Cháy Nắng

Chương 16: Kỳ ngộ



“Khụ Khụ.”

Thím Vương làm thanh cổ họng, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.

Tân Nguyệt bởi vì cảm giác “Bị bắt trên giường” vô duyên vô cớ này, vẻ mặt cũng rất xấu hổ.

Hai người lúng túng như vậy nhìn nhau một lúc, thím Vương chớp mắt nhìn sang chỗ khác.

Tân Nguyệt biết bà đang hiểu lầm, nghiến răng tức giận, quay đầu lại lập tức đóng bình thuốc mỡ, sau đó nhét túi thuốc vào trong tay Trần Giang Dã, nhanh chóng nói: “Tôi bôi xong rồi, tôi đi trước đây.”

Nói xong, cô xoay người đi xuống lầu.

Nhìn thấy cô đi xuống lầu, đôi mắt của thím Vương đảo một vòng, giống như đang suy nghĩ điều gì, đi vào trong nhà.

Tân Nguyệt sau khi nhìn thấy thím Vương, gọi bà một tiếng liền bước nhanh ra ngoài, nhưng thím Vương kéo cánh tay cô lại không để cô đi.

“Đợi đã đợi đã, cháu qua đây.”

Thím Vương kéo cô vào phòng bên cạnh, đóng cửa lại, thấp giọng hỏi cô: “Cháu và Trần Giang Dã có chuyện gì vậy? Hai đứa không phải……”

Tân Nguyệt vội vàng xua tay: “Hai đứa bọn cháu tuyệt đối không như thím nghĩ!”

Thím Vương rõ ràng không tin: “Vậy hai đứa lúc nãy đang làm gì?”

Tân Nguyệt giải thích: “Cậu ta đánh nhau với người khác, cháu bảo cha cháu mua thuốc, bôi thuốc giúp cậu ta để trả ân tình, lúc trước cháu ngã xuống hồ chứa nước, là cậu ta đã cứu cháu.”.

||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||

Thím Vương nghe xong, một mặt “Hai đứa thế mà còn có vụ này”, qua một lúc, vẻ mặt lại giống như đã suy tư điều gì.

Đối với lời nói của Tân Nguyệt, thím Vương xem như bán tín bán nghi, bà biết Tân Nguyệt là đứa trẻ có đầu óc tỉnh táo, biết điều gì là quan trọng nhất vào lúc này, nhưng bà vẫn muốn nhắc nhở cô một câu:

“Nó cứu mạng cháu, cháu trả ân tình như thế nào đều không thành vấn đề, nhưng nhất định không được lấy thân báo đáp như trong các bộ phim truyền hình, cháu sắp lên lớp 12 rồi, đừng để bị phân tâm.”

Tân Nguyệt gật đầu: “Ừm, cháu biết rồi.”

Thím Vương cũng biết cô hiểu được những điều này, nhưng bà là người lớn tuổi, khi bắt đầu nói chuyện phiếm thì rất khó để dừng lại.

“Cháu biết là tốt, đừng giống như Lưu Nghiên điên khùng kia, vốn có thể thi vào một trường đại học tốt, người vừa xinh đẹp lại biết cách nói chuyện, nếu như không phải sống chết vì một tên đàn ông, bây giờ có khi còn khá hơn nhà thím, kết quả bây giờ giống như con ma chết.”

Lưu Nghiên trong miệng thím Vương chính là con gái của một gia đình giàu, thần đồng nổi tiếng trong thôn, khi lên ba tuổi đã học thuộc rất nhiều bài thơ, mọi người đều nói sau này cô ấy có thể thi vào trường đại học Thanh Bắc.

Lưu Nghiên quả thực có thể thi vào Thanh Bắc, cô ấy là người duy nhất ở trong thôn được nhận vào trường cấp hai trọng điểm, thành tích luôn đứng đầu, nếu như phát huy ổn định, thi vào Thanh Bắc là một chuyện rất có khả năng, cho dù phát huy thất thường thì cũng có thể thi vào một trường 211, tuy nhiên vào học kỳ thứ hai của năm lớp 11, cô ấy cùng một tên phú nhị đại trong trường yêu đương.

Cô ấy bị tên phú nhị dỗ ngọt, cho rằng bản thân là tình yêu đích thực của hắn, sau khi nghe những lời nói dối hắn sẽ cưới mình, không được bao thì Lưu Nghiên lên giường với hắn.

Trong khi Lưu Nghiên vẫn đang mơ mộng hạnh phúc được gả vào nhà hào môn, thì tên phú nhị đại kia đã gửi toàn bộ video làm tình trên giường của cô cho đám con trai thưởng thức, thậm chí khi gửi cho người khác còn kèm thêm dòng chữ “Mau xem hoa khôi thanh thuần trong miệng bọn mày dâm đãng như thế nào”.

Lưu Nghiên không biết mình bị hắn quay lại toàn bộ, thẳng đến khi có một nam sinh đưa video và lời hắn nói cho cô xem, cô mới phát hiện bản thân ở trong mắt tên phú nhị đại kia chỉ là một món đồ chơi có thể chia sẻ cho người khác.

Cô ấy từ nhỏ đã được ẵm bồng và khen ngợi, làm sao có thể chịu được đã kích như vậy, nếu như chỉ bị tên phú nhị đại kia đùa giỡn như món đồ chơi thì không nói, còn bị quay phim lại để nhiều người nhìn thấy dáng vẻ cung phụng của cô dưới eo đàn ông.

Cô ấy suy sụp ngay lúc đó, sau đó hoàn toàn trở nên mất trí trong một thời gian dài.

Nhà của Lưu Nghiên quả thật là một gia đình giàu có, nghe nói bọn họ có mấy căn nhà trong thành phố, họ sống trong thôn này là bởi vì chỗ ở của bọn họ là một bảo vật phong thủy, cho nên Lưu Nghiên từ nhỏ đến lớn luôn là cô gái rạng rỡ xinh đẹp nhất trong thôn, nhưng bây giờ lại trở thành người điên tóc tai bù xù, trang điểm kỳ quái.

Cũng bởi vì Lưu Nghiên, trong khi rất nhiều cô gái ở độ tuổi này còn ôm mộng ảo huyền với những tên phú nhị đại, thì Tân Nguyệt biết rõ những người như vậy có bao nhiêu đào hoa.

Cô từng gặp qua tên phú nhị đại khiến Lưu Nghiên phát điên, khi hắn đang theo đuổi Lưu Nghiên từng đến thôn Hoàng Nhai.

Bề ngoài của tên đó tạm được, tuấn tú lịch sự, thoạt nhìn là một chàng trai khá lạc quan vui vẻ, ai mà biết được tên đó là mặt người dạ thú.

Loại phú nhị đại thích diễn vai người tốt, khiến người khác nhìn bọn hắn không giống tra nam đều tồi tệ như vậy, càng đừng nói những tên đến giả vờ còn lười, ví dụ như Trần Giang Dã.

Không phải nói Trần Giang Dã nhất định là tra nam thích đùa giỡn các cô gái, chỉ là khả năng này cực kỳ cao. Sự tùy tiện và ương ngạnh trên người cậu khiến Tân Nguyệt cảm thấy cậu không phải là người cấm dục, đặc biệt là trong mắt cậu luôn toát lên một loại cảm giác chán ngán không thể phân biệt được là do bi quan chán đời hay là do buông thả dục vọng quá độ.

“Hơn nữa.”

Thím Vương còn đang nói luyên thuyên không ngừng: “Trần Giang Dã chỉ ở thôn chúng ta hai tháng, hai tháng sau nó sẽ quay về, cháu đừng bởi vì một người chỉ xuất hiện trước mặt cháu hai tháng mà đem cả cuộc đời của mình vào đó.”

Chỉ ở thôn chúng ta hai tháng……

Câu nói này vang vọng lên trong đầu của Tân Nguyệt.

Một lúc sau, cô chớp mắt, ngữ khí bình tĩnh nhưng rất chắc chắn: “Cháu sẽ không như vậy.”

“Ây,” Thím Vương thở dài, “Thím thật sự hy vọng cháu sẽ không như vậy.”

Thím Vương liếc nhìn lầu hai qua cửa sổ: “Thím biết cháu lớn lên xinh đẹp, cũng biết bọn con gái các cháu thích nhất là loại người như vậy, cháu nói cháu không thích nó thì thím thật sự không tin, nhưng cháu với nó đừng làm những việc mà trẻ con không nên làm, cũng đừng đợi đến lúc nó đi rồi còn nhớ nhung da diết, ảnh hưởng đến việc học.”

“Ừm ừm.” Tân Nguyệt gật đầu.

“Vậy được.”

Thím Vương vỗ vai cô: “Quay về đi.”

“Vậy cháu về đây thím Vương.”

Ra khỏi nhà thím Vương, bên ngoài nắng vẫn chói chang, ánh nắng xuyên qua mắt khiến cô không thể mở to.

Khoảnh khắc cô bước ra khỏi ngưỡng cửa, Tân Nguyệt bỗng cảm thấy chóng mặt vì ánh nắng quá gay gắt.

Đầu óc choáng váng một hai giây, lời thím Vương lúc nãy vẫn còn vang vọng trong tâm trí cô:

Nó chỉ ở thôn chúng ta hai tháng, hai tháng sau nó sẽ quay về.

Tân Nguyệt biết cậu chắc chắn sẽ không ở đây quá lâu.

Lần đầu tiên nhìn thấy cậu, cô đã biết cậu không thuộc về nơi này.

Bỗng nhiên, cô nhớ ra điều gì, tăng bước chân trở về nhà.

Tân Long đang xem tivi bật quạt điện trong phòng khách, Tân Nguyệt bước tới vỗ vai ông: “Cha, cho con mượn điện thoại.”

Tân Long móc điện thoại ra đưa cho cô, xỉa cây tăm trong miệng nói: “Nói con mua điện thoại, con cứ không chịu mua.”

Tân Nguyệt nhìn ông: “Cha mua cho con?”

“Điện thoại một hai nghìn tệ, cha vẫn mua cho con được.”

“Loại một hai nghìn tệ dùng không được bao lâu đã lag rồi, bây giờ con cũng không cần dùng nhiều, mua làm gì, chỉ lãng phí tiền.”

Tân Nguyệt vừa nói vừa mở baidu lên, nhập năm chữ “Người đại diện Lý Uyển” trong thanh tìm kiếm.

Khi màn hình nhảy ra dòng chữ “Người đại diện có ba huy chương vàng lớn trong giới giải trí”, Tân Nguyệt còn cho rằng là trùng tên, nhưng sau khi nhấn vào mục nội dung này, cô nhìn thấy bên trên viết Lý Uyển trực thuộc công ty truyền thông Tinh Ngu.

Truyền thông Tinh Ngu, Trần Giang Dã khi đó nói cái tên công ty này, cô nhớ rất rõ ràng.

Cô còn nhớ, hôm đó Trần Giang Dã gọi điện thoại nói:

“Cô, Lý Uyển còn ở dưới trướng cô đúng không?”

Cũng chính là nói, Lý Uyển một trong ba người đại diện nhận được huy chương vàng lớn trong giới giải trí, là thuộc hạ của cô Trần Giang Dã.

Có họ hàng như vậy, bối cảnh của gia đình Trần Giang Dã nhất định không bình thường.

Tân Nguyệt không khỏi suy nghĩ, gia đình của Trần Giang Dã hiển hách như vậy, cuộc sống ở đây đối với cậu mà nói quả là dày vò.

Vùng nông thôn hoang vu hẻo lánh ở đây, không có nhà hàng phương tây cũng không có địa điểm ăn hải sản, ngoài các quán net giải trí ra còn có KTV thấp kém, chỉ có một số quán rượu nhỏ, không có quán bar cũng không có trung tâm mua sắm, tín hiệu trên núi cũng không tốt, có lưu lượng cũng không thể xem video và chơi game được.

Đối với một người bình thường ở thành phố mà nói, cuộc sống ở đây tuyệt đối khô khan nhàm chán, huống hồ là con của một nhà tư bản trong ngành giải trí.

Vậy chắc chắn, hai tháng sau cậu sẽ trở về.

Trở về thế giới của cậu.

Tân Nguyệt bỗng bật cười.

“Con cười gì vậy?”

Tân Long nhìn thấy cô cười, có chút ngạc nhiên quay đầu sang nhìn cô.

Ông hiếm khi thấy cô cười như vậy.

“Không có gì.”

Cô nhàn nhạt nói.

Cô chỉ là cảm thấy, hai người hoàn toàn thuộc về hai thế giới khác nhau, thế mà có thể ở một nơi như vậy nảy sinh tiếp xúc, thật là kỳ ngộ.

Sự va chạm của hai thế giới khác nhau luôn có thể tạo ra các tia lửa có màu sắc khác nhau.

Xán lạn, nồng cháy, mơ mộng.

Mặc dù bây giờ không thể nói xán lạn hay nồng cháy như thế nào, nhưng đã đủ mơ mộng.

Sự xuất hiện của cậu, giống như một giấc mơ hư vô, không có cảm giác thực tế, nhưng có không gian tưởng tượng vô hạn.

Mỗi một ánh nhìn trong đôi mắt đen láy đó có thể khiến người khác có nhiều viển vông.

Nhớ lại từng ánh mắt lưu luyến của cậu trên người cô――

Cô đoán, cậu cũng có chút say mê cô.

Một tháng còn lại, cô không biết sẽ cùng cậu phát sinh chuyện gì, nhưng chiếc la bàn trong trái tim cô đã có phương hướng vào lúc này——

Cô sẽ không cố ý đến gần, cũng không cố ý trốn tránh.

Lý trí không thể thắng được trái tim.

Sau này cho dù xảy ra chuyện gì, cô sẽ xem tất cả chỉ là một giấc mơ, nhưng cô nhất định sẽ ghi nhớ rất lâu trong lòng.

Sự kỳ ngộ giữa mùa hè mười tám tuổi này.

Rất lâu rất lâu về sau.

Cô nghĩ, Trần Giang Dã nhất định cũng sẽ nhớ đến cô.

Chỉ là, cậu sẽ nhớ đến cô như thế nào, sẽ nhớ thời gian này như thế nào, liệu cuộc gặp gỡ này có thể chiếm giữ một vị trí trong tuổi thanh xuân của cậu hay không.

Cô không biết.

Điều cô có thể chắc chắn đó là――

Trong độ thanh xuân của cô, cậu mãi mãi là vị trí đứng đầu.

___________________

Lời của tác giả:

Sau này Tân Nguyệt mới biết: Vị trí đứng đầu của cậu, không chỉ dừng ở thanh xuân của cô.