trong mơ, vì ta không nói, không giải thích, không tranh giành, nên đã hết lần này đến lần khác bỏ lỡ Hiểu Hiểu.

Cuối cùng đành phải nhìn nàng từ một người giống như mặt trời nhỏ, dần dần buồn bã trở thành một đóa hoa héo úa tàn lụi trong thâm cung.

Hiểu lầm đầu tiên trong mơ là cầu hôn Hiểu Hiểu, ta bị Tô lão tướng quân và bốn người ca ca đánh cho một trận, các ca ca ra tay rất tàn nhẫn khiến mặt ta suýt thì bị hủy dung.

Cho nên mấy ngày liền, vì sợ mất mặt nên ta không dám xuất hiện trước mặt Hiểu Hiểu.

Vết thương vừa lành, mẫu hậu cũng đã trở về.

Mẫu hậu về cung, lúc nào cũng cảnh cáo ta không được sủng ái riêng Tô Hiểu Hiểu.

Trời đất chứng giám.

Đừng nói là sủng ái riêng mình nàng.

Thê tử xinh đẹp như vậy của ta, ta còn chưa từng sủng ái lần nào đâu!

Sau này, mẫu hậu lại muốn nhét một người vào cung cho ta, ta đương nhiên không đồng ý.

Kết quả là nữ nhân đó tìm đến ta, nói nàng ta nguyện ý phối hợp với ta diễn kịch trước mặt mẫu hậu.

Nàng ta không thích ta, cũng không muốn bị sắp đặt xuất giá, chi bằng làm một công cụ.

Như vậy vừa hợp ý mẫu hậu, mẫu hậu cũng sẽ không tìm Hiểu Hiểu gây phiền phức, nàng ta cũng sẽ không gây ra màn tranh giành sủng ái nào, cũng coi như là một công đôi việc.

Sau khi chiếu sách phong phi được ban ra.

Ta sợ Hiểu Hiểu hiểu lầm, liền vội vàng đến cung của nàng.

Nhưng lại nghe thấy nàng trò chuyện với tiểu nha hoàn của nàng, nói nàng hối hận khi vào cung rồi.

Lúc đó ta muốn vào giải thích, Đức Phúc nói Tô tướng quân xông vào ngự thư phòng, tuyên bố muốn đưa Hiểu Hiểu về, ta đành phải đi an ủi nhạc phụ trước đã.

Ai ngờ, từ đó về sau, Hiểu Hiểu khắp nơi đều tránh ta, thậm chí còn để tiểu nha hoàn của nàng canh chừng không cho Đức Phúc và ta vào cửa.

Ta có lý do của mình, nhưng ta chưa từng nói cho nàng biết.

Nàng lại thể đi guốc trong bụng ta, làm sao có thể biết được suy nghĩ của ta?

Thực ra ta cũng sợ, sợ ánh mắt sáng long lanh của nàng nhìn ta sẽ dần dần biến thành ánh mắt tràn đầy sự thất vọng.

Thế nên ta chỉ dám âm thầm quan tâm nàng, để Trường An mượn cớ gây sự để đi đưa chút lễ vật đền bù cho nàng.

Dù vậy, nàng vẫn buồn bã u uất mà qua đời trong Hoàng cung.

Sau khi nàng qua đời, ta mới nhận ra mình đã sai lầm đến mức nào.

Ta trong mơ đã bắt đầu thích lễ Phật.

Có người nói: "Khổ cầu trước Phật năm trăm năm có thể đổi lấy một lần gặp gỡ ở kiếp sau", không biết là thật hay giả.

Không biết Phật Tổ có thể nghe thấy lời cầu nguyện của ta không.

Có lẽ là nghe thấy rồi, nên Ngài đã đặt những chuyện xảy ra ở kiếp trước vào trong giấc mơ của ta, để cho ta tỉnh ngộ.

Vậy nên kiếp này ta và nàng mới có thể thuận lợi như vậy.

Thuận lợi Quen biết, thuận lợi hiểu nhau. Yêu nhau không khó, gắn bỏ cả đời bên nhau mới khó.

Nếu hai người có thể thẳng thắn thành thật với nhau, cùng hướng về nhau, thì có lẽ chuyện cả đời gắn bó này, cũng không quá khó đúng không?

Hoàn

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!