Chạy Trời Không Khỏi Nắng

Chương 102



Đen đủi cho tôi, đứng chờ đúng toa cuối và ít khách lên xuống nhất.

Lúc này Hàn Thiên Lãnh mới chịu buông người tôi, chớp cơ hội tôi xô cửa chạy lên những toa khác.

Nhưng... nhưng... tổng bốn toa cộng lại lên tới sức chứa gần một nghìn người lại không có một ai hết! Ngoài tôi và Hàn Thiên Lãnh ra... chẳng có người nào ở đây cả!

Hắn hai tay đút túi quần, ánh mắt sắc bén nhìn tôi đầy giễu cợt rồi buông lời mỉa mai.

"Mai Huyền Trân, cô không biết rằng từ mười giờ sáng đến hai giờ chiều là thời điểm tàu vắng khách nhất à?"

"Rốt cuộc anh muốn cái gì?" Tôi hét lớn khi thấy Hàn Thiên Lãnh chậm rãi di chuyển từng bước chân và ngày càng tiến sát lại gần về phía mình.

Hiện tôi đang ở toa đầu tiên cũng là toa cuối cùng tôi chạy qua, xung quanh bốn bề kín mít và cũng không có đường thoát thân.

Hôm nay tinh thần tôi gặp một chuyện khủng khoảng là đã quá sức chịu đựng rồi, giờ lại gặp thêm kẻ vừa nhìn là thấy khó chịu khiến tôi chỉ muốn mình lập tức tan biến vào trong không khí.

Tại sao? Tại sao các người không để tôi được yên? Tại sao hết người này lại đến người kia tìm đến và dồn ép tôi vào đường cùng? Kiếp trước tôi có nợ nần với các người à?

Tôi ngồi thụp xuống, bần thần nghĩ ngợi về những chuyện mình vừa trải qua mà không hề hay biết Hàn Thiên Lãnh ngồi xổm bên cạnh mình.

"Này Mai Huyền Trân, cô đang nghĩ cái gì mà trông đần người ra thế?"

Ngẩng đầu nhìn tên đàn ông khốn kiếp đang nhìn tôi cười xấu xa, tôi tức giận chửi vào mặt hắn. "Tôi đang nghĩ một kẻ đáng ghét như anh sao ông trời lại cho sống dai như vậy."

"Cô nói đúng, sao ông trời cho tôi sống dai vậy nhỉ? Lần trước ở Tam Giác Vàng tôi suýt bị người đàn ông của cô giết chết, cô có biết không?"

Tức thì tôi trả treo lại một câu. "Thế hả? Anh mạng lớn thật đấy, chắc ông trời thấy anh chưa trả đủ nghiệp nên không cho anh chết sớm đó."

Một giây sau, Hàn Thiên Lãnh thô lỗ túm người tôi và kéo tôi đứng dậy.

"Anh buông ra! Anh mau buông tôi ra!"

"Hừ, miệng lưỡi sắc bén lắm. Hôm nay nếu số trời đã định tôi gặp cô ở đây thì cô phải đi theo tôi."

Hắn vừa dứt lời tàu đi chậm lại, một lúc sau cánh cửa tự động từ từ mở ra. Không nói nhiều, Hàn Thiên Lãnh mạnh bạo kéo tôi ra phía cửa.

"Không, tôi sẽ không đi theo anh! Tôi không đi đâu hết!"

Mắt thấy mình cách cánh cửa ngày càng gần, tôi há miệng cắn phập vào cánh tay Hàn Thiên Lãnh.

"Khốn kiếp!"

Bị tôi cắn đau, Hàn Thiên Lãnh tức giận xô tôi ngã lên hàng ghế ngồi. Lúc này cửa toa tự động đóng lại, tàu điện tiếp tục di chuyển trên đường ray.

Anh ta điên tiết xông đến nhấc bổng người tôi lên không trung. "Đúng là chán sống mà! Mai Huyền Trân, cô có tin là ngay tại đây tôi sẽ đè cô không?"

"Tôi tin... anh thì... có biết sợ là... gì..." Tôi khó nhọc hít thở.

Cú va chạm vừa rồi người tôi tuy ngã lên hàng ghế nhưng chân cẳng tôi đập trúng phần mép ghê bằng một lực khá mạnh. Bây giờ chân vừa đau lại còn bị tên này nhấc lên như nhấc một món đồ vật nữa chứ.

Hàn Thiên Lãnh thật sự không biết thương hương tiếc ngọc là gì. Hắn chưa nguôi cơn giận, tiếp tục hành động thô bạo đẩy ngã tôi lên hàng ghế như muốn làm gì đó.

Biết sức mọn của mình không thể tác động đến anh ta, tôi nhắm mắt kêu lên thảm thiết. "Anh có thôi đi không? Nếu được, hãy giết chết tôi ngay tại đây luôn đi!"

"Tại sao tôi phải giết cô? Cô đẹp như vậy chết đi tiếc lắm."

Tôi âm thầm hít một ngụm khí lạnh xuýt xoa cẳng chân đau nhói, không thèm để ý mấy lời nói nhảm từ Hàn Thiên Lãnh.

"Anh cũng chỉ tầm thường như mấy tên đàn ông đi lại ở ngoài kia thôi. Ham thích cái mới, cái lạ, cái đẹp đúng là bản chất của đàn ông."

Hắn không tức giận vì mấy lời giận lẫy từ tôi, Hàn Thiên Lãnh bỗng nhiên tốt đột xuất kéo tôi ngồi xuống hàng ghế cùng hắn. "Thì thế gian này ai chẳng thích cái đẹp. Nào, cô đau lắm đúng không? Ngồi xuống đây, tôi kiểm tra giúp cô."

Tôi nhích mông ngồi cách xa anh ta vài mét và không cho tên khốn kiếp này có cơ hội đụng vào người mình. Miệng lưỡi không quên cảnh cáo.

"Thôi khỏi, tôi không khiến! Hàn Thiên Lãnh, nếu anh đã quá đáng thì đừng có trách tôi nhẫn tâm. Đợi đến khi tôi thoát khỏi đây rồi, tôi sẽ hô hoán lên anh là tội phạm buôn bán ma túy xuyên biên giới, lúc đó xem anh còn vênh váo nữa không?"

Nhưng Hàn Thiên Lãnh coi nhẹ mấy lời cảnh cáo của tôi, anh ta không những kéo người tôi lại gần mà còn bế tôi ngồi lên đùi anh ta nữa.

"Cô sẽ không làm thế đâu, đúng không?" Anh ta nâng cằm tôi lên, nheo đôi mắt đen láy ngập tràn sự nguy hiểm.

"Tại sao lại không? Chỉ cần công an phát hiện những việc nguy hiểm anh đã làm, sẽ lấy còng số 8 bắt anh đi." Tôi tức tối vì tà váy đang bị Hàn Thiên Lãnh véo lên mà không làm gì được. Dù cơ thể không ngừng phản kháng và bài xích nhưng anh ta vẫn dễ khống chế tôi một cách dễ dàng.