Chạy Khỏi Thế Giới Này Được Không?

Chương 9: "Bánh Cá"



Được nữ nhân ưu tú kéo tay mình như vậy, Trúc Viễn nhanh chóng bắt lấy mà hưởng thụ, nhưng đành dang dở khi bàn tay mềm mại ấy buông ra, Trúc Viễn thấy lưu luyến vô cùng. Sự mất mác đó khiến cho động thái của cô trở nên thất thần.

Từ chỗ xe của mình, Tô Nghiêng ngoái đầu nhìn lại, thấy Trúc Viễn còn đứng ngây người nên nữ nhân này đã lên tiếng gọi.

Khi cả hai đều yên vị trong xe, vẫn là ánh mắt thoạt nhìn thì ấm áp nhưng kỳ thực là rất háo sắc của Trúc Viễn đối với Trịnh Tô Nghiêng:

"Tô Nghiêng, chuyện vừa rồi tôi rất cảm ơn!.. Nhưng không đơn giản chỉ là giải vây cho tôi thôi đúng không?"

"Lát nữa hả nói"

"Chờ đã! Cô là đang định chở tôi đi đâu vậy?" Sực nhớ là vẫn chưa nói chỗ của mình ở đã thấy Tô Nghiêng cứ như vậy mà chạy đi, tâm tư đang hưởng thụ của Trúc Viễn bây giờ mới nhường chỗ cho những khúc mắc.

Câu hỏi này nghe thì rất bình thường, không có gì sâu xa phải lưu tâm. Nhưng đối với Tô Nghiêng, khi nữ nhân này nghe xong lại có chút ảnh hưởng:

"À..Tôi chưa hỏi mà đã chạy đi như vậy.. Chỗ.. Chỗ bán bánh cá nhân đậu đỏ là ở đâu vậy?" Nói xong câu đó Tô Nghiêng hết sức nghi hoặc chính mình. Nghi hoặc rõ ràng nhất là đôi gò má của bản thân sao lại nóng rực như vậy.

Tô Nghiêng đợi rất lâu không thấy người kia trả lời, liền liếc nhẹ một tia nhìn, thấy sắc mặt Trúc Viễn hơi khó coi, nhưng không phải đối với mình mà là với chiếc điện thoại Trúc Viễn đang cầm trên tay. Nữ nhân này liền nghĩ, có phải người thẳng thắng quá mức khi trước giờ lại là mình không?

"À.. Tô Nghiêng dừng xe ở đây đi" Lúc này Trúc Viễn mới ngẩn đầu lên trả lời, điện thoại cũng được cất vào trong túi.

Nhưng khi dừng xe lại, nhìn kỹ xung quanh, Tô Nghiêng vẫn không thấy chỗ nào có treo bảng hiệu bánh cá, còn chưa kịp hỏi đã nghe giọng của Trúc Viễn:

"Tô Nghiêng! Cho tôi mượn điện thoại của cô được hay không?"

Như một bản năng kì lạ, Tô Nghiêng lập tức lấy điện thoại từ trong túi xách đưa Trúc Viễn, liền nhận thức hành động của bản thân vừa rồi hơi mất tự chủ, lại thấy Trúc Viễn ấn ấn gì đó, Tô Nghiêng nhẹ giọng thăm dò. Vừa kịp lúc Trúc Viễn trao trả lại. Đưa điện thoại lên xem xét, Tô Nghiêng bị một dãy số đã được lưu là 'Bánh Cá' làm cho khó hiểu, lúc này giọng nói khàn đặc trưng của Trúc Viễn cất lên:

"Có chuyện tôi cần về giải quyết, không đi ngay với cô được,.. Hi vọng khi cái tên này hiện lên, cô sẽ cho tôi một cơ hội!"

Rõ ràng nghe mồn một như vậy nhưng trong đầu Tô Nghiêng hoàn toàn trống rỗng. Nếu có, thì đó là một xúc cảm tựa hồ mất mác tồn tại trong lòng ngực, đó là thứ duy nhất Tô Nghiêng không thể bọc bạch. Tâm trí còn đang thực thực ảo ảo thì đã thấy Trúc Viễn không nói năng gì thêm, mở cửa xe mà đi ra phía sau, bước lên một chiếc xe khác. Hình ảnh vị nữ nhân đi cùng Trúc Viễn có chút thân quen, đến khi họ rẽ sang đường bên kia. Tức khắc Tô Nghiêng đã nhớ ra, cô gái đó chính là người đã ôm Trúc Viễn trong phòng bệnh. Lòng ngực Tô Nghiêng bị khuấy động, một thứ cảm giác khó gọi tên, chỉ biết hít nhẹ một hơi thật sâu để điều hoà lại.

Vừa nãy Trúc Viễn là đang nhận tin nhắn của Lão Thư, về nguồn tin Sói Vằn giao cho Lữ. Lão Thư cũng đã kể ra nguyên do làm nữ nhân này thông báo chậm trễ như vậy, cũng may Lão Thư nghĩ ra cách sấy khô mảnh giấy. Một trận cười trên xe từ Trúc Viễn khiến Lão Thư cũng vui lây nhưng thái độ thì lại nghiêm túc:

"Còn cười được? Mảnh giấy đó là nguồn tin quan trọng có thể giúp em đó?!"

"Chị không thấy hai người họ rất thú vị sao?"

Trái ngược với câu trả lời bông đùa đó. Lão Thư lại thành thật với những suy tư trong lòng mình. Thở nhẹ một hơi dài, sau đó dịu dàng, chân thành nói với Trúc Viễn:

"...Thật sự, chị rất mong mọi chuyện sớm được chấm dứt, mấy ngày qua thấy em chịu mệt như vậy chị cũng không yên lòng"

Nhận thấy Lão Thư quan tâm mình, Trúc Viễn vẫn là thầm cảm kích.

Bản thân thích người khác thì không hề hoài nghi, nhận biết rõ rệt. Đến khi người khác đem lòng ái mộ mình thì Trúc Viễn lại rất ngờ nghệch.

Lòng dạ của mình hiển nhiên bị Trúc Viễn xem là tính tình tốt, nữ nhân này hiểu quá rõ rồi!

Ở chỗ của Dương và Cao Đại cũng phải chịu lấy tình huống cực kì nan giải. Mảnh giấy vừa được sấy xong liền đem ra xoay tới xoay lui xem xét, xem rốt cuộc đó là loại chữ viết gì?! Lữ đang nằm dưỡng thương cũng bị hai người họ lôi ra sofa. Giờ thì cả ba người lăm lăm nhìn, như muốn mổ xẻ mảnh giấy trước mắt vậy, chữ viết hận mình không thể nhảy ra mà chạy trốn được.

Tiếng động của cánh cửa cũng không làm bọn họ phân tâm.

Trúc Viễn thấy bọn họ chăm chú như vậy, chắc chắn là có được thông tin hữu ích, nên tiến lại tủ lạnh lấy lon bia, vừa uống vừa lại xem thử thông tin đó là gì...

Từ ba người, giờ thành ra năm người cùng bế tắt.

Lon bia thứ 2 cũng được Trúc Viễn mời gia nhập. Ngồi lâu như vậy, Lữ không chịu được nên đã về giường của mình. Dương thì nghĩ đến bản thân từng rất khổ sở vì phải đọc sổ sách do Sói Vằn ghi chép, so với khổ sở bây giờ cũng không khác gì, nhớ lại như vậy có chút mắc cười mà nói:

"Đây rõ ràng là 'bộ râu', cậu ta là đang vẽ một 'bộ râu' cho chúng ta xem mà"

"Dương ca, anh đọc được rồi sao?" Cao Đại đưa đôi mắt ngưỡng mộ dành tặng Dương.

Thấy tiểu ngốc Cao Đại có ý ngưỡng mộ mình như vậy. Dương liền gằng giọng một cái, tiếp tục ca tụng bản thân. Mặc cho tình hình có căng thẳng, cả hai người cứ như vậy trò chuyện qua lại, rất hăng say.

Trúc Viễn vẫn tiếp tục suy nghĩ, cố gắng thông suốt nhiều phương diện. Lại nhớ đến người đã ra tay với Sói Vằn chính là người mang mật danh P, vậy có thể chữ đang bị mờ là chữ P.. Trúc Viễn chậc lưỡi một cái, chữ ngoằn ngoèo như vậy sao có thể là một chữ P.

Tên thật của P?

Nghĩ đến đây Trúc Viễn liền dập tắt điếu thuốc. Lấy mảnh giấy đã bị sấy khô đến úa vàng loang lổ, đưa gần tầm mắt của mình mà nhìn thật kỹ.

"Sao vậy?" Trúc Viễn đột nhiên trở nên khẩn trương, làm nữ nhân ngồi bên cạnh có chút giật mình.

"Mắt kính?!" Vì nét chữ liền mạch, nghiêng ngả, một số chữ dính chặt nhau nhưng lại không ra nghĩa. Trúc Viễn liền ghép những chữ có nghĩa với nhau dù chúng cách một khoảng trống.

"Có 'bộ râu' giờ lại 'mắt kính', tên ngốc đó là đang phát hoạ người sao?"

Câu nói của Dương liền dẫn dắt Trúc Viễn nghĩ theo hướng đi khác hết sức hoang đường, gương mặt cũng bị sự hoang đường đó mà nhăn nhó khó coi. Lập tức đưa tờ giấy lên xem xét lần nữa, nhìn kỹ đúng là rất giống 'bộ râu' vì 2 nét đuôi được uốn lên rất cao. Vậy nếu có nghĩa sẽ là 人.

"Trùng hợp, sáng nay người tra khảo tôi, hắn ta không để râu, nhưng trong tên có chữ 'Nhân' – Lục Thiếu Nhân... Có điều hắn không đeo 'mắt kính' "

"Sói Vằn nhắc đến cảnh sát làm gì?" Vừa nghe Trúc Viễn nói như vậy, Lão Thư cũng tồn tại một giả thuyết khó có thể tin nỗi.

Đối với câu hỏi của Lão Thư, hay là nét mặt của Dương và Cao Đại, Trúc Viễn chỉ biết đáp lại cái lắc đầu. Trúc Viễn đứng dậy, đi vào phòng của Lữ. Cô ngồi xuống chiếc ghế đã đặt sát tường, vừa mồi thuốc vừa hỏi Lữ về chuyện đêm đó.

Đêm đó, theo lời dặn của Trúc Viễn, Lữ đã ở cùng Sói Vằn. Mấy tiếng sau đó Sói Vằn có dấu hiệu hồi tỉnh. Biết mình bị truy cùng diệt tận như vậy, vốn là muốn gặp trực tiếp Trúc Viễn để kể rõ sự tình nhưng tình thế lúc đó một kẻ ngốc như Sói Vằn cũng ướt lượng được phần trăm mà bản thân sống sót. Qua cử động tay của Sói Vằn, Lữ nhanh chóng đưa cậu ta tờ giấy và bút bi. Sau khi gửi lại thông tin mà mình biết, cũng là lúc người mang mật danh P bắt đầu hành động.

"Hắn khá cao, không để lộ mặt, thân thủ lại rất nhanh... tôi đã không.."

"Trở về được là tốt rồi!" Lúc đầu tìm Lữ, Trúc Viễn có hơi do dự, cô biết, hơn ai hết Lữ là người sẽ mang mãi một bóng ma mà không ngừng dằn vặt.

Sau khi về tới phòng mình, Trúc Viễn nhanh chóng lấy điện thoại thực hiện một cuộc gọi.