Cháy Nắng

Chương 10: Cô đoán



Lại là một ngày nhiều mây hiếm thấy.

Áng mây toàn là sương mù xanh, trong gió mang theo hơi thở rừng trúc.

Nhân lúc buổi sáng bầu không khí còn trong lành, đầu óc cũng tỉnh táo, Tân Nguyệt lấy sách vở ra làm đề đọc sách.

Sau khi ăn trưa xong, có một người quản lý đến gõ cửa, Tân Nguyệt dùng lý do từ chối mà Trần Giang Dã đã dạy cô, người quản lý nghe xong liền rời đi.

Phương pháp này cực kỳ có hiệu quả.

Người quản lý vừa đi khỏi, Tân Nguyệt ló ra trước cửa không có mấy tên du côn, liền ra ngoài đi nhặt quả.

Cô vẫn đi vào khu rừng phía sau hồ chứa, khu rừng này rất lớn, đến mấy hôm vẫn chưa nhặt xong, nhưng hình như hai ngày trước có người đến nhặt ở khu vực này khi cô không tới, hoa quả lác đác, sau khi nhặt được một lúc cô đổi sang chỗ khác.

Bên đây cũng không cách hồ chứa quá xa, nhưng cô đi hướng về phía đông nhặt quả, đợi sau khi trời chạng vạng tối thì đã cách hồ chứa rất xa.

Tân Nguyệt không có điện thoại, cô cũng không thích đeo đồng hồ, bình thường đều nhìn sắc trời ước chừng thời gian, đợi khi cô cảm thấy nhặt đủ rồi thì sẽ đẩy cành lá rậm rạp trên đỉnh đầu ra để nhìn bầu trời.

Lúc này thấy mặt trời sắp xuống núi, cô liền đi ra khỏi rừng.

Từ khi lên 5 tuổi, cô đã đi nhặt quả ở khắp các khu rừng, thông thuộc từng cánh rừng từng con đường, ra ngoài đi một vòng nhìn xung quanh liền biết nên đi hướng nào.

Trong rừng có bóng cây, Tân Nguyệt không cảm thấy nóng, vừa ra ngoài thì bắt đầu đổ mồ hôi, cô đưa tay lên lau mồ hôi trở về nhà.

Khi Tân Nguyệt đi đường đôi mắt của cô không chỉ nhìn về phía trước, thường xuyên quét qua phải qua trái, thoạt nhìn lúc nào cũng ở trong trạng thái cảnh giác, đây là thói quen đã rèn luyện từ nhỏ của cô, bởi vì nếu như không để ý, rất có thể bị rắn chui ra từ bụi cỏ cắn.

Lúc còn nhỏ cô từng bị rắn cắn, nhưng nói ra rất kỳ lạ, rõ ràng từng bị rắn cắn, nhưng cô một chút cũng không sợ rắn.

Nhìn thấy rắn, nếu như ở trong bụi rậm cô sẽ tránh xa ra, nếu như ở trên đường cô sẽ đi theo con rắn một đoạn, cô cảm thấy con rắn trườn bò khá thú vị.

Thôn Hoàng Nhai lúc trước từng được gọi là làng rắn, vào mùa hè rắn xuất hiện đặc biệt nhiều, cô ra ngoài đều có thể nhìn thấy rắn hơn 50 lần.

Hôm nay khi đang nhặt quả rơi cô nhìn thấy một con rắn trên cành cây, bây giờ trên đường về nhà lại nhìn thấy một con.

Con rắn này không dài lắm, đầu tròn, toàn thân có màu xanh lá cây, rất đẹp, có hơi giống rắn lục, nhưng đầu của rắn lục có hình tam giác.

Tân Nguyệt không phân biệt được đây là loại rắn gì, phán đoán đây là rắn độc, nên cô đi theo từ phía xa.

Con rắn này thật sự rất đẹp, ánh mắt của cô rơi trên người nó chưa từng rời khỏi, trong tầm mắt ngoại trừ con rắn lục này, những thứ khác dường như đều trở thành hư ảnh mờ mịt.

Tân Nguyệt vẫn nhìn chằm chằm con rắn như vậy, đi theo nó một lúc, thẳng cho đến khi nó thu nhỏ lại sau trụ đá.

Trên trụ đá hình như có một người đang đứng, nhưng Tân Nguyệt không chú ý, đợi đến khi con rắn hoàn toàn biến mất, ánh mắt của cô mới bị đôi giày thể thao màu trắng trên trụ đá thu hút.

Giày thể thao màu trắng……

Tân Nguyệt sững sờ.

Chỉ là vừa nhìn thấy đôi giày này, một bóng người rõ nét đã xuất hiện trong tâm trí cô.

Dường như trong vô thức, cô đã xem màu trắng là sự độc quyền của người đó.

Chỉ có điều, ở trong cái thôn hẻo lánh này――

Màu trắng, quả thực là sự độc quyền của cậu.

Tân Nguyệt ngẩng đầu lên, không ngạc nhiên khi nhìn thấy khuôn mặt mà cô quen thuộc.

Các góc cạnh rõ ràng, đường xương lông mày sắc nét.

Cậu đút hai tay vào túi, hàm dưới khẽ hướng lên, đôi mắt đen láy đang rũ xuống nhìn cô.

“Sao cậu lại ở đây?” Tân Nguyệt hỏi cậu.

Trần Giang Dã không đáp, hỏi ngược lại: “Cô không sợ rắn?”

Tân Nguyệt chớp chớp mắt: “Không sợ.”

“Ô……”

Một tiếng cười không rõ ý tứ bật ra từ trong cổ họng của cậu.

Suy nghĩ của Tân Nguyệt bỗng nhiên bị tiếng cười của cậu đưa trở lại vào ngày đầu tiên bọn họ gặp nhau, cậu đứng dưới những áng mây ráng đỏ trên bầu trời, giống như nằm trong một thế giới tĩnh lặng, cậu cũng bật ra tiếng cười như vậy.

Vô vẫn luôn rất tò mò, ngày hôm đó tại sao cậu cười như vậy.

Mà vào lúc này, sự tò mò càng lúc càng mãnh liệt, gần như chiếm trọn mọi cảm xúc của cô.

Mặc dù dơ dự, nhưng cô vẫn hỏi: “Ngày đầu tiên khi cậu nhìn thấy tôi tại sao lại cười giống như lúc nãy?”

Trần Giang Dã nghiêng đầu, vẻ mặt dường như có chút bất ngờ.

Cậu duỗi một chân, lười biếng nhảy xuống trụ đá, vẫn giữ nguyên tư thế đút hai tay vào túi.

“Nhớ rõ như vậy?”

Cậu nhìn chằm chằm Tân Nguyệt bước qua.

Nhìn thấy cậu đi đến gần, Tân Nguyệt vô thức lùi về sau một bước, đôi mắt cũng vội vàng rời khỏi khuôn mặt của cậu.

Khuôn mặt này, không nên nhìn quá lâu.

Trần Giang Dã chú ý đến động tác của cô, bước chân của cậu khựng lại, một màu u ám xoẹt qua dưới đáy mắt, sau đó tiếp tục bước tới, chỉ còn cách cô một bước chân mới dừng lại.

Khoảng cách giữa bọn họ rất gần, nhưng Trần Giang Dã cố ý cúi người xuống, để đôi mắt giữ ngang tầm với ánh mắt của Tân Nguyệt, nhìn cô một cách kiên định.

Suy nghĩ của Tân Nguyệt dường như còn mắc kẹt ở một giây trước, không nhận ra được Trần Giang Dã đã đứng gần cô đến vậy.

Đợi cô phản ứng lại, khóe mắt đã liếc nhìn khuôn mặt này mấy lần, bỗng nhiên giật mình, cả trọng tâm đứng không vững, suýt nữa ngã về phía sau.

May mắn Trần Giang Dã nắm lấy cánh tay của cô, giúp cô đứng vững không bị ngã trên mặt đất.

Rõ ràng chỉ là một phen hú hồn, nhưng nhịp tim của Tân Nguyệt liên tục tăng tốc, hơi thở cũng trở nên rối loạn.

Tân Nguyệt rất rõ tại sao mình như thế này, có lẽ không có cô gái nào đối diện với khuôn mặt này ở khoảng cách gần như vậy mà có thể giữ được bình tĩnh.

Cô cũng không ngoại lệ.

Sự cố vừa rồi khiến cô ngửa đầu nhìn thẳng vào đôi mắt của Trần Giang Dã, nhưng dù ở khoảng cách gần như vậy, cô vẫn không nhìn ra được cảm xúc gì trong đôi mắt đen láy kia.

Cô chỉ nhìn thấy cậu hơi nheo mắt, đôi môi mỏng khẽ mấp máy:

“Tôi chỉ là cảm thấy ở chỗ này còn có thể gặp được idol mạng, con mẹ nó thật thần kỳ.”

Nói xong, cậu buông cánh tay của cô ra.

Mất đi điểm chống đỡ của cậu, Tân Nguyệt đột nhiên cảm thấy trọng tâm có chút không vững. Cô lùi về sau một bước, giãn rộng khoảng cách giữa hai chân, ổn định trọng tâm, hít một hơi thật sâu, lại mở miệng hỏi cậu một lần nữa:

“Vậy vừa rồi thì sao?”

Độ cong khóe môi của Trần Giang Dã càng thêm sâu một phần khi cô hỏi câu này.

“Cô đoán?”

Cậu nói.