Cháy Nắng

Chương 18: Động lòng



Mặt trời vào tháng tám ló dạng trên bầu trời rất sớm.

Tân Nguyệt và Tân Long ra đồng khoảng bảy giờ sáng, từ xa đã nghe thấy tiếng máy móc kêu âm vang.

Đất trồng của mọi người đều như nhau, phải phun thuốc trừ sâu khoảng sáu bảy tiếng mới có thể làm xong, đến sớm thì buổi trưa có thể đúng giờ về nhà ăn cơm, đến muộn thì buổi chiều hai ba giờ mới có thể quay về, Tân Long là người sẵn lòng buổi trưa ăn bánh mì cũng không muốn dậy sớm.

Phun thuốc trừ sâu bình thường cần hai người làm, một người giữ vòi phun nông dược vào rừng ăn quả, người còn lại bảo vệ máy và thùng chứa thuốc trừ sâu, máy móc luôn xảy ra đủ loại vấn đề, phải quản lý và canh chừng, nếu chỉ có một người làm thì rất phiền phức.

Nếu như Tân Nguyệt không ở nhà, khi Tân Long phun thuốc trừ sâu một mình, thường xuyên phun một lúc rồi không bỏ xó một bên, chỉ có một hoặc hai mảnh đất của gia đình ông là có cây quả tương đối tươi tốt, còn cây quả của những mảnh đất khác bởi vì chịu tình trạng mùa màng, chỉ có thể bán ra giá thấp.

Hầu hết các gia đình trong thôn Hoàng Nhai đều không quá nghèo, dựa vào việc bán trái cây có thể kiếm được hơn bảy tám vạn mỗi năm, nhưng nhà của Tân Nguyệt vốn kiếm được ít hơn người khác, cộng thêm cha cô lười biếng, thu nhập chỉ kiếm được ba bốn vạn, cũng xem như rất nghèo nàn, nhưng cha cô ở trên phương diện ăn uống vẫn không bao giờ đối xử tệ với bản thân, cho nên càng thêm nghèo.

Mùa hè là thời điểm cần phun rất nhiều thuốc trừ sâu, mỗi kỳ nghỉ hè Tân Nguyệt sẽ dành không ít thời gian để phun thuốc trừ sâu với Tân Long, hơn nữa cô còn phải nhặt quả rụng, cho nên cô đều tìm thời gian ít ỏi để đọc sách, phun thuốc trừ sâu cũng không quên mang theo sách để đọc, bình thường khi nhặt quả rụng cũng là vừa nhặt vừa học thuộc bài, hoặc luyện khẩu ngữ gì đó.

Đợi sau khi máy phun hoạt động, cô sẽ tìm một gốc cây ngồi xuống, lấy sách vở mang theo ra đọc.

Trên vở là những điểm kiến ​​thức mà cô cần phải ghi nhớ, trí nhớ của cô không phải rất tốt, một điểm kiến ​​thức cần phải đọc đi đọc lại nhiều lần mới có thể ghi nhớ trong đầu.

Tiếng bơm thuốc trừ sâu rất lớn, thời tiết oi bức khiến người ta dễ bực bội, có điều Tân Nguyệt đã sớm thành thói quen, cho dù thời tiết có nắng nóng thế nào cô cũng có thể bình tâm đọc sáng trong tiếng ồn ào.

Sau khi Tân Nguyệt đọc sách ở đây bốn tiếng, thì người nào đó đã thức dậy.

Như thường lệ, sau khi Trần Giang Dã thức dậy và ăn chút đồ vặt thì bắt đầu ung dung đi dạo trong thôn, chỉ là hôm nay cậu không đi lên núi, mà đi về phía khu rừng trái cây bên kia thôn.

Buổi sáng khi cậu còn đang nửa tỉnh nửa mê, cậu mơ hồ nghe thấy Tân Nguyệt và thím Vương chào hỏi với nhau, hỏi cô có phải lên đê núi phun thuốc trừ sâu hay không.

Khi đi xuống lầu đụng phải thím Vương đang rửa bát, ma xui quỷ khiến cậu hỏi “Đê núi” ở hướng nào.

Tính cách của thím Vương hơi chậm chạp, đợi Trần Giang Dã đi xa bà cũng chưa nhận ra hôm nay Tân Nguyệt cũng lên đê núi.

Bên đê núi có rất nhiều cánh đồng, hầu hết mỗi cánh đồng đều có người đang phun thuốc trừ sâu, âm thanh bơm thuốc lấn át cả tiếng ve sầu bất tận, giống như hàng trăm chiếc máy kéo chạy qua trước mặt, trong không khí còn kèm theo thuốc trừ sâu khó ngửi.

Trần Giang Dã tìm một nơi cũng xem như yên tĩnh, nóng nảy châm điếu thuốc.

Hút chưa được bao lâu, cậu nghe thấy giọng nói của vài tên nhóc cách đó không xa:

“Xem tao bắt nhái nè.”

“Mày bắt con nhái làm gì?”

“Tao đi qua đây thấy Tân Nguyệt trên đồng, có lẽ là đang phụ máy móc với cha nó, một lát nửa tao dùng con này dọa chết nó.”

Nghe đến đây, Trần Giang Dã dập điếu thuốc đi qua.

Mấy tên nhóc này chính là ba tên nhóc lần trước ném đá Tân Nguyệt.

“Này.”

Trần Giang Dã hất cằm về phía bọn chúng.

Ba tên nhóc một mặt sững sờ nhìn người lạ.

Câu tiếp theo Trần Giang Dã hỏi càng khiến bọn chúng thêm sững sờ.

“Bọn mày tại sao lại chọc Tân Nguyệt?”

Ba tên nhóc mày nhìn tao, tao nhìn mày, lại nhìn Trần Giang Dã, trong đó có một tên mập dùng cùi trỏ húc vào tên gầy bên cạnh, thấp giọng hỏi: “Hắn là ai vậy?”

Tên gầy: “Không biết.”

Trần Giang Dã không có kiên nhẫn để đợi họ chúng hỏi cậu là ai, đá một viên đá về phía bọn chúng: “Mẹ nó tao đang hỏi bọn mày đó.”

Tên mập bị đá vào chân, ây dô một tiếng, túi ni lông trong tay rơi xuống đất.

Con nhái bật nhảy ra khỏi túi ni lông, nhanh chóng biến mất.

“Nhái của tao!”

Nhái bị rơi mất lại còn bị đá vào chân, tên mập nghiến răng tức giận, trợn mắt với Trần Giang Dã hét lớn: “Mày là ai? Dựa vào cái gì tao phải nói cho mày biết!”

Trần Giang Dã cau mày, đôi mắt đen láy không có một tia ấm áp, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng:

“Lão tử không có giới hạn gì, trẻ con tao cũng đánh.”

Ba tên nhóc nhìn vết thương trên người cậu, còn có hơi thở ngang ngược tỏa ra khắp người, trong lòng nhất thời cảm thấy chột dạ.

Lúc này, một tên đầu húi cua vẫn luôn không nói chuyện khẽ hét một tiếng: “Chạy!”

Nói xong, cả ba tên nhóc đều xoay người bỏ chạy.

Trần Giang Dã cười khẩy một tiếng đuổi theo, một tay tóm lấy một tên, một chân đá ngã một tên xuống đất.

Cậu nhấc tên mái tóc húi cua hét “Chạy” lên: “Lại chạy thử xem?”

Tên nhóc húi cua nuốt nước miếng, không dám nói lời nào.

Cậu lại quét mắt qua hai tên còn lại: “Hỏi bọn mày lần nữa, tại sao lại chọc Tân Nguyệt?”

Ba tên nhóc đưa mắt nhìn nhau.

Tên mập lên tiếng trước: “Bởi vì nó không có mẹ dạy dỗ, thứ không có giáo dục, lúc nào cũng trưng cái mặt chết chóc đó với bà nội của em.”

Đôi mắt của Trần Giang Dã tối sầm lại.

Cậu nhìn cái tên húi cua đang bị nhấc bổng lên: “Còn mày?”

Đôi mắt của hắn liên tục đảo vài vòng, giống như không thể tìm được lý do nào, qua một lúc mới nói: “Em……em cũng là bởi vì nó không có giáo dục, không biết lớn nhỏ với mẹ em.”

Trần Giang Dã lại nhìn cái tên gầy gò bị đã ngã xuống mặt đất, bây giờ mới đứng dậy.

Tên gầy gò đỡ khuỷu tay ồm ồm nói: “Em chỉ là đơn thuần thấy nó chướng mắt, chỉ là chiếc giày rách nhưng cả ngày đều bày ra dáng vẻ coi thường người khác.”

“Giày rách?”

Trần Giang Dã trầm giọng hỏi hắn: “Có ý gì?”

Tên gầy gò lúc nãy còn tràn đầy sự phẫn nộ, nhưng lúc này lại nói lắp bắp: “Em……cũng không biết.”

Trần Giang Dã âm thầm chửi thề, vẻ mặt u ám: “Vậy con mẹ nó mày gọi bậy bạ cái gì?”

“Em……em không có gọi bậy bạ, là chị của em nói nó là giày rách, trong thôn cũng có rất nhiều người gọi như vậy.”

Nghe vậy, lông mày của cậu càng nhíu chặt hơn, cả người thoạt nhìn rất u ám, tên gầy gò cũng không dám nhìn cậu.

Một lúc sau, Trần Giang Dã túm lấy cổ áo của tên gầy gò, kéo hắn như một con gà đi về phía thôn: “Dắt tao đi gặp chị mày.”

Mười phút sau, Trần Giang Dã gặp chị gái của tên gầy gò, thế mà lại là một trong hai cô gái đi theo cậu ngày hôm đó, lúc nãy tên nhóc gầy gò gọi cô ta là Hoàng Tiểu Mộng.

Hoàng Tiểu Mộng nhìn thấy Trần Giang Dã đến tìm cô ta, vẻ mặt vừa kinh ngạc lại hoài nghi.

Còn chưa đợi cô ta hỏi Trần Giang Dã đến đây tìm cô ta có việc gì, Trần Giang Dã đã vào thẳng vấn đề: “Tôi nghe em trai của cô nói, cô nói Tân Nguyệt là giày rách.”

Hoàng Tiểu Mộng chớp chớp mắt, bày ra bộ dáng ngu ngơ: “Cậu không biết hả?”

Trần Giang Dã lạnh lùng nhìn cô ta: “Biết cái gì?”

Hoàng Tiểu Mộng giả vờ do dự, một lúc sau mới nói: “Cô ta từng bị người khác cưỡng hiếp.”

Nghe thấy câu nói này, Trần Giang Dã nhíu chặt mày, nhưng không phải bởi vì tin lời cô ta nói, mà là vì tỏ ra nghi ngờ.

Ba của cậu lúc trước từng bị gài bẫy, có người chỉ dựa vào một đoạn video không đầu không đuôi mà đã buộc ba của cậu tội hiếp dâm, nếu như không phải ba cậu làm việc cẩn trọng, đến khách sạn đều tự mang theo camera ẩn của riêng mình và đặt nó ở một góc khuất, bằng không dựa vào video được tung ra thì không có cách nào làm rõ được.

Ở nông thôn, mặc dù không có người cố ý hãm hại, nhưng người trong thôn đều mồm năm miệng mười, một chuyện bình thường lại thổi phồng rất khoa trương.

“Cô tận mắt nhìn thấy?” Cậu hỏi Hoàng Tiểu Mộng.

Hoàng Tiểu Mộng gật đầu: “Phải, tôi tận mắt nhìn thấy, cha của tôi còn giúp nó báo cảnh sát, tôi không hề đặt điều nó bị cưỡng hiếp.”

“Hoàng Tiểu Mộng con nói bậy bạ cái gì vậy!”

Bỗng nhiên cách đó không xa vang lên tiếng rống của một người đàn ông.

Hoàng Tiểu Mộng hoảng sợ: “Cha, sao cha quay về vậy.”

Cha của Hoàng Tiểu Mộng đi đến trước mặt Trần Giang Dã: “Cậu đừng nghe nó nói bậy.”

Trần Giang Dã quay đầu nhìn cha của Hoàng Tiểu Mộng, hỏi: “Không phải cô ta nói bản thân tận mắt nhìn thấy sao?”

Cha của Hoàng Tiểu Mộng ây da một tiếng, nhất thời không biết nên giải thích thế nào, sau khi đánh giá Trần Giang Dã xong, hỏi cậu: “Cậu không phải là người trong thôn chúng tôi đúng không?”

Trần Giang Dã: “Không phải.”

“Vậy có lẽ chuyện năm đó cậu không biết rõ.”

“Năm đó xảy ra chuyện gì?”

Chuyện này cha của Hoàng Tiểu Mộng biết rõ nhất, biết Tân Nguyệt vốn không bị người khác cưỡng hiếp, cho nên cũng không có gì khó nói, liền trực tiếp nói cho cậu biết.

“Tầm sáu năm trước, khi đó Tân Nguyệt chạy đến nhà tôi, nói bên cánh đồng ngô có kẻ giết người, nhờ tôi nhanh chóng báo cảnh sát rồi mau chóng đến đó, nhìn thấy một đứa trẻ không mặc gì nằm trên cánh đồng, vừa nhìn liền biết đã bị người khác làm nhục.”

Trần Giang Dã cạn lời: “Vậy thì liên quan cái rắm gì đến Tân Nguyệt.”

Cha của Hoàng Tiểu Mộng thở dài: “Khi đó quần áo của Tân Nguyệt cũng bị kéo xệch xoạc, rất nhiều người nhìn thấy, liền nói nó bị làm nhục, nhưng tôi đoán nó chỉ vô tình nhìn thấy kẻ hiếp dâm đang muốn giết người, cho nên tên kia cũng muốn giết nó bịt miệng, lôi kéo quần áo mà thôi.”

Trần Giang Dã ánh mắt lạnh lùng, đôi môi mỏng mím thành một đường, nghiến răng: “Mẹ kiếp, ông quản tốt con gái của mình đi, đừng có đi khắp nơi nói bậy.”

Hoàng Tiểu Mộng ở bên cạnh lẩm bẩm một câu: “Cũng không phải một mình tôi nói như vậy.”

Trần Giang Dã liếc mắt nhìn cô ta, đáy mắt của cậu là một mảng u tối, lạnh lùng đến đáng sợ.

Giây phút ánh mắt của cậu liếc qua, Hoàng Tiểu Mộng cảm thấy da đầu tê dại, tim cũng đập loạn xạ không ngừng, vội vàng dời tầm mắt, mím chặt môi không dám nói lời nào.

Trần Giang Dã lại liếc nhìn hai người khác, không nói gì, xoay người rời đi.

Cha của Hoàng Tiểu Mộng chưa từng gặp Trần Giang Dã, hỏi Hoàng Tiểu Mộng: “Cậu ta là ai vậy?”

“Cậu ta là……”

Hoàng Tiểu Mộng ngừng lại, bởi vì cô ta nhìn thấy Trần Giang Dã quay đầu nhìn cô ta, ánh mắt mang theo ý cảnh cáo.

Thế là, cô ta chuẩn bị nói ba chữ “Bạn trai” vô thức đổi thành:

“Bạn của Tân Nguyệt.”

*Câu gốc: “男朋友” ba chữ là bạn trai.

Hoàng Tiểu Mộng cũng không biết tại sao lại sợ Trần Giang Dã như vậy.

Khí chất là thứ khó nói rõ, có một vài người trời sinh đã khác biệt, chỉ cần liếc mắt một cái cũng đủ áp bức.

*

Rời khỏi nhà của Hoàng Tiểu Mộng, Trần Giang Dã lại đi về phía đê núi.

Bên tai toàn là tiếng máy móc ầm ầm, ồn đến mức khiến đầu óc cậu rối bời. Cậu cũng không biết cậu đến chỗ này để làm gì, bước đi vô định dưới ánh mặt trời.

Sau một giờ chiều là thời điểm mặt trời nóng bức nhất, có thể nhìn thấy các lớp sóng nhiệt trong không khí bằng mắt thường.

Trần Giang Dã ra khỏi thôn không bao lâu thì cả người đổ đầy mồ hôi, mồ hôi chảy dài trên trán, trượt từ gò má xuống đường quai hàm sắc sảo, cuối cùng biến mất trong bóng xương quai xanh.

“Tân Nguyệt.”

Một giọng nói quen thuộc chợt vang lên ở bên cạnh.

“Thuốc còn bao nhiêu?”

Bước chân Trần Giang Dã dừng lại, cậu là người chưa từng dừng bước, lại chậm rãi dừng chân lại.

“Còn nhiều.”

Trong không khí lại vang lên một giọng nói, giọng nói này dường như có lực xuyên thấu, xuyên qua màng nhĩ, lại xuyên vào trong lòng của cậu.

Cậu quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh.

Cách đó mười mét, dưới gốc cây cam rậm rạp, thiếu nữ mặc váy voan dài, trong tay cầm một cuốn sách, đang cụp mắt nhìn.

Ánh nắng xuyên qua kẽ lá biến thành những đốm sáng vàng, lặng lẽ rơi trên người cô như một chiếc lông vũ, khi gió thổi liền khẽ đung đưa.

Không biết là bởi vì cô quá xinh đẹp, hay là bởi vì khí chất độc nhất khó diễn tả trên người cô, khiến cô chỉ cần nhướng lông mày, cụp mắt cũng biến thành một bức tranh.

Cậu cứ nhìn cô ở khoảng cách hơn mười mét như vậy, trong dòng thời gian đang chậm rãi trôi chảy này, cậu dần dần không còn cảm thấy ánh nắng chói chang, không khí ngột ngạt, ngay cả tiếng ồn ào cùng tiếng ve kêu xung quanh cũng biến mất, chỉ còn lại âm thanh của gió đang thổi nhè nhẹ bên tai.

Một con bướm xanh bay từ bên kia qua, nó dường như bị thiếu nữ dưới gốc cây thu hút, đập cánh bay về phía cô.

Thiếu nữ cũng nhìn thấy nó, cẩn thận xòe lòng bàn tay ra.

Thế là, con bướm đậu trên ngón tay cô.

Dường như nằm ngoài dự đoán, đôi mắt của thiếu nữ sáng lên, trong con ngươi của cô tràn ra một tia sáng như ngôi sao, sau đó cong mắt, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

Đây là lần đầu tiên cậu thấy cô cười như vậy.

Như hoa sơn chi chậm rãi nở trong sương núi sông mờ, như đàn chim trắng bên đảo Hồng Kông cùng thuyền buồm lướt trên mặt biển.

Mỹ lệ, tươi đẹp.

Tất cả những ẩn dụ đẹp đẽ trên thế giới dường như đều dùng để diễn tả nụ cười của cô vào lúc này, nhưng đều không thể diễn tả được.

Cậu đã từng nhìn thấy rất nhiều phong cảnh, đủ loại người, nhưng tất cả những cảnh quanh co khúc khủy, những con người vô cùng mỹ lệ, tất cả, tất cả, ở khoảnh khắc này――

Đều không bằng cô.

Thế giới trước mắt dần trở nên mơ hồ không rõ, chỉ có bóng dáng của cô hiện rõ trong tầm mắt.

Cơn gió hè thổi bay mái tóc lòa xòa trước trán, nhịp tim của cậu cũng đập nhanh trong cơn gió.

Rừng cây trên núi vào lúc bấy giờ, tiếng ve sầu không ngớt.

Tuy nhiên, những tiếng ve kêu, tiếng ầm ầm, tiếng gió rít cũng không thể che đậy được được tiếng nhịp tim đập điên cuồng của cậu vào lúc này.