Chạy Khỏi Thế Giới Này Được Không?

Chương 5: Mật danh p



Một căn hộ nền trắng trông rất cũ, phía tường đằng trước bong tróc một mảng sơn. Có ánh đèn vàng từ ban công, của tầng trên cùng, không sáng lắm nhưng đủ soi rõ một phần tối trong đây. Căn phòng không được rộng rãi, cũng rất bừa bộn. Một thanh thiếu niên nằm ngủ trên sofa, còn người kia thì chăm chú xem ti vi.

Cánh cửa phòng được một nữ nhân từ bên ngoài mở ra, tạo lên tiếng động, bước vào đã thấy cảnh tượng trước mắt, không khỏi khó hiểu. Giữ lấy khúc mắc trong lòng, chỉ tiến đến mở cửa tủ lạnh, cầm lon bia lên, bặt nắp, vừa đưa lên uống một hơi, vừa đi lại chỗ hai thanh niên đó.

"A! Chị Sâm!"

Thấy cô về, thuộc hạ của cô cũng vội tắt ti vi, lay lay người bên cạnh còn đang ngủ say sưa. Cô nuốt ực một phát, liền thở ra một hơi, rất đã. Lấy tay quẹt nhẹ bia còn dính trên vành môi, giọng nói khàn:

"Dương! Lão Thư đâu?"

"Thư tỷ ra ngoài mua đồ ăn rồi"

Vẫn thấy cái tên này còn đang nằm ngái ngủ, Dương đứng lên giáng một chân xuống mông của hắn, khiến hắn ngã xuống nền nhà, rất đau đó! Cơn đau nhứt rất nhanh làm hắn bật tỉnh. Ngồi dậy đã xoa xoa cái mông đáng thương của mình, ngước mặt lên đã thấy cô ngồi trên ghế đầy khí phách, đối diện mình, hắn lại đứng phắt dậy, cúi chào phô trương.

"Chị Sâm!!". Ngôn Tình Hài

Lấy gói thuốc trong túi quần, cô đưa lên môi mình một điếu thuốc, có ý lấy bật lửa trên bàn, còn chưa kịp nữa, tên kia rất nhanh vụt lấy, kính cẩn bật lửa lên chăm cho cô.

"Đâu cần khẩn trương như vậy?" Cô rít một hơi dài, vừa nói vừa nhả ra tảng khói trắng đục.

Tiếng động cửa phòng lại vang lên, đèn cũng được bật sáng. Lão Thư đem về, là một túi đầy những gói mì. Nước nóng được Dương nấu sẵn, nữ nhân này kỹ càng xé gói mì ra, tô mì đầu tiên nên rất cẩn trọng, đặt tâm tư tình cảm của mình vào trong đó. Thao tác nấu mì của những lần tiếp theo lại rất nhanh, rất hờ hững.

Cô uống một hơi đã hết, bóp lon bia rỗng quăng nhẹ xuống bàn. Lão Thư bưng tô mì để trước cô, rồi nhẹ nhàng ngồi kế bên.

"Thư tỷ! của chị đây!" Đặt 1 tô mì về phía Lão Thư, Dương lại nhanh chân chạy vào bếp, hí hửng vào bưng tô mì của mình ra.

"Ngồi xuống ăn đi!" Cô đưa ánh mắt chỉ xuống phần ăn của mình. Thấy hắn còn đứng nhìn, không dám làm theo, cô vừa nhấn điếu thuốc vào gạt tàn vừa nói:

"Tôi ăn bên ngoài rồi".

Lão Thư: "..."

Hắn chầm chậm ngồi xuống, hết nhìn tô mì nóng hỏi mà nuốt nước bọt, rồi lại nhìn cô, dáng vẻ rụt rè của cậu ta rất buồn cười.

"Tôi ăn thịt cậu sao?" Cô nói với âm giọng nhẹ nhàng, có phần cười đùa. Sau đó, cô đứng lên bước vào trong bếp. Tướng người cao to như vậy lại e dè trước nữ nhi như cô.

"Tôi không sợ đâu!.." Sợi mì bị kéo đứt, cậu ta chưa nhai hết đã nói thêm:

"Chị khí phách như vậy, nhất định không ăn hiếp kẻ yếu như tôi!"

Lần này cô mang ra bốn lon bia, tiến lại chỗ ngồi của mình, đặt bia xuống bàn, khui nắp lon bia ra, uống một ngụm, liền thở nhẹ hơi bia, rất sảng khoái:

"Gọi cậu thế nào?"

"A! Trần Cao Đại" Khẩn trương đến độ trả lời rất nhanh, nói xong đã bưng tô mì lên húp sạch cả nước.

"Cậu ta là người của Khang Dĩnh" Lão Thư nói xong cũng thư thái thưởng thức vị của bia hơi.

"Trước đây thôi..." Lúc này Đại trầm mặt xuống, vẻ mặt đầy sự tình, dáng ngồi cũng thu chặt lại:

"Lúc đầu bọn tôi có 3 người, P sai bọn tôi theo sau Sói Vằn, lúc sau 1 tên trong bọn tôi nhận được lệnh từ điện thoại, là trừ khử cậu ta. Nhưng mạng cậu ta lớn thâ.."

"Sao vậy?" Lão Thư thấy sắc mặt cô không tốt liền cắt ngang lời của Đại.

Một khoảng không chùng xuống.

Cô đưa tay xoa môi, vẻ mặt nghĩ ngợi, nghĩ tới nghĩ lui, hít nhẹ một hơi rất sâu liền nói:

"Gọi cho Lữ đi, em có kêu cậu ta ở cùng Sói Vằn"

Lão Thư rất nhanh làm theo, có chút căng thẳng.

Một cuộc gọi đang được chuyển đi, tiếng điện thoại vang từng hồi qua loa ngoài, đầu dây bên kia rất lâu mới nhận, như cố tình đợi giây cuối để bất máy vậy.

"Lữ, tình hình sao rồi?" Thấy người của mình đã bắt máy, Lão Thư lập tức hỏi.

"Xin lỗi, chị Sâm, a.. nói thế nào đây, tôi vừa bị đâm rất thê thảm mà chết rồi"

Lão Thư và Dương nghe xong liền giựt thóp mình mà nhìn cô, bàng hoàng đến lặng người. Giọng nói này.. không có chút thân quen.

Cô nhếch mắt lên nhìn Dương, đầu nhích nhẹ, ám chỉ là muốn cậu ta đem theo người đến đó sắp xếp. Dương chưa kịp hành động đã bị tiếng nói trong điện thoại ngăn lại.

"Chị Sâm! Đừng có kêu đàn em của chị đến đây, có mình tôi thôi, không đánh lại đâu.." Điệu cười được bật lên sau đó, làm người nghe cảm giác rất rợn tai, hắn liền nói tiếp:

"Hay tôi và chị nói thêm vài chuyện đi!"

Cô nhẹ nhàng cầm điện thoại từ tay Lão Thư, đưa sát mình, ý nhìn sắc lạnh, âm giọng khàn, lại hơi nhạt: "P!"

"..."

"Ha..! Tôi biết chị rất thông minh, nhưng tôi hơi bất ngờ đó, nói cho tôi biết đi s..."

"Giọng của cậu làm tôi rất chói tai, tôi không thích nghe"

Nói xong cô liền tắt máy, tâm trạng xấu đi rất nhiều. Mồi một hơi thuốc, tảng khói trắng đụt bao quanh chỗ cô:

"Dương! Đem Sói Vằn và Lữ về đây, có chết cũng phải thấy bằng được xác"

"Được!.., chị Sâm" Lời nói rất nhanh đã được đáp lại, động thái gấp rút rời đi, đầy sự nặng nề.

"Em tính thế nào?" Sự lo lắng áp đầy nét mặt cao lãnh của vị nữ nhân này. Nhìn sắc mặt cô lại làm nữ nhân này thêm bội phần lo lắng.

Cô tựa lưng vào sofa, động thái quen thuộc mỗi khi nghĩ ngợi vô thức được phô ra. Tự ý ra tay như vậy chắc chắn không phải loại người tầm thường. Không phải cô tự cao tự đại, nhưng nếu người trong giang hồ đã truyền tai nhau, về cái gọi là hai thứ tuyệt đối không được xem thường thì phải xem lại bãn lĩnh mà cô đã có. Qua sự việc ở Đông Minh (chỗ chú Minh) tuy cô và Khang Dĩnh có cự cãi không hay, nhưng tồn tại trong thế giới tối tăm này đã hai mươi lăm năm cô biết rất rõ ông ta. Giết người của cô cũng chính là muốn tuyên chiến với cô, càng không yên ổn với chú Minh.

Khang Dĩnh có 10 cái mạng như hắn nói thật sao?

P? Ra lệnh trực tiếp cho người của Khang Dĩnh, hắn rốt cuộc oai tới mức nào?

"Chuẩn bị xe đi, em sẽ gọi cho một người"

"Được!" Lão Thư thấy cô đã nghĩ ngợi xong, tất nhiên có cách giải quyết, nữ nhân này yên tâm một chút rồi. Nhanh chóng làm theo lời cô.

Cô cầm điện thoại trên tay đang quay số thì bỗng nhớ ra, quay lên hỏi:

"Cậu không về nhà sao?"

"...Tôi không thể quay lại chỗ Khang Dĩnh.. tôi đã phản ông ta rồi.." Giọng nói có chút chua xót, dáng vẻ tội nghiệp hết sức.

"Lầu dưới có người của tôi, cậu xuống đó ở đi" Cô quay mặt xuống điện thoại, tay vừa bấm máy vừa nhẹ giọng nói như vậy.

"Thật sao?!!!!!" Điệu bộ trưng ra rất vui, hắn đứng bật dậy tràn sự phấn khích. Rồi lại hỏi cô:

"... Àa.. chị Sâm, lầu dưới phòng nào là người của chị vậy?"

"Phòng nào cũng đều là người của tôi" Đưa điện thoại lên tai mình, cô vẩy tay, ý muốn cậu ta rời đi.

Cao Đại liền hiểu ý, cúi chào một cách phô trương rồi hứng hở đi mất. Trong lòng gào thét, cuồng nhiệt cái khí phách của cô vô cùng.

Đầu dây bên kia đã nhận được, giọng nói trầm cất lên sau đó, khàn đặc, mà uy lực ngút trời. Dập tắt đầu lọc đi, cô phì tảng khói thuốc một hơi rất mạnh:

"Chú Lực, làm phiền chú một chút có được không?!"

- -----------------------------------------------------------------------------------------------

Cao Đại: "Chị Sâm khí phách như vậy, nhất định không ăn hiếp kẻ yếu như tôi!"

Lão Thư:

Ăn tâm tình của tôi có ngon không?

Tôi thì không có khí phách, tôi muốn đâm chết cậu!!!