Chạy Đâu Cho Thoát: Mama Đến Rồi!

Chương 8: Dì đừng bỏ con



Hà Tuấn nhìn cô, ánh mắt đầy ý dò xét tại sao cô lại ở biệt thự Ninh gia như thế này. Thấy như thế, Thẩm Thiên Hương thở dài, nếu như không giải thích rõ ràng nhất định người đàn ông này sẽ không bỏ qua cho cô mà.

“Tôi làm bảo mẫu ở đây, được Ninh Giang Thành nhận vào làm.”

“Bảo mẫu?” Hà Tuấn cau mày.

“Đúng vậy, tôi làm bảo mẫu cho tiểu thiếu gia nhà này, là Ninh Tường Gia.”

Thẩm Thiên Hương bình tĩnh đáp.

Hà Tuấn nhìn cô, sau đó nhìn cửa Ninh gia. Làm bảo mẫu ở đây sao? Lại còn ở chung một chỗ với Ninh Giang Thành thế này. Người đàn ông đó…

“Cô có muốn đổi công việc không?” Hà Tuấn bất ngờ hỏi. “Tôi có thể tìm công việc khác cho cô.”

“Hả? Bác sĩ Hà…sao anh lại…”

“Cô Thẩm. Nơi này cô không nên bước chân vào đâu.” Hà Tuấn nghiêm túc nói, anh nhìn cô.

Thẩm Thiên Hương im lặng, hình như Hà Tuấn đang muốn nhắc nhở cô điều gì đó. Cô cũng biết rõ chứ, Ninh gia không thể ở lại lâu, nhất là ở gần Ninh Giang Thành.

“Cảm ơn ý tốt của bác sĩ Hà, nhưng tôi đã chọn công việc này rồi, tôi sẽ không đổi ý đâu.”

Thẩm Thiên Hương nói, mục đích cô lao thân mình vào nơi này chỉ để gần con trai ruột mình. Đã vào được rồi, cô không thể nói rời đi là rời đi.

Vả lại...

Thấy Thẩm Thiên Hương đã nói vậy rồi Hà Tuấn cũng không nói gì thêm. Cô đã quyết định như thế anh cũng không có quyền hạn gì ngăn cản cô làm việc ở đây.

“Thôi được rồi, cô nhớ giữ gìn sức khỏe.”

“Sau này nếu có gì khó khăn cứ gọi tôi.”

“Cho dù có chuyện gì xảy ra tôi cũng ở bên cạnh cô.”

Thẩm Thiên Hương nhìn Hà Tuấn, cô mỉm cười, đây là lần đầu tiên có người đối xử tốt với cô như vậy.

“Cảm ơn bác sĩ Hà. Tôi vào nhà trước, tạm biệt. Cảm ơn vì ngày hôm nay.”

Nói rồi Thẩm Thiên Hương mở cửa xe, cô rời khỏi xe của Hà Tuấn rồi lại gần cổng nhấn chuông.

Hà Tuấn ngồi trong xe nhìn bóng lưng của Thẩm Thiên Hương. Hà Tuấn là một phú nhị đại, nhưng anh rất ít xuất hiện trong giới thượng lưu, số người biết đến thân phận của anh có thể là đếm trên đầu ngón tay.

Hà Tuấn thở dài rồi cho xe rời đi, không hiểu sao lúc này trong tâm trí anh chỉ nghĩ đến Thẩm Thiên Hương và muốn tìm cách đưa cô cách xa Ninh Giang Thành, càng xa càng tốt mà thôi.



Thẩm Thiên Hương vừa vào nhà, cô còn chưa kịp cởi áo khoác thì dì Lưu đi đến chỗ cô, nói nhỏ vào tai: “Ông chủ cho gọi cô.”

Thẩm Thiên Hương đã hiểu ý, cô gật đầu rồi đi một mạch đến phòng của Ninh Giang Thành.

“Ông chủ, là tôi.”

Thẩm Thiên Hương đứng bên ngoài gõ cửa.

“Vào đi.”

Thẩm Thiên Hương hít thật sâu rồi đẩy cửa đi vào, nhìn người đàn ông trước mắt, trong lòng cô thầm hỏi tại sao anh ta còn chưa đi công tác đi?

Ninh Giang Thành ngẩng đầu lên nhìn cô, không cần vòng vo nhiều, anh đi thẳng vào vấn đề: “Cô và người đàn ông lúc nãy có quan hệ là gì?”

Thẩm Thiên Hương nhìn anh: “Ông chủ, ông hỏi như vậy là có ý gì? Anh ấy là bạn của tôi, việc này tôi cũng nên báo cáo với ông chủ sao? Ông chủ, tôi đến đây làm bảo mẫu cho tiểu thiếu gia, tôi cũng có sự riêng tư của mình.”

“Riêng tư? Bạn bè? Tôi cảm thấy cô đang có việc mờ mờ ám ám làm gì đó lén lút sau lưng hai cha con tôi thì có đấy.”

Ninh Giang Thành đáp. Thẩm Thiên Hương nghe thế thì siết chặt tay, anh ta nói vậy là có ý gì chứ?

“Ông chủ, anh nên chú ý lời nói của mình một chút.”

“Chú ý? Thẩm Thiên Hương, tôi là chủ, tôi là người thuê cô đến làm bảo mẫu cho con tôi. Nếu như cô không nói rõ, cô chính là có lai lịch bất minh.”

Thẩm Thiên Hương càng nghe càng giận: “Cái gì mà lai lịch bất minh? Não anh có vấn đề à? Mối quan hệ của tôi và người đàn ông khi nãy có liên quan gì đến anh đâu chứ? Một chút cũng không liên quan tới vấn đề công việc. Ninh Giang Thành, não anh bị úng nước à?”

Ninh Giang Thành cũng đang không vui, anh liền phản bác lại: “Thẩm Thiên Hương, nếu như cô không nói rõ tôi sẽ cho cô nghỉ việc. Tôi không thể để một người không có lai lịch rõ ràng như cô ở bên cạnh Tường Gia được.”

Thẩm Thiên Hương nhìn anh, người đàn ông này đang đe dọa cô sao?

“Ninh Giang Thành, tôi nói cho anh biết. Anh nghe cho rõ đây này, tôi đến đây làm bảo mẫu, toàn tâm toàn ý chăm sóc tiểu thiếu gia, tôi chưa hề có suy nghĩ làm hại đến con anh hay làm gì ảnh hưởng đến Ninh gia, vậy nên anh đừng nói tôi là người có lai lịch bất minh ở đây.”

“Thẩm Thiên Hương, cái tôi cần cô nói rõ lúc này là mối quan hệ của cô và người đàn ông lúc nãy.”

“Tôi không nói.” Thẩm Thiên Hương đáp.

“Đó là việc riêng của tôi, anh là gì của tôi mà muốn biết chuyện riêng tư của người khác chứ?” Cô đáp.

“Được, cô không nói đúng không?” Ninh Giang Thành đứng lên.

“Cô sẽ bị đuổi việc.”

Thẩm Thiên Hương nghe thấy thế liền cứng đờ người.

“Tôi…tôi nói.”

“Người đàn ông lúc nãy là bác sĩ trước kia điều trị cho mẹ tôi khi bà ấy bị bệnh. Anh ấy là bác sĩ Hà, tôi không ngờ lại gặp được anh ấy ở Ninh thị.”

“Vậy tại sao lúc tôi bảo cô đứng lên cô lại phớt lờ lời của tôi?” Ninh Giang Thành lại hỏi.

“Tôi…” Thẩm Thiên Hương cúi mặt.

“Nói đi chứ?”

“Tôi…đến kì kinh nguyệt, vì thế không thể đứng lên.”

Nghe thế Ninh Giang Thành ngẩn người ra, chẳng hiểu sao anh nghe vậy liền thấy nhẹ nhõm trong lòng biết bao, thì ra là đến kì...thì ra là như vậy.

“Tốt, cô giỏi lắm. Vậy nghe cho kĩ đây Thẩm Thiên Hương. Cô…chính thức bị đuổi việc, phiền cô rời khỏi Ninh gia ngay lập tức.”

Thẩm Thiên Hương tròn xoe mắt nhìn anh, cô siết chặt tay mình lại: “Tôi đã nói rõ rồi anh vẫn muốn đuổi tôi đi?”

Ninh Giang Thành nhìn cô bảo: “Tôi cảm thấy vẫn không nên giữ cô lại, chỉ thế thôi.”

“Ninh Giang Thành, anh…”

“Sao nào? Cô có thể đi chưa?”

Thẩm Thiên Hương nhìn anh, cô hít thật sâu rồi đành đáp: “Được, anh đuổi thì tôi đi.”



Ninh Tường Gia mơ màng tỉnh dậy, thằng bé theo thói quen ngủ dậy sẽ đi tìm Thẩm Thiên Hương. Nhưng đi một vòng trong nhà, gọi cô mãi nhưng vẫn không thấy cô đâu, Ninh Tường Gia cũng dần tỉnh ngủ, thằng bé thấy gì đó không đúng ở đây.

“Dì Lưu, dì Thẩm đi đâu rồi?” Ninh Tường Gia hỏi.

“Tiểu thiếu gia, Thẩm Thiên Hương cô ấy…”

“Cô ta đã bị đuổi đi rồi.”

Ninh Giang Thành đứng ở phía sau nói. Cậu giật mình quay đầu lại nhìn ba mình: “Ba nói cái gì chứ? Tại sao lại đuổi dì Thẩm đi?”

Ninh Giang Thành đi đến, anh xoa đầu con trai mình rồi bảo: “Con còn nhỏ, có những chuyện con không hiểu đâu. Nói chung Thẩm Thiên Hương đó không nên giữ lại, con cũng đừng tin tưởng cô ta là người tốt.”

Nghe những lời này, Ninh Tường Gia tức giận đẩy tay của anh sang một bên: “Tại sao lại đuổi dì ấy đi chứ? Dì ấy là bảo mẫu của con cơ mà?”

“Tường Gia, con không thể giữ người như Thẩm Thiên Hương bên cạnh được, cô ta sẽ làm hại con.”

“Ba nói dối.”

Nói xong Ninh Tường Gia tức giận quay người chạy đi, chưa kịp để Ninh Giang Thành phản ứng thằng bé đã chạy ra khỏi cổng Ninh gia rồi.

Thằng bé nhất định phải đi tìm Thẩm Thiên Hương và đưa cô trở về.

“Dì…dì Thẩm…dì đừng bỏ con…”