Chạy Trời Không Khỏi Nắng

Chương 100



Khi nói đến chuyện tôi và Châu Mặc Lâm sống cùng nhau Victorique đã không thể chịu được rồi, vậy thì nếu tôi còn tiếp tục ở bên hắn thì còn chuyện gì sẽ xảy ra với cô gái này nữa đây?

Và tôi cũng không đành lòng nhìn cô ấy tổn thương... Cô ấy chỉ có mỗi Châu Mặc Lâm để nương tựa vào, còn tôi thì...

Haizzz, bỏ đi. Tôi không phải là người thích đi giành giật với người khác. Nếu Victorique đã nói thế, tôi cũng không cách nào tiếp tục ở bên hắn.

Nhưng liệu rằng tôi có thể rời đi không?

Gần nửa năm chung sống với Châu Mặc Lâm, tôi chưa từng thử một lần trốn chạy. Vì tôi biết cho dù tôi có trốn tới chân trời góc biển hắn sẽ bắt tôi về ngay thôi. Cứ như số trời đã định tôi không thể thoát khỏi hắn vậy.

Chạy trời thì sao mà thoát khỏi sự bao phủ vô tận của nắng đây?

Vào những lúc bình thường tôi đi lại quanh khuôn viên của lâu đài luôn có vài vệ sĩ âm thầm bám theo. Mà giả sử tôi có đi đâu hay làm gì ở bên ngoài Châu Mặc Lâm đều biết hết.

Sống với một người có tính chiếm hữu mạnh mẽ như vậy, tôi có muốn cũng chẳng cách nào đủ sức để tung cánh bay đi...

"Chị Huyền Trân, tôi biết chuyện tình cảm không thể nói đúng sai. Cho dù chị yêu anh Mặc Lâm tôi cũng không có tư cách oán hận chị. Tôi biết chị không thể nào thoát được anh ấy, nên tôi không cầu mong gì nhiều... Chỉ mong... chỉ mong chị đừng để anh Lâm phát hiện ra tình cảm của chị... Cho phép tôi được ở cạnh anh ấy... giống chị..."

Không đâu, trễ mất rồi Victorique à! Anh ta đã biết tất cả rồi, anh ta sớm nhìn thấu tâm can tôi thì tôi sao có thể tiếp tục che giấu tình cảm của mình đây?

Và lại, một người đàn ông đã mở miệng yêu và muốn người phụ nữ sinh con cho mình, thì có chấp nhận buông tay không?

Tôi... có còn khả năng rời đi không?

Sự mâu thuẫn không ngừng tranh đấu trong thế giới nội tâm của tôi đang âm thầm giết chết tôi!

Một bên là sự trói buộc đến từ Châu Mặc Lâm...

Một bên là sự tổn thương cùng cực của Victorique...

Một bên là khoảng cách chênh lệch địa vị giữa tôi và hắn...

Một bên là người nhà hắn có liên quan tới thân thế của mẹ tôi...

Quanh tôi, có rất rất nhiều rào cản như những cọc nhọn đâm nát trái tim tôi vốn dĩ đang không ngừng nhỏ máu...

Tôi phải làm sao mới tốt?

Victorique cầu xin tôi rất nhiều nhưng tôi không còn sức để nghe tiếp. Cô ấy đau một thì tôi đau mười... Nếu là người có đủ sự nhẫn tâm sẽ không cho những lời cầu xin đáng thương của Victorique vào lòng. Mà tôi, không phải là người nhẫn tâm...

Sau cùng, trước khi Victorique rời đi tôi nói một câu thế này: "Cô Victorique, cô đừng suy nghĩ lung tung, không có chuyện Châu Mặc Lâm rời bỏ cô đâu."

...

Tôi ngồi thừ trên ghế sofa một lúc lâu... lâu tới mức cơ thể mình bị tê cứng vì ngồi một chỗ quá lâu.

Nhìn người giúp việc đi lại trong phòng, tôi bèn đứng dậy và hỏi họ xem khi nào Châu Mặc Lâm về.

Không ngờ rằng câu trả lời của bọn khiến tôi vô cùng kinh ngạc.

Mọi hôm cứ sáng đưa tôi đi làm xong hắn đi đâu đó không thấy quay trở về đây lấy một lần. Và lúc hắn có mặt tại lâu đài thì cũng là lúc hắn cùng tôi về sau khi đón tôi tan làm.

Tôi không hiểu nên cứ đứng nghĩ mãi vẫn không ra đáp án. Mà thôi vậy, trong lúc hắn chưa về và không biết tôi xin phép về sớm nửa ngày... có nên ra ngoài không nhỉ? Tôi chưa ra ngoài một mình bao giờ, chẳng biết có sao không...

Chắc không có chuyện gì đâu đúng không? Hắn không lo tôi bỏ trốn vậy thì đi một mình có lẽ không gặp bất trắc gì...

Quan trọng là người canh cổng có cho tôi ra hay không?

Phải thử một lần mới biết được. Nghĩ thế tôi bèn cầm túi xách chạy ra cổng. Quả nhiên đúng như tôi nghĩ, họ không cho tôi ra. Có nài nỉ cách nào cánh cổng cũng không tự động mở.

Tôi chán nản, thất thểu quay ngược trở lại thì gặp quản gia Trần cùng với Nghĩa đang đi hướng ngược chiều.

"Cô Huyền Trân! Chẳng phải hôm nay cô đi làm, sao giờ này cô lại ở đây?" Là Nghĩa lên tiếng chào hỏi trước.

"Ờm... tôi không khỏe nên xin về sớm." Tôi trả lời qua quýt cho có lệ.

Còn quản gia Trần, thái độ anh ta không mặn không nhạt, hờ hững cúi đầu chào tôi. Cũng phải thôi, việc trong nhà anh ta biết hết, có giấu được cái gì đâu. Chắc bây giờ Châu Mặc Lâm đã biết tôi về và gặp mặt Victorique từ cái miệng anh ta rồi cũng nên.

"Vậy bây giờ cô..." Nhìn bộ dạng không yên của tôi Nghĩa hỏi thẳng, "... cô đang tính đi đâu à?"

"Không giấu gì cậu, tôi muốn đi ra ngoài nhưng bảo vệ không cho tôi ra."

"Nếu cô không phiền thì tôi sẽ đưa cô đi, để tôi xin phép Lâm lão đại thì không ai ngăn cản cô nữa."

Nghĩa thiện chí đưa ra lời đề nghị nhưng không nhận được sự tán đồng từ quản gia Trần.

"Nghĩa, cậu không được vượt quyền."

"Không sao đâu anh Nguyên, đây là lần đầu cô ấy muốn ra ngoài, tôi đảm bảo Lâm lão đại không ngăn cấm."